Diệp Thu Hàm nghe Tôn Địch nói xong trong lòng cũng trầm xuống, dựa vào tính cách của Trương Diệu Thân trừ phi mình từ bỏ hoặc thật sự thua anh ấy, nếu không quan hệ giữa hai người chỉ có thể trở nên khó khăn hơn.
Thấy Tôn Địch còn nhìn mình, Diệp Thu Hàm cười cười: “Trong khoa có nhiều người xuất sắc như vậy, chủ nhiệm dù nghĩ như vậy cũng không hẳn là sẽ cho em tư cách này.”
Tôn Địch cũng cười: “Em nói cũng đúng, vui mừng quá cũng không có ích gì, chị chỉ là nghe thấy tin này muốn cho em có tâm lý chuẩn bị.”
“Cảm ơn chị Tôn.”
“Không có gì, chúng ta về thôi.”
Khi Diệp Thu Hàm về đến phòng làm việc, Nhiệm Viễn nói với cô chủ nhiệm Lữ vừa qua đây tìm cô, Diệp Thu Hàm nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lữ.
“Tiểu Diệp, chỗ tôi hôm nay mới tiếp nhận một bệnh nhân mới, tài liệu này cô xem một chút đi. Hai ngày trước bác sĩ Trình đến tìm tôi, muốn để cô theo tôi khi cô không thể tham gia phẫu thuật cậu ấy mổ chính, tôi đã xem qua biểu hiện trong ca phẫu thuật của cô, thực sự rất xuất sắc cho nên khoảng thời gian này cô đến đội của tôi trước.”
Diệp Thu Hàm lập tức đứng dậy nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Lữ.”
Lữ Xương Hưng cười nói: “ Ngồi đi, việc cô cần làm bây giờ là trấn an tốt tâm trạng bệnh nhân này.”
Diệp Thu Hàm nhận kết quả chẩn đoán và xét nghiệm của bệnh nhân, cô biết rõ có thể khiến chủ nhiệm Lữ tiếp nhận bệnh nhân này chắc chắn là bệnh đã đến trình độ nhất định, cho nên trước khi chưa xem trong lòng bản thân đã rất coi trọng rồi.”
“Cô về văn phòng xem đi, sau đó đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân, chờ sao khi quyết định phương án phẫu thuật rồi lại nói chuyện trước khi tiến hành phẫu thuật.”
“Vâng, vậy tôi về phòng đây.”
Diệp thu Hàm cầm tài liệu về văn phòng rồi xem kết quả chẩn đoán, thì ra là bệnh thấp van tim.
Loại bệnh này phụ thuộc vào tính thời kỳ của bệnh tim, là chứng viên do chịu phong thấp, phát bệnh này thông thường biểu hiện là viêm khớp, nhưng mà khi đã ảnh hưởng đến tim thì biểu hiện rõ nhất là biến đổi van tim.
Những điều này đều là cô xem ở trong sách, bệnh lí thực sự lại là lần đầu tiên gặp, Diệp Thu Hàm đem tất cả tài liệu xem lại một lần, sau đi gặp bệnh nhân và người nhà.
Chỉ là khi cô nhìn thấy bệnh nhân nằm trên bệnh liền kinh ngạc không ngừng: Một cô gái rất xinh đẹp!
“Cô là Dư Xán phải không?”
“Vâng” Cô gái đôi mắt to tròn long lanh có ý cười nhìn Diệp Thu Hàm, một người tương đối già dặn ngồi trước giường bệnh nhanh chóng đứng dậy.
“Tôi là bác sĩ nội trú phụ trách giường bệnh, tôi họ Diệp.”
Dư Xán hít thật sâu mấy lần nhìn Diệp Thu Hàm mới nói: “ Xin Chào, bác sĩ Diệp, đây là mẹ em.”
“Bây giờ cô cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Diệp Thu Hàm hỏi.
“Xán Xán, có phải lại cảm thấy khó thở không? Bác sĩ Diệp cô nhanh giúp nói đi!” mẹ của Dư Xán lập tức lo lắng cầu cứu Diệp Thu Hàm.
Mặc dù có chút khó thở nhưng Dư Phàm vẫn cười lắc đầu: “Mẹ, con không sao, khó chịu ngắn ở ngực như thế này con quen rồi.”
Nào có ai quen được việc khó thở chứ, thật là một cô gái hiểu chuyện!
Diệp Thu Hàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dư Xán biết rằng cô là sợ mẹ lo lắng mới nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy có thiện cảm với cô gái mới chỉ 22 tuổi này.
“Dì à, bác sĩ chủ trị của con gái dì là phó chủ nhiệm của chúng tôi, ngài ấy rất có kinh nghiệm, bây giờ Dư Xán có thể sẽ khó chịu một chút nhưng chỉ làm xong phẫu thuật thì liền có hiệu quả nhanh chóng.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Thu Hàm an ủi mẹ của Dư xán.
Mẹ của Dư Xán nhanh chóng gật đầu với Diệp Thu Hàm: “Bác sĩ Diệp, không giấu gì cô Dứ Xán từ nhỏ đã rất nghe lời học tập cũng rất xuất sắc, chỉ là mệnh nó khổ. 4 tuổi đã không còn bố rồi, nó lại bị bệnh này, cầu xin mọi người nhất định phải cứu con gái tôi, nó là toàn bộ hi vọng của tôi.”
“Mẹ, mẹ đừng làm khó bác sĩ Diệp, không phải nói là phó chủ nhiệm mổ chính cho con rồi sao, nhất định không sao đâu.”
Diệp Thu Hàm cũng khuyên: “Dì à, phẫu thuật nhất định đều có mạo hiểm, nhưng mà không nắm chắc thì chủ nhiệm chúng tôi cũng không dễ dàng thực hiện phẫu thuật đâu, dì đừng quá lo lắng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Dư Xán. Chúng tôi sẽ đề kháng trị liệu phong thấp trước, chủ nhiệm cũng đang tích cực lập phương án phẫu thuật.”
“Vâng, vâng, tôi tin mọi người, tôi nhất định tin mọi người!”
Từ phòng bệnh đi ra, Diệp Thu Hàm xem thời gian cũng sắp tan ca rồi liền cầm tài liệu đi đến chỗ Trình Sở Tiêu.
“Bác sĩ Trình, anh giúp tôi xem tài liệu bệnh nhân mà chủ nhiệm Lữ đưa cho với, có chỗ nào cần đặc biệt chú ý không.” Diệp Thu Hàm muốn nhân lúc Trình Sở Tiêu chưa ra ngoài hỏi cho rõ ràng, như thế này mình cũng yên tâm hơn.
“Tôi xem xem.” Trình Sở Tiêu cười rồi nhận lấy tài liệu trong tay Diệp Thu Hàm, chỉ là sau khi đọc mấy mục, biểu cảm trên mặt anh dần trở nên nghiêm trọng.
Diệp Thu Hàm ngồi đối diện thấy Trình Sở Tiêu không cười trong lòng cũng thấp thỏm theo: “Sao vậy, rất nghiêm trọng sao?”
Trình Sở Tiêu ngước mắt, hỏi Diệp Thu Hàm: “Biểu hiện của bệnh nhân như thế nào?”
“Ngoài khó thở ngắn ra thì không có gì khác thường, tâm trạng cũng rất tốt.”
Trình sở Tiêu để tài liệu xuống than nhẹ: “Cô có lẽ biết là phong thấp có thể làm biến dạng vặn vẹo các khớp ngón tay của người bệnh, hơn nữa đau đớn kịch liệt cũng sẽ khiến cho người bệnh bị dày vò gấp bội.”
Diệp Thu hàm gật gật đầu, chờ Trình Sở Tiêu nói tiếp.
“Thực ra có một câu nói rất thích hợp để hình dung bệnh thấp van tim, gọi là liếm đốt ngón tay, cắn trái tim. Cũng chính là nói viêm khớp xương của người bệnh chỉ là như phong thấp liếm qua một chút, mà đau đớn ở trái tim lại là bị phong thấp hung hăng cắn, sự đau đớn này khó mà tưởng tượng được. Dựa vào biểu hiện thoải mái của người bệnh như cô nói, thì tôi chỉ có thể nói cô gái này có sự chịu đường vượt qua người bình thường.”
Diệp Thu Hàm mở to mắt nghe Trình Sở Tiêu giải thích, nghĩ lại biểu hiện của Dư Xán mà chút nữa rơi nước mắt, thì ra một cô gái hay cười lại đang phải chịu sự đau đớn như thế, thật sự quá kiên cường rồi!
Dùng mu bàn tay lau khóe mắt, Diệp Thu Hàm càng quan tâm vấn đề khác hơn: “Vậy anh xem khả năng khỏi bệnh của cô ấy cao không?”
Trình Sở Tiêu chăm chú nhìn Diệp Thu Hàm nói: “Bệnh nhân đã xuất hiện tình trạng tim co thắt và nhồi máu cơ tim, cho nên phải nhanh chóng phẫu thuật, còn về khả năng khỏi bệnh vẫn là rất cao, ý chí của cô ấy kiến cường như vậy có lẽ phẫu thuật không có vấn đề gì, tôi nghĩ chủ nhiệm Lữ cũng rất nhanh sẽ lập ra kế hoạch phẫu thuật thôi. Cô chủ yếu là làm tốt công việc câu thông, cố gắng giảm bớt gánh nặng tâm lí cho người bệnh và người nhà bệnh nhân.”
Có Trình Sở Tiêu an ủi, Diệp Thu Hàm cũng bớt căng thẳng: “Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc, anh tan ca đúng giờ không?”
“Tan ca đúng giờ, cô đi dọn dẹp đồ đạc đi, lát nữa tôi qua đó tìm cô.”
“Vâng”
Diêp Thu Hàm tâm trạng vui mừng đi về phòng làm việc.
Hai ngày sau, Trình Sở Tiêu đi giảng bài ngoài thành phố, mà kế hoạch phẫu thuật của chủ nhiệm Lữ đã xong rồi, mấy ban ngành mở cuộc họp, quyết định ba ngày sau phẫu thuật.
Diệp Thu Hàm lập tức đi đến phòng bệnh tìm Dư Xán và mẹ cô nói chuyện trước khi phẫu thuật.
“Sao chỉ có mình em ở đây?” Diệp Thu Hàm vào phòng bệnh chỉ thấy một mình Dư Xán nằm trên giường bệnh.
Dư Xán vẫn cười tủm tỉm nói: “Mẹ đi mua thức ăn cho em rồi, nghe nói sau khi phẫu thuật có nhiều món ăn phải hạn chế, em muốn ăn một bữa thật nhiều trước.”
“Vậy cũng cần phải chú ý khống chế, nếu không ảnh hưởng đến phẫu thuật.”
Dư Xán lè đầu lưỡi, nói: “Em biết rồi. Bác sĩ Diệp, chị qua đây có phải là có tin gì về việc phẫu thuật.”
“Đúng rồi, ba ngày sau làm phẫu thuật, tôi đến nói tình hình cho hai người, sau đó cần em và gia đình ký tên.”
Nghe nói có thể làm phẫu thuật, biểu cảm của Dư Xán trở nên trịnh trọng: “Bác sĩ Diệp, bây giờ mẹ em không ở đây chị có thể nói sự thật cho em không, bệnh của em rốt cuộc có hy vọng chữa khỏi không? Mẹ chỉ có một mình em là người thân, bà ấy vất vả làm việc kiếm tiền già thành như vậy đều là để cho em trị bệnh, cũng vay nợ rất nhiều, em sợ lỡ như có chuyện không hay xảy ra chắc bà ấy sống không nổi, đến lúc đó nhờ chị giúp em khuyên bà ấy.”
“Đừng nói những lời này, bệnh của em rất hay gặp, tuy nhiên bệnh tình có chút nghiêm trọng nhưng cũng có thể chữa khỏi, hơn nữa em kiên cường như vậy, khoa chúng tôi bất luận là bác sĩ hay là y tá cũng không có ai không tán thưởng em! Em nhất định phải tin tưởng bản thân, như vậy mẹ em cũng sẽ không lo lắng.”
Dư Xán ngại ngùng cười: “Em biết, y tá trưởng còn mua cho em hai thùng sữa, Bác sĩ Ngưu còn cho em mượn Ipad, Bác sĩ Diệp lại càng tốt hơn thường mua cho mẹ em đồ ăn đắt như vậy, chờ em khỏe rồi ra ngoài làm việc, nhận được lương tháng đầu tiên em nhất định sẽ trở lại thăm mọi người.”
Diệp Thu Hàm cảm động gật gật đầu, người trong khoa thực ra đều bị sự lạc quan và kiên cường của Dư Xán làm cảm động, cho nên mới cố gắng giúp đỡ hai mẹ con họ trong cuộc sống, đều ngóng trông cô bé xinh đẹp ngày thuận lợi làm xong phẫu thuật xuất viện.
Hai người đang nói chuyện thì mẹ của Dư Xán cũng về rồi, sau khi nghe Diệp Thu Hàm nói phẫu thuật mạo hiểm bà ấy trầm mặc mười phút mới ký tên đồng ý phẫu thuật, sau đó nhìn diệp Thu Hàm nói: “Bác sĩ Diệp, tôi giao con gái tôi cho mọi người, không nói gì nhiều tôi chỉ nói một câu: Nó chết, tôi cũng không sống nữa!”
Diệp Thu Hàm lại thêm áp lực, chỉ có thể an ủi bà ấy một hồi mới rời phòng bệnh.
Đêm trước ngày phẫu thuật, Diệp Thu Hàm lăn qua lộn lại không ngủ được, nhịn không được bèn ngồi dậy trong lòng cầu khấn các vị thần tiên phù hộ cho ca phẫu thuật ngày mai của Dư Xán nhất định phải thành công.
Cuối cùng vẫn là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vô cùng sung mãn, buổi sáng vén rèm cửa sổ nhìn thời tiết nắng đẹp liền có dự cảm rất tốt với ca phẫu thuật hôm nay.
Đến bệnh viện, cô cùng các y tá đến phòng bệnh đưa Dư Xán vào phòng phẫu thuật.
Khi gây tê cô lo Dư Xán sợ hãi nên nắm chặt tay cô bé, Dư Xán cười: “ Bác sĩ Diệp, em không sợ đau đâu, Nhưng mà khi phẫu thuật chị có ở cạnh em không?”
“Đương nhiên rồi, chị sẽ đứng bên cạnh em, mẹ em và chú em còn có cậu dì đều chờ em ở bên ngoài.”
“Em biết, vậy lát nữa gặp bọn họ đi.” Thuốc tê dần dần có tác dụng, Dư Xán dần dần nhắm mắt lại.
“Được, lát nữa gặp.” Tuy biết Dư Xán không cảm giác được nhưng Diệp Thu Hàm vẫn vỗ vỗ tay cô.
Lữ Xương Hưng đi đến tán thưởng nhìn Diệp Thu Hàm: “Tiểu Diệp, cô làm nhiệm vụ câu thông rất tốt, đừng thấy bệnh nhân áp dụng gây tê toàn ca phẫu thuật nhưng ảnh hưởng tâm thái và cảm xúc với cơ thể vẫn rất lớn, trước phẫu thuật cơ thể của Dư Xán bảo trì rất tốt có công lao của cô.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Lữ khen ngợi, đây là việc tôi nên làm.” Diệp Thu Hàm nhanh chóng lùi về một bên đứng cùng các bác sĩ nội trú khác.
Sau khi thuận lợi mở ngực mở màng tim, Lữ Xương Hưng tìm thấy chính xác van tim hầu như đã bị vôi hóa, bệnh trạng nghiêm trọng như thế này chỉ có thể tiến hành thay van tim, tình
hình và chẩn đoán trước phẫu thuật là giống nhau.
“Chủ nhiệm, huyết áp của bệnh nhân nhanh chóng giảm, tim đột nhiên dừng đập.” khi mà Lữ xương Hưng và bác sĩ Chu trợ lý một chuẩn bị thay van tim thì đột nhiên bác sĩ gây tê nhanh chóng lớn tiếng nói.
“Chuẩn bị máy sốc tim” Lữ Xương Hưng lập tức bắt đầu chỉ huy cấp cứu, dưới tình hình này hiển nhiên không thể tiếp tục thực hiện phẫu thuật.
Diệp Thu Hàm ngây người nhìn chủ nhiệm Lữ dùng hai tấm điện cực lặp đi lặp lại nhiều lần kích điện vào lồng ngực Dư Xán, sau đó lại nghe thấy có người hét tiêm thuốc trợ tim, cô có chút không phản ứng kịp, không phải đều rất thuận lợi sao, sao tim lại ngừng đập được chứ?
“Cấp cứu một tiếng đồng hồ vô hiệu, thời gian tử vong 9h40’. Diệp Thu Hàm, cô đến khâu vết thương cho cô bé đi.” Lữ Xương Hưng tháo khẩu trang xuống khuôn mặt thất vọng buồn bã, những người khác trầm mặc không nói, lặng lẽ thu lại máy móc phẫu thuật rồi liên tục đi ra ngoài.
“Chủ nhiệm Lữ!” Diệp Thu Hàm không dám tin một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như thế, không phải nói là có bệnh nhân cấp cứu hơn 10 tiếng đồng hồ cũng không sao mà, bỏ cuộc như vậy không phải là sớm quá sao!
Vu Quốc Tuấn kéo Diệp Thu Hàm ra ngoài: “Thu Hàm, chủ nhiệm Lữ không tốt hơn em, em còn phải đối diện với mẹ Dư Xán.”
Diệp Thu Hàm bất lực dừng bước, cúi đầu nói: “Anh ra ngoài đi, em còn phải khâu ngực cho Dư Xán.”
“Thu Hàm….” Vu Quốc Tuấn muốn an ủi Diệp Thu Hàm đôi câu, nhưng lại không nói được gì, tâm trạng của anh cũng rất trầm trọng cho nên chỉ có thể thở dài đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trong nháy mắt Vu Quốc Tuấn mở cửa, Diệp Thu Hàm phảng phất nghe được tiếng kêu khó bị thương, sau khi đóng cửa xung quanh lại yên tĩnh.
Không! Không phải yên tĩnh mà là tĩnh mịch!
Run rẩy thở một hơi, Diệp Thu Hàm đi đến bên Dư Xán nằm yên lặng trên bàn phẫu thuật, nước mắt không chế không được rớt xuống.
Vuốt ve khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp vì bệnh mà trở vàng của Dư Xán, Diệp Thu Hàm bắt đầu ghép xương sườn lại tiến hành khâu vết thương, cô vừa khâu vừa nhỏ tiếng nói: “Sao em không kiên cường thêm chút nữa? Có phải là những năm này đau khổ quá rồi cho nên bây giờ không chịu nổi nữa không? Dư Xán, xin lỗi, không thể để em gặp lại mẹ, chị chỉ có thể cố gắng khâu vết thương cho em đẹp một chút, van tim của em vẫn chưa kịp thay, tuy nhiên đã mở ngực, nhưng cũng xem như là rời ra hết rồi, cũng không tệ lắm.”
Tỉ mỉ khâu từng mũi kim, Diệp Thu Hàm lau nước mặt đắp chăn lại cho cô bé, rồi đi rửa tay mấy lần mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ra đến bên ngoài nhìn mẹ Dư Xán khóc gần như ngất đi, cô bình tĩnh lại nói: “Dì đi thăm Dư Xán đi, khi cô ấy đi không tội nghiệp.” Nói xong đi tháng máy về phòng làm việc.
Cả buổi chiều phòng làm việc đều yên tĩnh trầm lắng, không có ai cười nói gì, mãi đến lúc tan ca tất cả mọi người yên lặng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Thu Hàm, cô không về à?” Vu Quốc Tuấn thấy Diệp Thu Hàm vẫn không nhúc nhích gì bèn hỏi một câu.
Diệp Thu Hàm lắc đầu: “Chút nữa mới về.”
“Vậy đừng ở lại muộn quá, thực ra chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối diện ngày này.”
Diệp Thu Hàm không nói gì nữa, Vu Quốc tuấn cũng không biết làm sao chỉ có thể đi về.
Cũng không biết qua bao lâu Diệp Thu Hàm cảm thấy có người đi vào, ngẩng đầu nhìn thì ra là Trương Diệu Thân
“Thu Hàm, việc hôm nay anh đều nghe anh Vu nói rồi, em đừng buồn quá, ai cũng không muốn như vậy.”
Ngữ điệu của Diệp Thu Hàm vẫn rất bình tĩnh: “Em biết, em chỉ cần thời gian để ổn định một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân tử vong trong khi phẫu thuật.”
“Em hiểu là tốt rồi, về sau thấy nhiều hơn sẽ tê liệt cảm xúc thì tốt hơn.”
Diệp Thu Hàm ngẩng đầu nhìn Trương Diệu Thân: “Tê liệt”
“Đúng vậy, sau này sẽ gặp nhiều trường hợp như vậy hơn, không tê liệt thì mình có thể làm sao, cũng không thể chết một người lại khóc một trận buồn nửa năm chứ? Đồng tình cũng đồng tình không nổi, anh cùng em đi ăn cơm nhé, anh Vu nói một ngày em chưa ăn gì rồi, như vậy cơ thể chịu không nổi đâu, hơn nữa cũng không đáng làm như vậy.”
Diệp Thu Hàm không nhìn Trương Diệp Thân nữa: “Em không ăn, em muốn yên tĩnh một mình, cảm ơn anh đến an ủi .”
“Thu Hàm, em là bác sĩ không thể làm việc tình cảm như vậy, nếu như còn thương tâm như vậy không bằng chuyển khoa thì hơn!” Trương Diệu Thân hiểu có bệnh nhân tử vong nên tâm trạng Diệp Thu Hàm không tốt, nhưng lại không hiểu nổi sao lại thương tâm đến mức không ăn không uống gì!
“Anh để em yên tĩnh một mình, được không?” ngữ khí của diệp Thu Hàm không thay đổi nhưng mặt trầm xuống.
Trương Diệu Thân vừa bực vừa bất đắc dĩ, chỉ nói: “Vậy anh về kí túc trước đây, khi em muốn về nhà thì gọi điện cho anh.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa Diệp Thu Hàm vẫn không nhúc nhích, cứ ngồi ngẩn người nhìn tường.
Không lâu sau cửa lại mở ra, cô cuối cùng không bình tĩnh được liền hét lên: “Anh để em yên được không? Lời em nói anh nghe không hiểu à? Tôi không muốn ăn, cũng không muốn về nhà!”
“Thu Hàm.”
Nghe thấy âm thanh này Diệp Thu Hàm liền quay người lại, sau đó ngạc nhiên nhìn người đang bước vào: “Bác sĩ Trình, anh sao lại về rồi?”
Trình Sở Tiêu đi đến trước mặt Diệp Thu Hàm: “Trước khi tôi đi lo là sẽ xảy ra chuyện cho nên đẩy nhanh hành trình để trở về vào ngày phẫu thuật hôm nay, không ngờ Dư Xán cuối cùng cũng không qua được ca phẫu thuật.”
Diệp Thu hàm cúi đầu nửa ngày mới lẩm bẩm một câu: “Nếu như anh mổ chính thì tốt rồi.”
Trình Sở Tiêu nghe lời này, xoa xoa đầu Diệp Thu Hàm nói: “Thu Hàm, hôm đó cô cùng tôi bàn về bệnh tình của Dư Xán tôi đã ý thức được sẽ xảy ra trường hợp này, mặc dù có do dự nhưng tôi vẫn quyết định để cô tham gia ca phẫu thuật này. Là một bác sĩ ngoại khoa, thực ra việc lo sợ nhất là bệnh nhân tử vong trong phòng phẫu thuật, Ca mổ của Dư Xán không phải là vấn đề ai mổ chính, cô bé không phải vì ca mổ xảy ra vấn đề mới xảy ra chuyện như vậy mà cô bé không gắng gượng được nữa, cơ thể của cô ấy không thể chịu đựng thêm sự tổn hại này nữa! Chủ nhiệm Lữ chắc chắn cũng biết rõ điều này, nhưng vì Dư Xán có thêm một tia hi vọng nên ngài ấy vẫn kiên trì mổ chính, sự áp lực và mâu thuẫn trong lòng ngài ấy nhiều hơn bất cứ ai! Mà tôi kiên trì để cô tham gia phẫu thuật, tuy rằng không phải để cô đối diện với tình huống này, nhưng cô muốn làm một bác sĩ mổ chính thì cửa ải này nhất định phải trải qua.”
Nói đến đây, Trình Sở Tiêu dừng lại nhìn Diệp Thu Hàm rồi nói tiếp: “Trong trường hợp này, cô có thể có hai sự lựa chọn. Không, thực ra có 3 sự lựa chọn: thứ nhất là chuyển khoa khác; thứ hai là khiến cho bản thân mất cảm giác từ đó mất đi sự đồng cảm và lo lắng đối với bệnh nhân, vĩnh viễn bảo trì một trái tim lạnh lùng; cuối cùng là cô tự mình kiên cường vượt qua, càng thêm nỗ lực học tập kĩ thuật phẫu thuật, để khiến cho tỉ lệ tử vọng trong ca phẫu thuật mình mổ chính thấp nhất thậm chí là con số không! Nếu như tương lai cô làm được điều này thì có thể nói Dư Xán dùng sinh mệnh của mình để cổ vũ cô, từ đó cứu vãn càng nhiều sinh mệnh của bệnh nhân! Thu Hàm, cô tự quyết định đi.”
Trình Sở Tiêu nói xong liền cảm thấy bờ vai của Diệp Thu Hàm đang run rẩy, run càng ngày càng mạnh, cuối cùng Diệp Thu Hàm từ khóc thút thít thành khóc to hơn.
Trình Sở Tiêu kéo Diệp Thu Hàm vào lòng, nghe cô khóc như vậy trong lòng anh cũng đau theo cô, nhưng chung quy cửa ải này Diệp Thu Hàm tự mình phải vượt qua mới được, không ai giúp được gì.
Diệp Thu hàm dựa vào người Trình Sở Tiêu khóc không thành tiếng nhưng vẫn kiên trì nói rằng: “Tôi sẽ gắng, nhất định sẽ tốt lên thôi, tôi không để Dư Xán ra đi vô ích! Tôi buồn là vì những lời nói với cô bé trước phẫu thuật đều không thực hiện được, tôi đã nói phẫu thuật sẽ thành công, tôi đã nói bệnh cô ấy có thể chữa khỏi, cô ấy nói sau khi khỏe lại sẽ đến thăm tôi, khi gây tê hai người cùng tôi còn nói lát nữa sẽ gặp, kết quả không thực hiện được điều gì cả, một điều cũng không làm được!”
“Tôi biết, tôi biết! Cái này không trách cô, cũng không trách Dư Xán, cô tận tâm, cô bé cũng cố gắng rồi. Nhưng cô có thể an ủi người nhà cô bé nhiều hơn, như vậy trong lòng cô cũng có thể tốt hơn.”
Người nhà? Diệp Thu Hàm hai mắt đẫm lệ nhìn Trình Sở Tiêu, sau đó sợ hãi rùng mình một cái: Mẹ của Dư Xán? Sau ca phẫu thuật mình ngoài bảo bà ấy đi gặp Dư Xán lần cuối, thời gian còn lại chỉ một mực đau lòng, sao lại quên chăm sóc bà ấy chứ!
“Nó chết, tôi cũng không sống nữa!”
Diệp Thu Hàm đột nhiên nghĩ lại lúc ký tên vào giấy đồng ý mẹ của Xán Xán đã nói câu này, đột nhiên túm lấy áo Trình Sở Tiêu: “Nhất định phải tìm được mẹ Dư Xán, bà ấy nói Dư Xán xảy ra chuyện gì bà ấy nhất định không sống nữa! Bà ấy không thể xảy ra chuyện được, trước khi phẫu thuật Dư Xán lo lắng nhất là mẹ cô, tôi không thể lại thất tín nữa!”
: