*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó, khóe miệng Thẩm Quân bỗng nhiên kéo đến góc, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bát trà trước mặt như cũ nói một câu làm cho Vô Ưu nửa hiểu nửa không: "Phu thê trên danh nghĩa? Vậy ngươi có nghĩ đến trên danh nghĩa làm phu thê dã hòa cũng không tồi?"
Nghe vậy, Vô Ưu nhíu chân mày, hỏi một câu: "Thẩm tướng quân có ý gì?" Thực ra chắc nàng đã hiểu?" Hắn không tiếp nhận nàng, điều này không phải cũng hợp ý của nàng hay sao?
Sau đó, Thẩm Quân bỗng nhiên đứng lên, ở dưới ngọn đèn dầu, thân thể của hắn to lớn như vậy, Vô Ưu cảm thấy có một loại cảm giác áp bách. Chỉ thấy hắn đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Ta chinh chiến sa trường quanh năm, thực ra vẫn luôn không có dự định lập gia đình, nhưng mà lần này thánh thượng tứ hôn, ta cũng không thể không tuân theo, một mình Thẩm Quân bị hoạch tội là chuyện nhỏ, nhưng mà Thẩm gia từ trên xuống dưới còn có mấy trăm miệng ăn, an nguy của bọn họ ta không thể không suy nghĩ."
"Thẩm tướng quân có chuyện gì xin nói thẳng!" Vô Ưu ngồi phía sau hắn nói một câu. Nàng không thích vòng vo, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!
"Ta không thể chấp nhận ngươi trở thành thê tử của ta!" Người đưa lưng về phía nàng đột nhiên trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu trước tiên là nhíu lông mày, sau đó trái lại là trong lúc bất chợt thở phào nhẹ nhõm! Lúc đầu nàng còn đang rầu rĩ đêm nay động phòng hoa chúc sẽ không phải là bá vương ngạnh thương cung đi? Là nàng quá lo lắng rồi!
Chắc là hồi lâu không nghe thấy lời nói của người sau lưng? Thẩm Quân cảm thấy như vậy đối với một tân nương mới gả mà nói có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Tuy rằng nàng khiến người khác cảm thấy nàng rất kiên cường bình tĩnh, hơn nữa thái độ cũng luôn đúng mực, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô gái, sao có thể chịu được vị hôn phu vào ngày thứ nhất tân hôn đã như vậy chứ? Cho nên, sau một khắc, liền đột nhiên xoay người nói với nàng: "Đương nhiên những gì ta nói là tạm thời!"
"Tạm thời?" Hai chữ này không khỏi khiến Vô Ưu miên man bất định. Tạm thời? Sẽ không phải là hai ba ngày chứ? Nàng mới vừa vui vẻ ở trong lòng một cái.
"Nếu như sau này chúng ta chung sống với nhau tốt, cũng không phải không thể làm phu thê!" Thẩm Quân nói thêm một câu.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy như đầm nước kia dưới ánh nến, Vô Ưu đại khái hiểu ý của hắn. Hắn chắc là bây giờ vẫn chưa thể tiếp nhận mình, nhưng không biết sau này sẽ như thế nào mà thôi. Cái này không phải là giống với ý nàng sao? Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu mở miệng nói: "Nếu Thẩm tướng quân nói như vậy, vậy tiểu nữ tử liền theo lời Thẩm tướng quân nói là được rồi!" Nàng cũng không cần nói ra bọn họ là anh hùng sở kiến như nhau rồi, nam tử cổ đại đều có chủ nghĩa nam tử lớn một chút, nếu đụng đến chủ nghĩa nam tử của hắn, vậy cũng không tốt!
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, trái lại Thẩm Quân cũng rất mừng rỡ: "Nói như vậy ngươi bằng lòng chúng ta tạm thời trước tiên..." Thẩm Quân đột nhiên không biết lời này nên nói như thế nào?
Ngược lại là Vô Ưu nói tiếp: "Không bằng chúng ta trước hết ở chung giống như bạn bè, bề ngoài đương nhiên vẫn phải làm một đôi phu thê ân ái, như vậy sẽ không làm cho cha mẹ hai bên lo lắng, khiến bọn hạ nhân bàn tán. Còn về sau... Về sau thì xem cơ duyên thế nào? Dù sao sự tình từ nay về sau ai cũng không nói chắc được!"
"Vậy một lời đã định!" Thẩm Quân dường như có chút kích động, đại khái thật không ngờ nàng đáp ứng sảng khoái như vậy? Lúc đầu hắn còn muốn tiếp tục giả bộ say rượu trước tiên lừa gạt qua đêm động phòng hoa chúc, về sau lại tìm cách khác, nhưng mà không nghĩ tới vị tân nương tử này của hắn lại không giống người thường như thế, hắn còn nghĩ nếu như nàng khóc thầm không ngừng, hắn nên làm thế nào?
Vô Ưu nở nụ cười, sau đó nói: "Hôm nay lăn qua lăn lại một ngày, Thẩm tướng quân có phải cũng mệt mỏi rồi hay không? Là phải nghỉ ngơi rồi?"
"Đương nhiên, xin cứ tự nhiên!" Thẩm Quân nói.
Vô Ưu từ tú đôn( ghế đôn có vải thêu bên trên) Đứng lên, Vô Ưu đứng trước giường, nhìn thoáng qua nơi nơi là chăn màu đỏ thêu hoa, không khỏi cau mày lại, nghĩ thầm: Đêm nay nên ngủ như thế nào? Lúc này, chắc Thẩm Quân nhìn ra sự băn khoăn của nàng, đi tới, liền ôm một cái chăn và một cái đệm giường nói: "Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới sàn!" Sau đó liền ôm chăn đi.
Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy ở chính đường phòng ngoài là một cái giường la hán, chỉ thấy Thẩm Quân dời đến phía trên giường nhỏ, sau đó liền khom lưng trải đệm giường lên, sau đó liền ngồi ở trên giường chuẩn bị cởi giày, ngẩng đầu một cái, vừa vặn thấy Vô Ưu đứng trước nguyệt lượng môn khắc hoa, cau lại lông mày, sau đó nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi vào!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu có chút buồn cười, lẽ nào hắn còn cho rằng nàng đề phòng hắn sao? Xoay người đi vào phòng trong, ngồi trước bàn trang điểm tháo xuống đồ trang sức nặng nề trên đầu và trên người, cả người nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn về phía gương đồng nghĩ: Thực ra nàng tin tưởng Thẩm Quân này cũng không phải là loại người ham mê tửu sắc, bởi vì Ngọc quận chúa xinh đẹp như vậy hắn cũng không động lòng, có thể thấy được nhân phẩm của hắn cũng không tệ lắm! Vì vậy kế tiếp nàng liền cởi đồ cưới nặng nề trên người ra, nàng mặc quần áo trong thổi đèn, đi đến trên giường, buông rèm che, nằm vào trong chăn, giày vò một ngày, rốt cục có thể ung dung ngủ, sau đó, liền nhắm hai mắt lại...
Không biết tại sao, dưới tình huống như vậy, một hoàn cảnh rất lạ lẫm, hơn nữa nằm bên ngoài còn là một người đàn ông không quen thuộc, nàng vậy mà nhắm mắt lại liền ngủ mất rồi! Chắc tại quá mệt mỏi đi? Một chút đề phòng người đàn ông bên ngoài cũng không có? Có nói cũng không rõ, tóm lại, nàng lập tức liền ngủ mất rồi, hơn nữa còn ngủ rất sâu!
Thùng thùng... Thùng thùng...
Không biết từ lúc nào, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa! Vô Ưu mơ mơ màng màng trở mình ngủ tiếp, nhưng mà phòng ngoài lại truyền tới giọng nói của một người, chính là giọng nói của người này lập tức làm nàng hết buồn ngủ, bỗng chốc tỉnh lại!
"Người nào?" Là giọng nói của Thẩm Quân.
"Nhị gia, nô tỳ lấy nước rửa mặt cho ngài!" Truyền tới từ bên ngoài là giọng của Thu Lan.
Sau đó, bên ngoài còn truyền đến giọng của Liên Kiều: "Nhị tiểu thư, ngài thức dậy chưa? Nô tỳ cũng mang nước rửa mặt đến cho ngài!"
Nghe nói như thế, trái lại Thẩm Quân trả lời một tiếng: "Đều chờ một chút đi!" Dứt lời, Thẩm Quân rời giường, hốt hoảng ôm chăn chăn và đệm giường trên giường nhỏ bên ngoài chạy vào.
Thấy hắn ôm chăn trong ngực đi vào, Vô Ưu trên người chỉ mặc quần áo trong vội vàng dùng chăn che trên người, nhưng mà ánh mắt Thẩm Quân đó cũng không dừng lại trên người nàng, liền đem chăn và đệm giường nhanh chóng bày ở bên người nàng, sau đó liền cúi đầu bắt đầu cởi đồ cưới màu đỏ thẫm trên người mình, chắc là tối hôm qua hắn mặc nguyên quần áo này ngủ, cũng không cởi y phục! Phút chốc, chỉ thấy trên người Thẩm Quân chỉ còn lại quần áo trong, nhưng lại đem y phục của mình ném xuống dưới giường, đồng thời nhìn xung quanh một lần, vừa nhìn thấy đồ cưới đỏ thẫm tối hôm qua nàng cởi ra, liền ném y phục của hắn lên trên! Giờ phút này, rốt cục Vô Ưu cũng hiểu, hắn đang chế tạo "hiện trường" đêm qua.
Lúc này, Vô Ưu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng vội vàng lấy khăn gấm trắng như tuyết dưới gối ra, chỉ thấy bên trên còn thêu hoa văn uyên ương hí thủy, đưa cho Thẩm Quân nói: "Cái này phải làm sao bây giờ?"
Nhận lấy khăn trong tay Vô Ưu, cúi đầu vừa nhìn, Thẩm Quân cau chân mày lại! Phải rồi, còn có cái này phải làm sao? Cái khăn này là hôm qua hỉ nương nhét vào dưới gối, cũng nói bên lỗ tai Vô Ưu một câu, để tân lang nàng và tân lang lúc động phòng trải dưới người, đến lúc đó xử tử chi huyết của Vô Ưu sẽ rơi xuống chiếc khăn này, chiếc khăn này rất quan trọng, là nhà trai nghiệm chứng trinh tiết nữ nhân gì đó, ngày thứ hai lúc ra mắt cha mẹ chồng phải lấy ra nhìn, nếu trên khăn của nàng dâu nhà nào không có lạc hồng, vậy cũng là vô cùng nhục nhã, còn có thể bị nhà chồng trả về nhà mẹ đẻ, còn có nữ tử bởi vì chuyện này treo cổ bỏ mình đó! Vì vậy buổi tối trước khi gả, Chu thị cố ý đi đến phòng của Vô Ưu, lặng lẽ nói chuyện sinh hoạt vợ chồng lúc tân hôn cho nàng biết, lúc đó mặt Vô Ưu đều đỏ ửng, mặc dù ở hiện đại cái này cũng không coi là gì, nhưng ở cổ đại chính là chuyện lớn nhất của một cô gái rồi!
Sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân suy nghĩ một chút, liền đưa tay móc ra một cây chủy thủ từ trong giày, rút vỏ chủy thủ ra, hàn quang lóe lên trong phòng, sau đó hắn cầm chủy thủ kia định cắt cổ tay mình! Vô Ưu thấy thế, lại càng hoảng sợ, khẩn trương cầm chặt lấy cổ tay Thẩm Quân. Khẽ hô: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy Vô Ưu đang cau mày nhìn mình, Thẩm Quân thấp giọng nói: "Không như vậy cửa ải này không thể qua được!"
"Vậy cũng không cần như vậy! Ngươi chờ một chút, ta có cách!" Nói xong Vô Ưu liền xoay người đi đến trước tủ, lấy ra hòm thuốc ngày thường nàng hành y chữa bệnh từ trong tủ quần áo, vật này nàng đương nhiên phải mang theo tùy thân, liền mang qua cùng đồ cưới, Chỉ thấy nàng mở hòm thuốc ra, lấy ống tiêm bằng thủy tinh trong suốt từ bên trong ra, sau đó đi tới trước mặt Thẩm Quân!
Thấy kim tiêm lớn lại sắc bén trên ống tiêm, Thẩm Quân không khỏi nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Thấy Thẩm Quân giống như trong lòng có khúc mắc, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng, giơ kim tiêm trong tay nói: "Cái này là ống tiêm để lấy máu người!"
" Lấy máu người ra?" Nghe nói như thế, Thẩm Quân không khỏi có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, cũng lần đầu tiên thấy vật cổ quái này.
Vô Ưu không giải thích với hắn quá nhiều, người bên ngoài đã chờ rất lâu, nên nàng đưa tay nắm cổ tay của Thẩm Quân, vén tay áo của hắn lên, cầm dây lưng trong tay buộc lên trên cánh tay của hắn, sau đó nhắm ngay mạch máu trên cánh tay của hắn liền đâm kim tiêm vào!
"A..." Cảm giác tê rần trên cánh tay, Thẩm Quân không khỏi khẽ hô một tiếng! Nhìn máu đỏ tươi chảy vào trong ống tiêm đó, Thẩm Quân không khỏi tò mò, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy có người lấy máu như vậy, nghe nói nàng ở trong cung thay máu mới của cung nữ cho Bích Hồ Trường công chúa mới khiến công chúa chuyển nguy thành an, xem ra y thuật của nàng thật đúng là có vài phần!
Đến khi lấy được nửa ống tiêm máu, Vô Ưu rút kim tiêm ra, đồng thời dùng một miếng bông có rượu sát trùng đặt lên cánh tay Thẩm Quân, đồng thời kéo tay kia của hắn qua đè lại miếng bông đó, nói: "Đè xuống, nếu không máu sẽ còn chảy ra!"
Thẩm Quân đành phải nghe lời dùng ngón tay hết sức đè xuống miếng bông nhỏ thấm rượu kia, sau đó liền thấy nàng rắc máu trong ống tiêm vào trên cái khăn màu trắng đó, đồng thời còn dùng miệng thổi vài lần, để nó nhanh khô lại! Không bao lâu sau, đã thấy trên cái khăn đều là vết máu lốm đốm, cũng khiến người khác nghĩ đến vô số mơ màng đêm qua!
Lúc này Thu Lan và Liên Kiều bưng nước rửa mặt đứng ở bên ngoài đợi đã lâu, thấy bên trong còn không có động tĩnh, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám lên tiếng thúc giục nữa, chỉ đành phải đứng ở nơi đó chờ như cũ!
Lúc này, ánh mắt Thu Lan gắt gao nhìn thẳng cửa phòng đóng chặt, nhìn dáng dấp có chút thất hồn lạc phách. Mà Liên Kiều lại nhìn cửa phòng đóng chặt đầy lo lắng, không phải đêm qua Đại tướng quân uống say sao? Không biết hôm qua cùng tiểu thư nhà nàng rốt cuộc thế nào? Sao đã lâu như vậy vẫn chưa mở cửa? Trong lòng tràn đầy lo lắng.
Lúc này, Xuân Lan chạy tới, nói với Thu Lan: "Thu Lan, Nhị gia và Nhị nãi nãi vẫn chưa dậy sao? Lúc này đã không còn sớm rồi, lão thái thái vẫn đang chờ Nhị gia và Nhị nãi nãi đi kính trà đó!"
"Đã thúc giục rồi, nhưng vẫn chưa mở cửa!" Giọng
nói Thu Lan có chút thấp. Nghe nói như thế, Xuân Lan liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, cũng không làm gì được, chỉ có thể âm thầm sốt ruột, cũng chỉ có thể cùng đứng ở nơi đó chờ.
Qua một lát, chỉ nghe đằng sau có tiếng bước chân, mấy người vừa quay đầu lại, chỉ thấy Diêu thị mang theo Xuân Hoa và hai bà tử đến. Mấy người nhanh chóng hành lễ: "Thỉnh an Đại nãi nãi!"
Nghe nói như thế, Liên Kiều đang bưng chậu ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một người mặc bối tử màu đỏ rực, Diêu thị mặc trang phục rất vui mừng hưng thịnh đi đến, nàng cũng nhanh chóng phúc thân: "Thỉnh an Đại nãi nãi!" Nàng rất quen thuộc Diêu thị, chỉ là bình thường lúc nàng và Nhị tiểu thư đến xem bệnh cho An Định Hầu đều mặc thành gã sai vặt, mà Diêu thị cũng không chú ý nàng, vì vậy hôm nay nàng mặc nữ trang Diêu thị hoàn toàn không chú ý.
"Đứng lên đi!" Diêu thị cầm khăn tay nhấc tay một cái. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, hỏi Xuân Lan và Thu Lan bên cạnh, nói: "Nhị gia và Nhị nãi nãi vẫn chưa dậy sao?"
"Vẫn chưa ạ! Đã gọi rồi, chắc đang dậy đó ạ." Thu Lan bên cạnh nhanh chóng trả lời.
Nghe nói như thế, trái lại Diêu thị cúi đầu nở nụ cười, sau đó nói: "Đây là ngày đầu tiên của tân hôn cũng là dễ hiểu!"
Một bà tử sau lưng Diêu thị bước đến cười nói: "Đại nãi nãi, nghe nói hôm qua Nhị gia uống nhiều, e rằng đêm động phòng hoa chúc là sáng sớm nay mới bù vào, vì vậy mới không dậy nổi!"
Nghe nói như thế, Diêu thị và bà tử đều che miệng cười: "Ha ha..."
Tiếng cười của Diêu thị và hai bà tử làm cho vài nha đầu tại đó đều có chút đỏ mặt, dù sao các nàng đều là những cô gái chưa lập gia đình, nhắc đến việc như vậy đương nhiên là rất xấu hổ. Vài nha đầu cười không ngớt, chỉ có Thu Lan không cười, trên mặt trắng một hồi, đồng thời còn cắn môi một cái!
Đang lúc nói cười, chỉ nghe một tiếng cọt kẹt cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong! Mọi người nghe thấy âm thanh, nhanh chóng quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy là Thẩm Quân mở cửa phòng ra, hơn nữa trên người hắn chỉ mặc quần áo trong màu trắng, vừa nhìn liền biết là mới rời giường.
Thấy bộ dáng Thẩm Quân như vậy, Diêu thị hé miệng cười, Thẩm Quân thấy là Diêu thị đến đứng bên trong cửa cúi đầu nói: "Đại tẩu!"
"Ừ." Diêu thị gật đầu một cái, liền dùng tay ra hiệu Xuân Lan Thu Lan và Liên Kiều bọn họ sau lưng một cái, các nàng nhanh chóng bưng chậu đồng nối đuôi nhau tiến vào tân phòng. Sau đó, Diêu thị cũng đi vào, vài nha đầu dọn dẹp thu thập, hầu hạ chủ tử, chỉ thấy Vô Ưu cũng mặc quần áo trong ngồi trước bàn trang điểm, Diêu thị liền cười nói: "Nhị thúc, ngươi và đệ muội phải nhanh một chút, chải đầu rửa mặt xong, mau đi thỉnh an kính trà lão phu nhân, lão phu nhân vẫn đang chờ đấy!"
"Vâng." Thẩm Quân nhanh chóng gật đầu.
Lúc này, Diêu thị chậm rãi đi tới trước mặt Vô Ưu, Vô Ưu thấy thế, nhanh chóng đứng dậy cúi chào nói: "Vô Ưu bái kiến đại tẩu!" Nàng không xa lạ gì Diêu thị, trước đây gặp qua rất nhiều lần, chỉ là khi đó thân phận của nàng là tiểu Vương đại phu mà thôi!
Đôi mắt Diêu thị quan sát toàn thể Vô Ưu, chần chờ một chút, sau đó lôi kéo tay Vô Ưu cười nói: "Không cần phải giữ lễ tiết rồi, sau này chúng ta là tỷ muội một nhà, chỉ cần tùy ý là được!"
"Đều nói trưởng tẩu như mẹ, Vô Ưu vẫn nên có lễ nghi!" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị quay đầu cười nói với Thẩm Quân: "Nhị thúc, ngươi nghe một chút, đệ muội thật là biết nói chuyện! Ai nha, vừa nhìn đệ muội liền hợp ý đó."
Vô Ưu cười cười, không nói gì, nghĩ thầm: Diêu thị này thật đúng là khéo léo, mở miệng nói vô cùng khéo léo, khôn khéo lưu loát đều biểu lộ ra bên ngoài, về sau ở trong nhà này nàng chắc sẽ không thanh tịnh như vậy rồi!
Thẩm Quân bước đến cầm bả vai Vô Ưu, nói: "Đại tẩu, mời đi bên kia trước cùng trò chuyện với lão nhân gia, sau khi rửa mặt chúng ta lập tức đi qua!"
Thấy tay Thẩm Quân nắm chặt bả vai Vô Ưu, Diêu thị ngẩn ra! Sau đó liền nhanh chóng cười nói: "Được, được, đại tẩu ta đây phải đi, các ngươi cũng nhanh chóng chút!" Dứt lời liền xoay người muốn đi!" Chẳng qua bước chân lại cố ý đi hai bước về phía giường, đôi mắt đảo qua trên giường, chỉ thấy trên giường bày ra một cái khăn trắng như tuyết, trên khăn vết máu lốm đốm rất gai mắt, sau đó, Diêu thị liền quay đầu nháy mắt về phía Xuân Lan, Xuân Lan chạy nhanh đến, Diêu thị thấp giọng phân phó nói: ": "Lát nữa đưa cái đó qua cho lão phu nhân!"
"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng gật đầu, Diêu thị mới rời đi.
Nhìn Diêu thị đi ra cửa chính tân phòng, Vô Ưu vừa cúi đầu, đôi mắt rơi vào trên vai của mình, lúc này, bàn tay lớn kia của Thẩm Quân vẫn còn để ở trên vai của nàng, bàn tay của hắn thực sự rất lớn, cũng ấm áp, làm cho toàn thân nàng như có dòng điện chạy qua, cảm giác như vậy đã nhiều năm không có, còn nhớ lần trước là lúc còn ở đời trước!
"Khụ khụ..." Mãi đến khi Diêu thị đi xa, Vô Ưu muốn đẩy hắn ra, nhưng lại thấy vài nha đầu trong phòng, vì vậy chỉ cúi đầu ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan của nàng, Thẩm Quân mới nhanh buông lỏng ra tay mình trên bả vai nàng, quay đầu phân phó Xuân Lan bên cạnh nói: "Xuân Lan, hầu hạ ta rửa mặt!"
"Ôi." Lúc này, Xuân Lan đã đưa mang khăn dính máu tươi trên giường cho một tiểu nha đầu ngoài cửa, cũng dặn nàng nhanh chóng đi đến chỗ lão phu nhân bên kia. Nghe thấy Nhị gia gọi, nàng chạy nhanh trở về cầm lấy khăn mặt đứng trước chậu hầu hạ Thẩm Quân rửa mặt.
Bên này, Liên Kiều cũng nhanh chóng hầu hạ Vô Ưu rửa mặt. Mà Thu Lan bên cạnh thì chậm rãi đi đến gian giường tre, nhìn khăn trải giường và chăn xốc xếch trên giường một lát sau, mới cắn môi bắt đầu thu thập...
Sau khi đi ra ngoài từ tân phòng Diêu thị mang theo Xuân Hoa và hai bà tử, phân phó hai bà tử nói: "Các ngươi đi phòng bếp xem điểm tâm thế nào, điểm tâm hôm nay đều đặt trong phòng lão phu nhân, nhớ kỹ hôm nay phải phong phú một chút, chuẩn bị thức ăn và ăn sáng cho ngày mới cưới!"
"Vâng, Đại nãi nãi!" Hai bà tử sau khi lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Sau đó, bên cạnh Diêu thị chỉ còn lại tâm phúc của nàng Xuân Hoa, hai người vừa đi đến nơi ở của Thẩm lão phu nhân vừa nhỏ giọng nói chuyện.
"Nãi nãi, vừa rồi nô tỳ ở ngoài cửa không thấy rõ ràng, dường như Nhị gia chúng ta rất để ý Nhị nãi nãi!" Xuân Hoa nói bên cạnh lỗ tai Diêu thị.
Nghe nói như thế, khóe miệng Diêu thị cười lạnh một cái. Nói: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng hôm nay sẽ có cục diện lúng túng gì đó, Nhị gia chúng ta bình thường là một người lạnh như băng, hôm nay vậy mà lại thương hương tiếc ngọc!"
"Nãi nãi, nô tỳ nghe nói tối hôm qua Nhị gia uống say, bọn nha đầu phải đỡ vào tân phòng đó!" Xuân Hoa ở bên cạnh vội vàng nói.
"Đúng vây, ta tưởng rằng việc động phòng hôm qua không hoàn thành được, còn không biết hôm nay phải giao phó lão phu nhân như thế nào đó, không nghĩ đến Nhị gia sớm đã hoàn thành sự tình, còn dịu dàng chăm sóc Nhị nãi nãi, có thể thấy được nam nhân không có ngồi không!" Diêu thị ha ha cười nói.
"Nếu được Nhị gia đối đãi bằng con mắt khác, vậy cuộc sống sau này của vị này chắc là thuận lợi rồi!" Xuân Hoa cười theo nói.
"Có phải hay không còn chưa nói được!" Diêu thị nói một câu, liền đi tới trong viện Thẩm lão phu nhân rồi, trước khi vào cửa, Diêu thị quay đầu hỏi Xuân Hoa: "Đại gia đã dậy chưa?" Hôm nay là ngày đầu tiên tân nương tử vào cửa, trong phủ còn có rất nhiều chuyện cần xử lí, vì vậy sáng sớm Diêu thị đã thức dậy giải quyết gia vụ(việc nhà) rồi. Lúc ra cửa Thẩm Trấn vẫn chưa rời giường.
"Nô tỳ mới vừa hỏi đã thức dậy rồi, sau khi rửa mặt xong bọn sai vặt đang đỡ Đại gia đi đến bên này."Xuân Hoa trả lời.
"Ừ." Diêu thị nghe xong hài lòng gật đầu,sau đó liền xoay người đi vào phòng Thẩm lão phu nhân.
Trong tân phòng, trước mắt đều là màu đỏ thẫm, Vô Ưu ngồi trước bàn trang điểm, Liên Kiều đứng ở sau lưng chải đầu cho nàng. Thẩm Quân đứng trong phòng, Thu Lan hầu hạ hắn thay y phục. Trong gương đồng, Vô Ưu thấy bóng dáng cao cao sau lưng, cảm thấy giống như nằm mơ! Thật không tin được hiện tại nàng vậy mà lại gả cho Thẩm Quân, nghĩ lại lần đầu tiên lúc nhìn thấy hắn là ở Thẩm gia này, hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ lúc đó tách trà bay về phía mình vô cùng nhanh, bóng dáng nhanh như thiểm điện đó phi tới trước mặt nhấc tay liền bắt được tách trà, lúc đó áo bào tung bay thật là không nói ra được có bao nhiêu khí khái anh hùng và tự nhiên phóng khoáng. Nói thật, Thẩm Quân cũng là một người đàn ông ưu tú hiếm có, ngoại trừ gương mặt bên ngoài luôn giống như khối băng vĩnh viễn, thật đúng là khó nói được hắn có khuyết điểm gì, hắn giống như Tần Hiển cũng là đối tượng muốn gả của rất nhiều danh môn khuê tú trong kinh thành, mà nàng với hắn không có tình yêu nam nữ như nàng với Tần Hiển sao? Trong chốc lát, Vô Ưu cũng không nói được rồi!
"Nhị tiểu thư, hôm nay ngài muốn đeo món đồ trang sức nào?" Đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói của Liên Kiều.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng tỉnh lại khỏi tâm hồn treo lơ lửng, giương mắt nhìn mấy bộ đồ trang sức chồng chất trên bàn trang điểm, nàng đưa tay chỉ một bộ trâm vòng mạ vàng, nói: "Bộ này đi!"
Liên Kiều thấy là một bộ đồ trang sức hình hoa cúc mạ vàng nạm bảo thạch hồng nhạt, một cây trâm cài tóc, hai cái kim thoa, một đôi bông tai, mặc dù không phải rất xa hoa, nhưng cũng rất có cảm giác vui mừng mới cưới, rất thích hợp với thân phận cô dâu mới của nàng hôm nay, vì vậy Liên Kiều nhanh chóng giúp nàng cài mấy món trang sức lên đầu.
bối tử: một loại trang phục truyền thống của dân tộc Hán.
Edit by LeeMon.
|
|
|
|
Tập tin gởi kèm:
bei4zi.jpg [ 70.6 KiB | Đã xem 434 lần ] |
|
|
|