Y Lộ Phong Hoa

Chương 1: Xuyên thành trẻ con


trước sau

Converter: LySanSan828

Editor: Tiểu Y

Khi ánh hoàng hôn buông xuống, trong căn phòng tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng âm thanh mơ hồ không rõ ràng.

"Đây hẳn là ngày người mới vào phủ?" Toàn thân tựa vào giường lớn làm bằng gỗ, nữ nhân hữu khí vô lực* hỏi.

[*hữu khí vô lực: muốn nói nhưng không còn sức lực]

Nữ nhân kia khoảng hai mươi tư tuổi, sắc mặt tái nhợt, búi tóc có chút tán loạn, trên trán đội khoan đai buộc đầu thêu hoa màu xanh. Tuy vào đầu thu, nhưng trên người lại toả sắc nét nghiêm trang, vừa nhìn là biết bộ dáng mới sinh sản, bất quá mặt mày thập phần đẹp mắt, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng có thể thấy được một chút tư sắc của nữ nhân.

Đứng dưới giường, đại Tống mụ bốn mươi tuổi, thân mặc kiện bào đỏ thẫm, thân hình sạch sẽ nhanh nhẹn, đôi mắt lướt qua nơi cửa sổ khắc hoa văn đóng kín, trong lòng thở dài một hơi, miễn cưỡng chạy nhanh đến bên giường cười an ủi: "Phu nhân, ngài đừng nghĩ nhiều nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi! Người khác không đau ngài, làm gì ngài phải nhiều lần làm đau mình? Lại nói ngài còn có Nhu nhi cùng nhị tỷ vừa đến tháng." (Cách xưng hô là nãi nãi nhưng mình thấy khó nghe và sợ mọi người hiểu lầm là bà nội, nên đổi lại là phu nhân).

Nghe lời đại Tống mụ từ nhỏ nuôi thành lớn, Chu thị giương mắt nhìn về trước cửa sổ nơi tiểu nữ oa khoảng sáu bảy tuổi, phấn điêu ngọc thế đang ngồi luyện chữ, thân mặc một kiện y phục hồng nhạt, dây buộc tóc màu đỏ cột lấy hai búi tóc, khuôn mặt cùng dáng dấp rất giống với Chu thị, hoàn toàn được di truyền từ vẻ đẹp của nàng, nàng chính là trưởng nữ Chu thị- Tiết Nhu.

Tiểu nữ oa hiểu đuọc một ít giữa cuộc đối thoại của nương và Tống mụ, trên tay động tác viết chữ ngừng lại, đôi mắt chứa đựng sự lo lắng, nàng tựa vào trước giường mẫu thân, trên khuôn mặt nho nhỏ đều là thần sắc không an lòng, nhìn thấy, đây là tiểu cô nương có hiểu biết, nàng không biết nói gì nên liền đi tới khuyên bảo an ủi mẫu thân hảo?

Sau đó, ánh mắt Chu thị lại rơi xuống người đang nằm bên cạnh, là nhị nữ nhi quanh người bị tã lót bao phủ, giờ phút này, đôi mắt nho nhỏ kia đang nhắm mắt ngủ, tựa hồ không một điểm nào phát hiện nét vẻ u sầu trên khuôn mặt mẫu thân. Nhìn đến hai tiểu hài tử, trong đôi mắt xinh đẹp của Chu thị thoáng hiện lên tình thương nồng đậm của người mẹ.

"Nếu không phải có Nhu nhi cùng tiểu hài tử này, thật sự ta sống cũng vô dụng..." Nói xong, Chu thị nhịn không được che mặt mà khóc.

"Lão gia thật quá nhẫn tâm, ngài mới vừa hết tháng, sinh nhị tỷ kém chút nữa là đem mạng liên lụy, không ngờ nhanh như vậy liền nạp thiếp, lão gia đối với ngài như thế mà không làm ngài thất vọng, huống chi năm đó ngài đối với hắn một mảnh chân tình?"

Đứng ở trong phòng thu thập quần áo, nha đầu của Chu thị, Bình Nhi rốt cục nhịn không được mở miệng oán giận.

Chu thị nghe nói không khỏi thương tâm, nhìn bộ dáng Chu thị bi thương, Tống mụ lập tức trách cứ Bình Nhi: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chỉ biết làm phu nhân tức giận ! Đi xem nhanh lên một chút, xem thuốc của phu nhân xong chưa!"

Bình Nhi biết bản thân vừa rồi mới lỗ mãng, bất quá trong lòng không khỏi tức giận, nhưng cuối cùng không dám nói thêm chút gì, lập tức buông quần áo trong tay, xoay người chạy nhanh đi ra ngoài xem thuốc của Chu thị nấu xong chưa.

Sau khi Bình Nhi ra ngoài, Tống mụ chạy tới cẩn thận khuyên chủ tử."Phu nhân, nhất định ngươi phải suy nghĩ rộng, loại sự tình nạp thiếp này gia nhân phú quý đều có, đây là không tránh khỏi! Liền vào cửa thì thế nào? Chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, ngài mới là chính thất cưới hỏi đàng hoàng. Về sau có thể sinh ra con trai, ngài không phải cũng là mẹ cả của hắn?"

Nghe nói như thế, Chu thị tay vuốt bụng có chút to, mày lá liễu nhăn lại, nhẹ giọng nói: "Ta không phải trách hắn nạp thiếp, đại phu đã nói ta không thể sinh nữa, vì hương khói Tiết gia, khẳng định là hắn không thể không nghe lời nói của lão thái thái, nhưng nhiều ngày như vậy, trừ bỏ ngày đó nói một câu muốn nạp thiếp, hắn ngay cả mặt của ta cũng không nhìn? Còn có đứa nhỏ này? Tuy rằng là chỉ là cái nha đầu, nhưng cuối cùng cũng là huyết mạch của hắn, thế nào hắn cũng không liếc nhìn một cái?"

"Gần như vài ngày nay công việc lão gia bận rộn, cũng có thể là đang chuẩn bị nạp thiếp..."

"Đừng thay ta giải sầu, chuyện gì xảy ra ta còn không biết sao?" Chu thị đánh gãy lời nói Tống mụ, một đôi mi mày nhắm lại một chỗ.

"Mỗi ngày đều là lời nói hối hận này đó, có phiền hay không a? Không thể tự lập tự cường sao?" Vương Di bị lời nói Chu thị cùng Tống mụ đánh thức! Hơn nữa phản phản phục phục vẫn là lời nói u oán này, tiểu chân mày không khỏi nhăn lại. Vương Di chính là đứa bé nho nhỏ nằm cạnh người Chu thị, không, phải nói là nàng hồn xuyên, đến từ hiện đại lại bị hồn xuyên đến nơi này, trở thành trẻ con vừa mới sinh ra không lâu.

Ở hiện đại Vương Di là một vị bác sĩ, trong một lần cứu giúp bệnh nhân trên đường, không hiểu tại sao liền xuyên tới vương quốc không có trong lịch sử—— Đại Tề, ly kỳ hơn nữa còn chuyển kiếp trở thành một đứa con nít. Mặc dù nàng có suy nghĩ với ý thức, nhưng cái thân thể trẻ con này không thể nói, không thể động, chỉ biết khóc nỉ non cùng uống sữa!

Nằm ở bên người Chu thị mấy ngày, theo lời nói linh tinh của các nàng, phán đoán ra người lớn nhất nhà này là nam chủ nhân gọi là Tiết Kim Văn, là một tiểu quan lại Đại Tề bộ, tuy không phải là đại phú đại gia đắt tiền, nhưng cũng có một đám bà tử người hầu.

Hiện tại, nữ chủ nhân chính đang nằm ở trên giường rơi nước mắt là Chu thị, tiểu cô nương ngồi ở cửa sổ luyện viết chữ là đích nữ, và cũng là tỷ tỷ của nàng. Ngoài Chu thị còn có một vị gọi tổ mẫu lão thái thái, người này nàng chưa từng thấy qua. Gia đình quan lại rất đơn giản, bất quá từ hôm nay trở đi có một nữ nhân vào cửa, chính là người mà Tiết Kim Văn muốn nạp tiểu thiếp, nghe nói là đích nữ nhà hàng thịt, gọi cái gì là Kim Hoàn.

Một tháng trước, khi Chu thị lâm bồn khó sinh, nghe nói xuất huyết nhiều, cũng may vạn hạnh nhân* từ quỷ môn quan kéo về , nhưng đại phu lại nói thân thể bị thương nặng, về sau không bao giờ có thể sinh đẻ nữa. Lần này làm cho cả Tiết gia đều buồn vân ảm đạm, cuối cùng bà bà Tiết lão thái thái liền trở mặt cùng Chu thị, Tiết Kim Văn cũng mặt ủ mày chau, không quá vài ngày liền định người đó là đích nữ Lí gia hàng thịt, không, hôm nay chính là ngày qua cửa, cũng khó trách Chu thị sẽ thương tâm rơi lệ, dù sao bản thân không bao giờ còn có thể sinh đẻ nữa đã là đả kích rồi, giờ còn có thêm một nữ nhân vào cửa cùng nàng tranh trượng phu, đổi lại nữ nhân nào có thể không khổ tâm đâu?

[*may vạn hạnh nhân: sự may mắn, cát tường]

"Phu nhân, nhị tỷ tỉnh!" Tống mụ nhìn đến Vương Di mở mắt, vội vàng nói. Nàng không thể không dời đi sự chú ý của Chu thị, thật sự là nàng không biết nên khuyên giải nàng (Chu thị) như thế nào.

Nghe được lời nói Tống mụ, Chu thị vội vã dùng khăn lau nước mắt, cúi đầu nhìn sang, quả nhiên, bên cạnh người là đứa trẻ đang dùng ánh mắt tròn vo nhìn nàng. Chu thị sờ tay da thịt trẻ con vô cùng mịn màng, thanh âm vẫn oán giận:"Đứa
nhỏ, đến bây giờ ngươi ngay cả nhũ mẫu* đều không có, thật sự là ngươi đi theo nương chịu khổ !"

[*nhũ mẫu: bà vú nuôi]

Lúc trước, thời điểm sinh đại tỷ Tiết Nhu, tuy rằng trong nhà chẳng thập phần sung túc, nhưng tốt xấu cũng là có nhũ mẫu. Lần này Tiết lão thái thái vừa thấy lại sinh nữ nhi, lợi dụng hoàn cảnh phủ khó khăn liền cự tuyệt thỉnh nhũ mẫu, nhường cho nô tỳ của Chu thị giúp đỡ chiếu cố, Chu thị tốt một phần liền nhường việc bú sữa cho chính nàng.

"Nương của ta a, ngươi thế nào chỉ biết khóc đây? Ngươi đã khóc gần một tháng chết rồi, liền khóc vì những người không cần ngươi sao? Thật sự rất không đáng giá !" Vương Di ở trong lòng hò hét.

"Phu nhân, nhị tỷ khẳng định đang đói bụng, ngài nhanh nhanh cho bú sữa đi?" Thấy Chu thị vừa muốn rơi lệ, Tống mụ vội vã ngắt lời nói.

"Ân." Gật gật đầu, Chu thị thân thủ đưa tay cởi tiểu áo trắng trên người, lộ ra một cái vú tuyết trắng.

Nhìn trước mắt là "Đồ ăn" tuyết trắng kia, Vương Di ức chế không được cảm giác đói khát do khoang bụng truyền đến, nàng không chút do dự há mồm một ngụm liền cắn núm vú, từng ngụm từng ngụm hút vào... Nói thật, cái thời điểm lần đầu tiên uống sữa nàng cái kia đỏ mặt a, bởi vì tại chỗ ở nhỏ hẹp này, nàng tuy trong thân xác nho nhỏ nhưng là một đại cô nương hai mươi bảy tuổi, nàng cực kỳ quẫn bách! Nhưng không có cách nào, đói khát nàng bất cũng đành phải vậy! Bất quá ngược lại sữa mẹ thật là ngọt.

"Phu nhân, người xem nhị tỷ ăn hảo nhiều lắm, xem ra là nuôi tốt!" Nhìn đứa trẻ từng ngụm từng ngụm uống sữa, Tống mụ cười nói.

"Hi vọng nàng có thể giữ thân thể tốt dài, đừng giống ta dường như thân thể kém như vậy, ngay cả con trai đều sinh không được..." Nói tới đây, Chu thị lại xót xa nghĩ tới.

Nương ơi! Ngươi không cần như vậy được không? Mỗi ngày đều vì không sinh ra con trai mà thương tâm phiền não. Này vạn ác cổ đại* a, nàng có thể sinh ở hiện đại là đã thật sự may mắn, nhưng u buồn một hồi, nàng thế nào lại mạc danh kỳ diệu về tới cái nơi cổ đại chứa nhiều phong kiến tập tục xấu a? Vương Di một thoáng u sầu.

[*vạn ác cổ đại: ý nói những cái tập tục lạc hậu ở cổ đại]

Lúc này, thanh âm mở cửa chi nha vang lên, là Bình Nhi từ bên ngoài trở lại!

"Chén thuốc của phu nhân đâu?" Tống mụ xem hai tay Bình Nhi trống trơn, không khỏi nhíu mày hỏi.

Gương mặt Bình Nhi có vài phần bất đắc dĩ, cố kị giương mắt nhìn chủ tử nằm trên giường, bộ dáng muốn nói lại thôi. Tống mụ thấy nàng như thế, thúc giục nói: "Nói nha!"

"Hôm nay trong phòng bếp đang chuẩn bị tiệc mừng, căn bản là không có chỗ cũng như người làm cho chúng ta hầm dược!" Bình Nhi khẽ cắn môi vẫn là nói, biết chủ tử khẳng định lại vì mấy câu nói đó mà thương tâm khổ sở.

Nghe nói như thế, trên mặt Chu thị đương nhiên lại thần sắc buồn bã. Tống mụ cúi đầu lẩm bẩm phát sầu: "Thân mình chủ tử còn suy yếu như vậy, không uống thuốc thế nào có thể đi đâu?"

"Không có việc gì, không phải là ngưng một ngày thuốc sao? Ngày mai lại ăn là được. Dù sao khổ dược thuốc tử kia ta cũng ăn đủ." Khóe miệng Chu thị ra vẻ tươi cười, an ủi hai người nhất thiếp tâm người* mang đến từ nhà mẹ đẻ.

[*nhất thiếp tâm người: chỉ người trung thành không hai lòng]

"Chính phu nhân không nói, cho nên Tiết gia mới không đem ngài để vào mắt. Nhớ ngày đó thời điểm ngài gả vào, Tiết gia này nghèo thành cái dạng gì? Chỉ còn thừa lại ba cái nhà. Mấy năm nay còn không phải dựa vào đồ cưới ngài duy trì, bằng không lão gia này thất phẩm quan cũng không đến tay..." Bình Nhi ở một bên than thở.

Nhìn Chu thị cúi đầu không nói, Tống mụ vội vã tiến lên đẩy Bình Nhi một phen." Ngươi nói nhiều!"

Bình Nhi đang than thở, không dám lại nói nữa, sau một lúc lâu, Chu thị mới giương mắt, dùng thái độ ôn hòa nói Bình Nhi: "Những lời này về sau không cần nói , nhất là ở bên ngoài!"

Vốn, Chu thị là trưởng nữ thương gia, trong nhà có chút giàu có, mà dòng dõi Tiết Kim Văn tuy mấy đời thay đổi, nhưng đến thế hệ hắn đã sớm suy tàn. Ở Đại Tề, thương nhân mặc dù có tiền, nhưng địa vị rất thấp. Người đọc sách cũng coi như nửa nghèo, nhưng được người tôn kính. Tám năm trước, Chu thị đi theo phụ thân từ Giang Nam đến kinh thành buôn bán, trong lúc tình cờ gặp gỡ Tiết Kim Văn, nàng liền không để ý sự phản đối của phụ thân kiên trì phải gả cho Tiết Kim Văn. Phụ thân bất đắc dĩ chỉ có thể chuẩn bị đồ cưới phong phú gả trang để cho nàng gả tới đây, dựa vào đồ cưới Chu thị, Tiết gia ở ngoài thành đặt mua mấy trăm mẫu đất cùng hai gian cửa hàng để duy trì cuộc sống, Tiết Kim Văn cũng không lo toan, dùng thời gian năm năm thi cử nhân, hơn nữa chức vị chỉ là một thất phẩm tiểu quan lại ở Lại bộ mưu. Tuy rằng như thế, nhưng Tiết gia còn cái loại tư tưởng khinh thường thương nhân, đối với phụ thân Chu thị không tôn trọng, cho nên thân mẫu Chu thị trở lại Giang Nam sau đó liền ít lui tới. Mà lời nói Tiết gia dựa vào đồ cưới Chu thị qua ngày, ở Tiết gia cũng bị cấm nói, tuy rằng đây đều là sự thật.

Ngữ khí Chu thị tuy rằng ôn hòa, nhưng là vẻ mặt cũng là một mặt nghiêm túc chân thật đáng tin. Bình Nhi vội vã gật đầu."Là, phu nhân."

Sau đó, Tống mụ nói: "Chủ tử, đều là qua tháng, nhị tỷ chúng ta còn chưa có cái tên đâu!" Trước kia tên Tiết Nhu là Tiết Kim Văn tự mình cấp cho, lần này hắn nhiều ngày như vậy ngay cả mặt mũi cũng không nhìn, mà lão thái thái càng không có mời nàng trong phòng lên, phỏng chừng bọn họ ai cũng sẽ không để bụng cấp cái tên cho đứa nhỏ.

Cúi đầu nhìn trong lòng tiểu oa nhi da trắng mềm non, ngón tay Chu thị cố gắng vuốt dây ngọc giống như vuốt phẳng một khắc trên mặt nàng, sau đó từ từ nói: "Liền kêu Vô Ưu đi! Hi vọng nàng về sau vĩnh viễn đều không có ưu sầu." Không cần giống như nàng, hoàn cảnh bi thảm như hôm nay.

Lúc này, Vương Di đã ăn xong, nàng một đời này nghe được lời nói của mẫu thân, nghĩ rằng: Tiết Vô Ưu, tên nàng một đời này! Sau đó, khôn cùng vây ý* đánh úp lại, giống một tháng trước kia, nàng lại bắt đầu ngủ dài một ngày hơn mười hai giờ.

[*khôn cùng vây ý: không chống cự được, vô lực]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện