*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó, chỉ thấy bóng dáng màu đen không nói một lời bước đến trước mặt Vô Ưu, Vô Ưu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Thẩm Quân vươn một cánh tay ra bắt lấy cổ tay Vô Ưu, nàng không thể không kêu lên một tiếng: "A..."
Sau đó, người nàng đã bị Thẩm Quân kéo lên, mà xẻng của nàng cũng bị hắn đoạt mất! Không khỏi sợ run, ngây ngốc hỏi: "Chàng.... Làm gì vậy?"
Mà đổi lại là gương mặt thối trách cứ của Thẩm Quân: "Nàng nhìn nàng chút đi, thành bộ dạng gì rồi?"
"Ta..." Vô Ưu vừa định giải thích.
Không ngờ, Thẩm Quân lại lập tức nhảy vào trong hố nàng vừa đào kia, đưa tay nhét một góc áo choàng vào trong đai lưng một cách tự nhiên, sau đó cầm lấy xẻng, khom lưng bắt đầu đào hố! Chứng kiến tình cảnh này, Vô Ưu không khỏi giật mình, một khắc trước không phải hắn vẫn còn trách cứ mình sao? Sao bây giờ lại giúp mình đào hố? Lúc đầu nha đầu xung quanh cũng vì lần này nhị nãi nãi làm nhị gia tức giận, nhưng không ai nghĩ đến vậy mà nhị gia lại tự mình đào hố cho nhị nãi nãi! Đều không khỏi ngạc nhiên trong lòng thật sâu, nghĩ thầm: Xem ra trong lòng nhị gia nhị nãi nãi này thật sự không bình thường!
Sau đó, Thẩm Ngôn mới phản ứng kịp, mau tới trước nói: "Nhị gia, hãy để Thẩm Ngôn làm đi?"
"Không cần, ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi!" Thẩm Quân cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ra sức hất từng xẻng từng xẻng đất từ trong hố ra. Nhưng, Thẩm Ngôn cũng không dám đi, chỉ có thể chờ ở bên cạnh, nhìn xem lát nữa có gì để hắn làm không.
Quả nhiên là đàn ông, chỉ chốc lát sau đó, cái hố đã được đào rất lớn, lúc này, Thẩm Quân dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi: "Nàng đào hố để làm gì?"
"A?" Nghe thấy câu hỏi, Vô Ưu mới tỉnh hồn lại, vội vàng nói: "Ta... Ta muốn trồng cây!"
"Trồng cây? Trồng cây gì?" Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu chặt chân mày, Nghĩ thầm: Rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì?
"Đợi... Đợi một chút!" Lúc này, Vô Ưu cúi đầu nhìn một cái, váy của mình vẫn đang vắt ở hông, vội vàng để váy xuống, sau đó xoay người chạy vào trong phòng.
Không bao lâu sau, giữa ánh mắt nghi ngờ của mọi người ở đây, đã thấy Vô Ưu chạy từ trong nhà ra, đi tới trước mặt Thẩm Quân, đưa tay ra, sau đó, ánh mắt Thẩm Quân nhìn bàn tay nàng từ từ mở ra nhìn thấy trong đó là hai hạt đào, nhìn thấy cái này, hắn không khỏi nhíu mày lại, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Mơ hạnh đó!" Vô Ưu mỉm cười trả lời.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên Xuân Lan bên cạnh nói: "A, nô tỳ nhớ ra rồi, đây là hai quả mơ hạnh đại nãi nãi cho nhị nãi nãi phải không? Thảo nào ngay cả hạt cũng to như vậy, mơ hạnh là cống phẩm, chỉ là ở chỗ chúng ta có thể sinh trưởng được không?"
Nghe lời nói của Xuân Lan xong, Thẩm Quân đột nhiên nghĩ đến quả mơ hạnh vừa to vừa đỏ hắn nhìn thấy trên bàn sách mấy ngày trước, bây giờ còn có thể nhớ tới mùi vị vừa chua vừa ngọt đó. Được rồi, ngày ấy đại tẩu còn trêu đùa nói Vô Ưu chỉ lấy hai quả, xem ra quả đó thật sự là nàng cố ý để lại cho mình, giờ khắc này, bỗng nhiên Thẩm Quân cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu!
Lúc này, Vô Ưu nói với Thẩm Quân: "Ta cũng không biết mơ hạnh này có thể sinh trưởng ở chỗ chúng ta hay không, chẳng qua ta cảm thấy mơ hạnh này ngon như vậy, nếu như chỗ chúng ta cũng có thể có hai cây, vậy nếu sau này muốn ăn thật dễ. Nhưng ta nghĩ đến cây mơ hạnh này có thể kết rất nhiều quả, đều vừa to vừa đỏ, nhất định cực kỳ đẹp!"
Thấy dáng vẻ mơ ước của Vô Ưu, chân mày Thẩm Quân dãn ra, nói một câu: "Vậy thử xem đi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vui vẻ không ngừng, ném hạt trong tay vào trong cái hố Thẩm Quân đào, sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân đứng lên ngoài hố, cầm xẻng xúc từng xẻng từng xẻng đất lấp cái hố. Thấy vậy, Thẩm Ngôn liền chạy tới nói muốn giúp một tay, nhưng Thẩm Quân không cho, chỉ bảo hắn đi lấy nước. Khi xúc đầy đất vào cái hố, tưới vài thùng nước, mặt trời chiều đã sớm bị màn đêm che lấp đi, trong phòng ngoài phòng đều đã thắp đèn, Thẩm Quân và Vô Ưu vào phòng, các nha hoàn hầu hạ bọn họ rửa tay rửa mặt.
Vô Ưu rửa xong trước, nói với Thu Lan: "Thu Lan, ngươi đến phòng bếp xem cơm tối đã được chưa? Được rồi thì truyền cơm lên đi!"
"Vâng." Thu Lan nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi đi.
Nghe thấy Vô Ưu phân phó Thu Lan đi truyền cơm, Xuân Lan đang hầu hạ Thẩm Quân thay quần áo nhìn các nàng một cái. Sau khoảng một chén trà, bữa ăn đã được bày trên bàn, Thẩm Quân và Vô Ưu cũng ngồi vào bàn. Cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn một cái, Thẩm Quân ra lệnh: "Đi lấy một vò rượu đến!"
"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng chạy đi.
Nghe hắn phái người đi lấy rượu, Vô Ưu cười nói: "Nhị gia, sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?"
Nghe vậy, Thẩm Quân hôm nay cũng nói rất mềm
mỏng: "Nàng có muốn uống hai chén với ta không?" Ánh mắt của hắn nhìn vào Vô Ưu, sau khi thay quần áo, nàng mặc một áo cân vạt viền hoa màu xanh, bên dưới là một cái váy màu trắng, tóc vén lên nhẹ nhàng, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc chạm hình hoa mộc lan màu trắng[attachment=1]hoa tai thạch anh.jpg[/attachment][attachment=1]hoa tai thạch anh.jpg[/attachment], trên vành tai là một đôi hoa tai hình tròn bằng thạch anh màu xanh biếc, trang phục như vậy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái không thôi!
Nghe thấy hắn mời, Vô Ưu cười nói: "Khó có được lúc nhị gia thật sự có hứng thú, đương nhiên ta nguyện ý phụng bồi. Nhưng tửu lượng của ta không tốt, chỉ có thể đến điểm thì dừng!"
Nghe nói như thế, môi Thẩm Quân kéo ra, nói: "Ta cũng không có nhiều rượu như vậy để nàng uống!"
Dứt lời, đã thấy Xuân Lan đã mang rượu qua đây, chỉ là một bình rất nhỏ, hơn nữa cũng không phải bình rượu bình thường, mà là một vò sứ màu ngà có khắc hoa văn đẹp mắt. Nhìn cái bình, Vô Ưu nghĩ thầm: Thảo nào nói không có nhiều rượu để mình uống, chắc rượu này rất quý báu đi?
Sau đó, Xuân Lan mở nắp bình rượu ra, rót ra ly cho Thẩm Quân và Vô Ưu, còn chưa uống, Vô Ưu đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, không nhịn được nói: "Đây là rượu gì? Vì sao lại thơm như vậy?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhếch miệng lên, không trả lời, mà nói: "Bảo Xuân Lan nói cho nàng biết đi!"
Sau đó, đôi mắt Vô Ưu nhìn về phía Xuân Lan, Xuân Lan vội vàng nói: "Bẩm nhị nãi nãi, rượu này tên là trúc diệp thanh, thật ra cũng thường thấy, chỉ là loại rượu này là trúc diệp thanh cực phẩm, là đại sư chưng cất rượu Nam Cung nhị lang tự tay làm ra, đại sư chưng cất rượu Nam Cung nhị lang này là bạn thân của nhị gia chúng ta, nếu là người khác tốn ngàn vàng cũng không mua được đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Thì ra là có quan hệ với người chưng cất rượu, hương thơm của rượu này không tệ, xem ra Thẩm Quân cũng là một người thích rượu, thật ra ở hiện đại bình thường không có chuyện gì nàng cũng từng làm rượu nho, mà còn mời danh gia truyền dạy tài nghệ, đến lúc đó ngược lại có thể bộc lộ tài năng với hắn đó!
Sau đó, Thẩm Quân phất phất tay với các nha hoàn hầu hạ bên cạnh, nói: "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống ăn cơm cả đi!"
"Vâng." Bọn Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan nghe nói như thế, đương nhiên biết vợ chồng hai người có lời riêng muốn nói, vì vậy đều lui xuống.
Nhưng, lần này, Thu Lan đứng ở nơi đó không đi như cũ, Vô Ưu nhìn lướt qua Thu Lan, cũng không thèm để ý, cúi đầu ngửi mùi rượu trong ly rượu. Nhưng, lúc này, Thẩm Quân ngồi đối diện lại lên tiếng: "Thu Lan, ngươi cũng đi xuống đi!"
Nghe nói như thế, Thu Lan nhanh chóng cười nói: "Nhị gia, buổi trưa Thu Lan ăn no, vì vậy cũng không đói, để nô tỳ ở đây hầu hạ ngài và nhị nãi nãi đi?" Nói xong, Thu Lan còn nhìn Vô Ưu ở một bên một cái.
Nhưng, Thẩm Quân nhìn cũng không nhìn Thu Lan một cái, lần này giọng nói có chút trong trẻo lạnh lùng: "Không đói bụng thì lui xuống nghỉ ngơi, ta và nhị nãi nãi của ngươi có lời riêng muốn nói!"
"Vâng." Nghe nói như thế, Thu Lan cắn môi, rất không cam lòng phúc thân, sau đó chậm rãi quay đầu đi ra ngoài.
Vô Ưu liếc Thu Lan một cái, chỉ thấy nàng ta hồn bay phách lạc đi ra, ngay cả bóng lưng đó cũng cô đơn. Ai, Vô Ưu không khỏi thở dài một hơi trong lòng! Nếu ở hiện đại yêu phải người không nên yêu, cũng chỉ là đau lòng mà thôi. Mà ở cổ đại, nếu như một cô gái yêu một người không nên yêu, ngoại trừ đau lòng, e rằng còn tan xương nát thịt!
"Đến, trước uống một chén đi!" Thẩm Quân nói xong liền giơ ly rượu lên.
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, cũng giơ ly rượu trong tay lên.
Thẩm Quân nhìn Vô Ưu nói: "Ta có thể cạn, ngươi uống từng hớp nhỏ là được, loại rượu này rất mạnh!"
"Được." Vô Ưu mỉm cười gật đầu, sau đó, quả nhiên thấy
Tập tin gởi kèm:
trâm ngọc mộc lan.jpg
hoa tai thạch anh.jpg ]
|