*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, Vô Ưu đảo mắt liếc nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt hắn rất bình tĩnh, cằm cũng kiên nghị trước sau như một. Xem ra, thái độ của hai anh em bọn họ đều giống nhau. Có thể nói thật sự là có chút nhìn xa trông rộng! Những ngày nàng ở lại trong cung, cũng nghe nói một ít chuyện không đồng nhất giữa hoàng thượng và thái hậu, đại khái là vì họ ngoại quá mức ngang ngược. Thẩm Quân nói thật hay, hoàng quyền là thiêng liêng bất khả xâm phạm, xem ra đương kim hoàng thượng cũng không phải là hạng người hèn nhát không có năng lực, đừng nhìn bây giờ có người cao cao tại thượng, nhưng ngã xuống sẽ thảm hơn bất kì ai khác, đến lúc đó còn liên lụy một số người bên cạnh. Nhìn người ấy mà vẫn là bình tĩnh thong dong chút mới tốt!
Nhưng, hình như ý kiến của Thẩm lão phu nhân cũng có chút không đồng ý với ý kiến của hai anh em bọn họ: "Anh em các con nói đúng là có chút đạo lý, nhưng đừng quên các con vẫn còn một chị em ở trong cung! Bây giờ hậu cung là thiên hạ của Tạ gia, chúng ta không nịnh bợ Tạ gia một chút thì sau này Sương nhi phải sống như thế nào?"
Nghe nói như thế, hai anh em Thẩm Trấn không ai nói gì, Diêu thị cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Trong cung, thái hậu là mẹ chồng của muội muội, phân vị và sủng ái của Tạ quý phi đều hơn muội muội, hai người đó muội muội đắc tội không nổi nha!"
Vô Ưu ngẩng đầu một cái, nhìn thấy vừa nhắc tới Sương nhi, trên mặt của Thẩm lão phu nhân liền có vẻ thê lương, cũng phải, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ! Loại cảm giác cốt nhục chia lìa không phải nàng đã trải qua rồi sao? Chỉ là tỷ tỷ không phải tần phi trong hậu cung, chỉ là một nữ quan mà thôi, không ở tình trạng phải tranh thủ tình cảm, có lẽ cũng là một loại may mắn đi? Tối thiểu không phải đặc biệt đừng lo lắng an nguy của tỷ ấy. Tần phi hậu cung tranh thủ tình cảm là nơi giết người không thấy máu, nói không chừng sơ ý một chút ngay cả mạng nhỏ cũng không còn!
Thấy lão phu nhân rất đau thương, Thẩm Trấn vội vàng nói: "Mẹ không cần bận tâm, từ nhỏ muội muội đã là một người cẩn thận, sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình! Những người nhà như chúng ta cũng chỉ có thể không liên lụy muội ấy mà thôi. Ba ngày sau ngài và các con dâu trang điểm ăn mặc đẹp tự mình đi qua chúc mừng là được rồi!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu nói: "Ừ, cả đời này phỏng chừng Sương nhi cũng khó có con cái rồi, phân vị trong cung cũng không cao, hoàng thượng cũng không quá sủng ái nó, nó cũng chỉ còn lại những người nhà mẹ đẻ chúng ta, mặc dù không thể gặp lại, nhưng chúng ta không chăm sóc nó, còn có ai có thể chăm sóc nó chứ?"
Lúc này, Thẩm Trấn vội vàng nói: "Mẹ yên tâm, con và đệ đệ cũng chỉ có một người chị em là Sương nhi, đương nhiên là đều phải chăm sóc muội ấy!"
"Chuyện này ta cũng không phải lo, con và Quân nhi đều là đứa bé ngoan hiếu thuận trọng tình nghĩa!" Thẩm lão phu nhân nói.
Nghe được những lời này, Vô Ưu cũng hơi xúc động. Nghĩ thầm: So ra mà nói, tỷ tỷ cũng đáng thương, một mình trong cung, xuất thân trong nhà cũng không hiển hách, cũng không có anh chị em nào trưởng thành có thể chăm sóc tỷ ấy, chỉ có mình để tỷ ấy trong lòng mà thôi!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói ồn ào, hình như còn có người gọi tên Thẩm Quân. Những người đang ngồi đều kinh ngạc một hồi, Thẩm lão phu nhân hỏi: "Mau đi xem một chút, xảy ra chuyện gì? Kêu la loạn như vậy? Còn ra thể thống gì?"
"Vâng." Song Hỉ lên tiếng trả lời sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này, bỗng nhiên Xuân Hoa chạy vào, trong mắt có chút bối rối, cúi đầu bẩm báo nói: "Bẩm lão... Lão phu nhân..."
"Xảy ra chuyện gì? Nói mau!" Thấy Xuân Hoa nói hơi không nên lời và hoảng loạn, Diêu thị biết là có việc rồi, khẩn trương đứng lên hỏi.
Lúc này, ánh mắt của những người đang ngồi đều nhìn vào Xuân Hoa, chờ đợi câu hỏi của nàng. Sau đó, Xuân Hoa nhanh chóng trả lời: "Là... Là Ngọc quận chúa! Ngọc quận chúa đột nhiên đến, kêu hô muốn gặp nhị gia, người ngoài cửa ngăn không được, đã đến cổng thứ hai rồi!"
Nghe nói như thế, mọi người cả kinh, dồn ánh mắt nhìn lướt qua Vô Ưu bên này, chắc bọn họ cũng đều biết chuyện Thẩm Quân và Ngọc quận chúa mà mọi người đều biết, chắc hẳn Vô Ưu cũng biết chứ? Mà lúc này, Vô Ưu lại hơi nhíu chân mày. Nghĩ thầm: Tính cách Ngọc quận chúa chưa từng đổi chút nào, vẫn tùy hứng xung động như vậy!
Nghe xong lời nói của Xuân Hoa, Thẩm Quân đứng lên, xoay người định đi ra ngoài! Nhưng lập tức bị Thẩm lão phu nhân gọi lại: "Quân nhi, con đi làm gì vậy?"
"Nàng là đến tìm con, tính tình của nàng con biết, không nhìn thấy con nàng sẽ không từ bỏ ý đồ!" Thẩm Quân nói.
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân nói: "Bây giờ con là người đã có gia đình, sao còn dây dưa không rõ với nàng? Vợ lão đại, con đi xem!"
"Vâng. " Diêu thị nghe xong, nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Trước khi ra cửa, Thẩm lão phu nhân còn dặn dò một câu: "Nhớ khuyên nhủ nàng thật tốt, để nàng nhanh đi về, đừng đụng chạm Ngọc quận chúa!"
"Đã biết!" Diêu thị trả lời nhanh chóng đi ra.
Diêu thị đi rồi, Thẩm lão phu nhân bọn họ vẫn ngồi ở bàn, bên ngoài vẫn tranh cãi ầm ĩ, Vô Ưu nhìn mọi người một chút, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Thẩm lão phu nhân nhìn Vô Ưu bên
cạnh một chút, khẽ mỉm cười nói: "Vợ lão nhị, chuyện của Quân nhi và Ngọc quận chúa trước đây con cũng nghe qua một ít rồi chứ?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm lão phu nhân một cái, sau đó liếc nhìn Thẩm Quân đứng trước bàn cơm, rồi mới gật đầu: "Cũng đã nghe nói qua một ít!"
Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân nói: "Con đã biết vậy thì dễ nói chuyện rồi, chuyện thế giao giữa Thẩm gia chúng ta và Tần gia, từ nhỏ đứa trẻ của hai nhà thường xuyên gặp mặt, đi đi lại lại người cũng lớn, ai biết Ngọc quận chúa Tần gia lại có tâm tư như thế với Quân nhi, chẳng qua Quân nhi vẫn luôn coi Ngọc quận chúa là em gái, nếu không cũng sẽ không có kết quả là mấy năm như vậy. con cũng không nên để bụng, sau khi Ngọc quận chúa này là công chúa, xuất thân từ danh môn, từ nhỏ bị nuông chiều đến hư, tính cách vô cùng tùy hứng, lần này chuyện con lập gia đình lớn như vậy có lẽ Tần gia cũng không dám cho nàng biết, chẳng qua loại chuyện này cũng không giấu được bao lâu, lần này nàng đã biết, chắc sẽ phải làm ầm ĩ lên, Thẩm gia chúng ta cũng không tiện nói đạo lý gì với một người con gái, khuyên nàng trở về cũng cho qua, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm giữa vợ chồng son các con là tốt rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu chỉ biết gật đầu: "Vâng." Nghĩ thầm: Bây giờ Thẩm lão phu nhân và Thẩm Quân vẫn chưa biết thật ra mình đã sớm quen biết Ngọc quận chúa này, hơn nữa cũng có chút sâu xa với Tần gia, chuyện này còn liên quan đến việc mình nữ giả nam trang đến Thẩm gia xem bệnh cho Thẩm Trấn, đáng tiếc mình vừa mới muốn giải thích chuyện này Ngọc quận chúa lại tìm đến cửa, không biết hôm nay có thể giấu diếm trót lọt hay không? Nhưng giấu được rồi chuyện này vẫn phải nói với Thẩm Quân và Thẩm lão phu nhân, nếu không sau này họ tự biết rồi sẽ tương đối bị động!
Lúc này, Diêu thị vừa ra khỏi cửa, đã thấy Ngọc quận chúa nổi giận đùng đùng chạy vào viện của Thẩm lão phu nhân, Diêu thị thấy thế, nhanh chóng nghênh đón, cười nói: "Ngọc quận chúa, mấy ngày nay không thấy ngươi đến rồi nha?"
"Đại tẩu, có phải Thẩm Quân ở bên này của lão phu nhân không?" Ngọc quận chúa nói xong liền xông vào bên trong.
Diêu thị khẩn trương ngăn cản, kéo Ngọc quận chúa nói: "Quận chúa, nhị thúc không ở đây, sáng sớm đệ ấy đã đi đến quân doanh rồi! Đi, đi sang chỗ tẩu tử ngồi một chút, không gặp ngươi đã lâu như vậy, tẩu tử rất nhớ ngươi đó!"
Nghe vậy, Ngọc quận chúa lạnh lùng nhìn Diêu thị nói: "Đại tẩu, sẽ không phải là tẩu đang nói dối ta chứ? Rõ ràng vừa rồi ta nhìn thấy ngựa của Thẩm Quân và Thẩm Ngôn đều ở Thẩm gia!" Vì Thẩm Quân đi ra ngoài phải đi cùng Thẩm Ngôn, hơn nữa ngựa của huynh ấy cũng không rời khỏi bên người.
"Cái này... " Lời nói của Ngọc quận chúa khiến Diêu thị có chút nói không nên lời, vì Ngọc quận chúa đã quá hiểu Thẩm Quân rồi.
Thấy Diêu thị ấp úng, Ngọc quận chúa lại nói: "Tiết Vô Ưu đó? Để nàng cũng đi ra cho ta!"
Diêu thị vừa nghe lời này, liền nói: "Vô Ưu là khuê danh của đệ muội nhà ta, sao ngươi lại biết?"
"Hừ, chuyện của nàng ta còn biết nhiều hơn đó! Mau tránh ra!" Ngọc quận chúa cười gằn, đẩy Diêu thị ra, nhấc chân đi về phía gian nhà của Thẩm lão phu nhân.
"Ai..." Diêu thị nhanh chóng đuổi theo đằng sau Ngọc quận chúa.
Tuy rằng có vài nha hoàn ngăn, nhưng cũng không dám lôi kéo quận chúa quá, sau đó, Ngọc quận chúa xông vào gian nhà của Thẩm lão phu nhân! Ngọc quận chúa bỗng chốc xông đến, tất cả mọi người kinh ngạc một hồi, đều sửng sốt một chút, nhìn thấy Ngọc quận chúa trong trường hợp này, Vô Ưu hơi không được tự nhiên. Lúc này, Diêu thị cũng bạo dạn chạy vào, mất tự nhiên cười nói: "Lão... Lão phu nhân, Ngọc quận chúa đến thăm ngài!"
"Là quận chúa đến sao? Sao các ngươi lại không có mắt nhìn như vậy? Mau dọn chỗ cho quận chúa!" Dù sao Thẩm lão phu nhân cũng có chút kiến thức, quay đầu nói với Song Hỉ bên cạnh.
"Không cần! " Song Hỉ vừa định dọn chỗ, không ngờ Ngọc quận chúa nhanh chóng nói, sau đó, nàng lại nói: "Hôm nay không phải ta đến thăm lão phu nhân: " Ta tới tìm huynh, Thẩm Quân!" Ánh mắt Ngọc quận chúa chuyển qua Thẩm Quân.
Ngọc quận chúa đối diện với đôi mắt Thẩm Quân, đôi mắt Thẩm Quân cũng bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt Ngọc quận chúa đầy tủi thân, phẫn hận, tức giận, mà trong ánh mắt Thẩm Quân dường như không tìm thấy quá nhiều cảm tình, chỉ rất bình tĩnh nói: "Tìm ta có chuyện gì? Nói đi!"
Chắc Ngọc quận chúa thật không ngờ hắn lại bình