Thấy biểu cảm nghi ngờ của chủ tử, Liên Kiều nhanh chóng quay mặt về phía cửa phòng gọi: "Phục Linh, mau ra đây đi! Nhị tiểu thư nghe thấy cả rồi."
Sau đó, Phục Linh hoảng hốt lúng túng chạy ra từ trong nhà kề, vẻ mặt đầy nước mắt, nhìn thấy Vô Ưu, vội vàng qùy xuống, nói: "Phục Linh thỉnh an nhị tiểu thư! Phục Linh đáng chết, không nên quấy rầy đến nhị tiểu thư, xin nhị tiểu thư trách phạt!"
Thấy Phục Linh quỳ trên mặt đất cầu xin, mặt mũi đầy nước mắt, Vô Ưu biết nhất định là có chuyện gì đó, vì vậy nói với Liên Kiều và Phục Linh: "Vào trong nói đi!" Nói xong, xoay người bước vào nhà chính.
Sau đó, Liên Kiều nhanh chóng kéo Phục Linh đứng lên, đi theo Vô Ưu vào nhà chính, Vô Ưu ngồi trên chính đường, Liên Kiều rót một chén trà đưa cho Vô Ưu, sau đó đứng ở một bên, mà Phục Linh thì đứng giữa phòng, vẫn còn khóc thút thít, mặt buồn rười rượi.
Nhìn sang bộ dạng của Phục Linh, Vô Ưu cúi đầu uống hai ngụm trà, mới hỏi: "Hôm nay ta cũng không có truyền ngươi qua đây, sao ngươi lại đột nhiên chạy qua đây? Tại sao lại còn khóc sướt mướt trong phòng Liên Kiều, để người ta nghe được còn ra thể thống gì? Không biết còn tưởng rằng ta cay nghiệt với các ngươi đến cỡ nào đó!"
Nghe nói như thế, Phục Linh bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, nhanh chóng giải thích: "Nhị tiểu thư thứ tội, Phục Linh thực sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhất thời cuống cuồng, nhịn không được qua đây cầu xin Liên Kiều tỷ tỷ!"
Liên Kiều bên cạnh cũng nhanh chóng cầu xin thay Phục Linh: "Đúng vậy, nhị tiểu thư, lời Phục Linh nói đều là thật."
Nghe vậy, Vô Ưu bưng trà hỏi: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Mà lại khóc thành như vậy? Chẳng lẽ ngoài cửa trong có người bắt nạt ngươi sao?"
"Không có, Vượng Nhi đại ca và tẩu tử đều rất quan tâm nô tỳ, cũng không có người bắt nạt Phục Linh. Chỉ là hôm qua gặp phải một người họ hàng xa đưa củi đến phủ, người họ hàng xa đó của nô tỳ nói.. Nói mẹ nô tỳ bệnh nặng, nhưng ca ca và tẩu tử vô liêm sỉ lại không chịu bỏ tiền xem bệnh cho mẹ, nô tỳ vừa nghe như vậy thật sự là .... thật sự hoảng hốt, vì vậy hôm nay nhân lúc rảnh rỗi chạy vào cầu xin Liên Kiều tỷ tỷ nói một tiếng với nhị tiểu thư, cho nô tỳ ra ngoài thăm người mẹ số khổ của nô tỳ một chút! Hu hu..." Nói đến đây, Phục Linh khóc lên không ngừng.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ngươi vẫn còn ca ca tẩu tử và mẹ ở kinh thành này sao? Ta còn tưởng rằng ngươi không có nhà, không phải là ngươi bị bọn buôn người bán mấy lần rồi sao?" Vô Ưu nghĩ thầm: Nếu trong nhà có ca ca có tẩu tử còn có mẹ, sao lại bán nàng cho người ta?
Nghe thấy câu hỏi của nhị tiểu thư, Phục Linh lại càng khóc to hơn, một hồi lâu sau mới ấp úng nói: "Bẩm nhị tiểu thư, nô tỳ... nô tỳ từ nhỏ đã bị ca ca tẩu tử bán, bọn họ chê nô tỳ và mẹ nô tỳ ăn không ngồi rồi, nên đã giấu mẹ nô tỳ bán nô tỳ đi, năm ấy nô tỳ mới 11 tuổi!"
Nghe vậy, Vô Ưu không khỏi tức giận, vỗ bàn một cái nói: "Lại còn có chuyện như vậy? Ca ca tẩu tử của ngươi cũng quá táng tận thiên lương rồi!"
Liên Kiều bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, cũng không phải không sống được, lại bán muội muội ruột lấy tiền, ca ca tẩu tử ngươi như vậy sớm muộn sẽ bị báo ứng!"
Ổn định lại tâm trạng một chút, Vô Ưu không nhịn được hỏi: "Mười một tuổi ngươi đã bị bán, vậy tay nghề nấu ăn của ngươi học được từ đâu?"
Sau đó Phục Linh lau nước mắt một cái, trả lời: "Người đầu tiên mua nô tỳ là một đầu bếp mở quán cơm, nên nô tỳ luôn hỗ trợ ở phía sau, lâu ngày, biết tất cả mọi thứ. Nhưng sau đó việc làm ăn của người này không được tốt, liền bán nô tỳ đi, đúng lúc có một ông chủ tửu lâu lớn mua nô tỳ ông chủ thấy nô tỳ làm việc nhanh nhẹn, liền mua nô tỳ, tay nghề của nô tỳ là học từ tửu lâu lớn đó. Nhưng ... Nhưng nô tỳ dần dần lớn lên, ông chủ kia lại ... lại có ý đồ không an phận với nô tỳ, mấy lần quấy rầy nô tỳ, lúc đó nô tỳ không còn cách nào, chỉ đành nói cho bà chủ, ông chủ kia rất kiêng dè bà chủ, kết quả bà chủ và ông chủ kia cãi nhau một trận, mà nô tỳ cũng không thể ở lại đó nữa, vì vậy bà chủ lại bán nô tỳ đi, qua tay nhiều người, đúng lúc có một ngày Tống mụ nhà nhị tiểu thư đi mua người nhìn thấy nô tỳ, vì vậy đã mua nô tỳ. Mấy năm nay, nô tỳ chỉ được ăn thức ăn dở nhất, làm việc mệt nhất, hơn nữa chủ nhân không đánh thì mắng, không nghĩ tới lần này đi theo nhị tiểu thư, cuối cùng cũng có được cuộc sống của người bề trên, ăn mặc thì không cần phải nói, lại không phải chịu đòn chịu mắng, mấy vị tỷ thỷ và Vượng Nhi ca ca tẩu tử đều đối xử tốt với nô tỳ, nô tỳ nằm mơ cũng không ngờ kiếp này còn có thể sống cuộc sống như thế ..." Đang nói, lại khóc lên.
Nghe chuyện của Phục Linh xong, Vô Ưu trầm lặng một lát, trên đời thật sự có người số khổ này. Nghĩ lại bản thân mình cũng coi như may mắn, xuyên vào một đứa trẻ con của Tiết gia, mặc dù lúc nhỏ cũng có chút không như ý, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư xuất thân từ quan lại, nếu xuyên vào người như Phục Linh, vậy phải ăn bao nhiêu khổ chứ! Sau đó trong lòng Vô Ưu cũng thương cảm cảnh ngộ của Phục Linh. Sau đó, Vô Ưu nói: "Đứng lên nói đi!”
Nhưng, Phục Linh lại kiên trì không đứng dậy, dập đầu nói: "Nô tỳ cầu xin nhị tiểu thư, cho nô tỳ về xem mẹ ruột đáng thương của ta đi! Mấy năm nay mẹ ta cũng không được sống những ngày của con người, ngày ngày chịu sự tức giận của tẩu tử ta, hai năm nay tuổi cũng lớn rồi, lại thêm ốm đau toàn thân, nô tỳ cũng đã lâu chưa gặp mẹ nô tỳ, thật sự nếu không gặp được sợ rằng... Sợ rằng cả đời này cũng không thể nhìn thấy nữa! Hu hu ..." Vừa dứt lời, đã không nhịn được gào khóc!
Thấy Phục Linh khóc đau lòng như vậy, Vô Ưu nói: "Ngươi khóc sướt mướt như vậy, ta sắp xếp cho ngươi về thăm mẹ ngươi thế nào chứ?"
Nghe nói như thế, lập tức Phục Linh ngừng khóc, ngẩng đầu, mặt mũi đầy nước mắt nhìn Vô Ưu, không thể tin nói: "Nhị ... nhị tiểu thư là nói đồng ý... đồng ý cho nô tỳ về thăm mẹ rồi sao?"
"Ừ." Thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, Vô Ưu mỉm cười gật đầu.
"Tạ ơn nhị tiểu thư! Tạ ơn nhị tiểu thư!" Nghe nói như thế, Phục Linh không khỏi dập đầu lên nền nhà rồi ngẩng đầu lên.
Lúc này, Liên Kiều bên cạnh vội vàng kéo Phục Linh đứng lên: "Mau dậy đi, mau nghe xem nhị tiểu thư nói như thế nào!"
Sau đó, Phục Linh đứng lên, Liên Kiều đưa cho nàng một cái khăn tay để lau nước mắt. Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Phục Linh, nhà các ngươi ở chỗ nào?"
"Trong một thôn nhỏ ở ngoại thành, tầm mười dặm đường!" Phục Linh trả lời.
Nghe vậy, Vô Ưu nhẩm tính trong lòng tính một chút, nói: "Vậy đi về cũng mất nửa ngày rồi!"
"Vâng." Phục Linh nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu nhân tiện nói: "Như vậy đi, lát nữa ta để Xuân Lan bẩm một tiếng với đại nãi nãi, trời sáng để Vượng Nhi đánh một xe ngựa chở ngươi và Ngọc Trúc đi một chuyến là được, nói với bên ngoài là Vượng Nhi đưa các ngươi cùng đi thôn trang ngoài thành của ta cũng giả trang một chút mang một số rau dưa và trái cây tươi mới theo mùa về cho lão phu nhân đại nãi nãi nếm thử! Ngọc Trúc cùng theo qua đó, hai năm qua nàng khắc khổ nghiên cứu y thuật, một số bệnh thường gặp cũng đã gặp rồi, để nàng xem bệnh cho mẹ ngươi, đồng thời lấy một số dược liệu cho mẹ ngươi uống, còn ngươi trước hết chăm sóc mẹ ngươi mấy ngày, ca ca tẩu tử đó của ngươi cũng không trông cậy được, chờ mẹ ngươi khá hơn một chút qua mấy ngày nữa ta lại phái người đi đón ngươi về!"
Nghe thấy nhị tiểu thư nghĩ cho nàng chu toàn như vậy, đương nhiên Phục Linh vô cùng cảm kích, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói: "Tạ ơn đại ân của nhị tiểu thư, sau này nô tỳ cam nguyện làm trâu làm ngựa vì nhị tiểu thư, hầu hạ nhị tiểu thư cả đời!"
Thấy Phục Linh như vậy, Vô Ưu mỉm cười nói: "Được rồi, mau đứng dậy đi, ta chỉ thấy thương cảm cho lão nhân gia mà thôi, già rồi mà chẳng những cốt nhục chia lìa, mà còn có con cháu chẳng ra gì! Liên Kiều, cho Phục Linh mười lượng bạc mang theo."
"Vâng." Liên Kiều đáp lời nhanh chóng đi đến tủ lấy bạc.
Phục Linh lại từ chối nói: "Nhị tiểu thư, bạc nô tỳ thực sự không dám nhận. Nô tỳ theo ngài một hai tháng nay cũng có mấy lượng bạc, lần này nô tỳ về có lẽ đã đủ dùng rồi!"
"Ngươi mới nhận tiền tiêu vặt một hai tháng, coi như là có lĩnh thưởng cũng không có mấy lượng bạc, lần này khó có được ngươi về một lần, mua chút đồ ăn, mặc dùng, cho mẹ ngươi, cũng cho bà ấy mấy lượng bên người, nhiều hơn chỉ sợ ca ca tẩu tử ngươi sẽ thương nhớ!" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Phục Linh nhìn Liên Kiều đưa một thỏi bạc tới, nhanh chóng thiên ân vạn tạ nhận lấy: "Nô tỳ thay mẹ cảm ơn nhị tiểu thư!"
Lúc này, Vô Ưu nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày lại, cũng không khỏi nhớ đến Chu thị ở Tiết gia, nàng gả vào Thẩm gia này cũng đã hơn nửa tháng, không biết Chu thị ở nhà thế nào? Mà bà ấy còn đang mang thai. Vì vậy, sau đó, liền ra lệnh: "Liên Kiều, ngươi đến phòng bếp lấy hai con gà tới đây, để tối nay Phục Linh hầm lên, một con để mang cho mẹ nàng, một con khác ngươi mang về cho đại nãi nãi!"
"Vâng, nô tỳ đi ngay!" Nghe nói như thế, Liên Kiều nhanh chóng đáp lời, sau đó dẫn Phục Linh xuống dưới chuẩn bị chuyện ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Vô Ưu phái Liên Kiều đi theo bọn Vượng Nhi, chỉ là xe ngựa đưa Liên Kiều đến Tiết gia, sau đó Vượng Nhi dẫn hai người Ngọc Trúc Phục Linh chạy về hướng ngoại thành...
Mãi cho đến lúc mây ráng màu, Vượng Nhi, Liên Kiều và Ngọc Trúc mới về. Vừa trở lại, liền đến chỗ Vô Ưu bẩm báo.
Vô Ưu mặc một bộ bối tử màu trắng sữa thêu hoa màu xanh lam ngồi trên chính đường, Vượng Nhi ngồi trên chân đạp như cũ, Liên Kiều và Ngọc Trúc chuẩn bị trà cho Vô Ưu và Vượng Nhi.
Vượng Nhi khát uống một tách trà lớn, sau đó lập tức nói lại: "Nhị tiểu thư, ngài không biết đâu thật ra nhà Phục Linh cũng không phải rất nghèo, nhà cũng rất mới, chỉ là để lão thái thái nhà nàng ở một gian phòng ở nhà kề, ca ca tẩu tử nhà nàng lại ở trong phòng lớn nhà giữa. Chúng ta vừa đến, đã thấy lão thái thái nằm trên giường, nói đã vài ngày không ăn không uống, trong phòng cũng rất bẩn rất lộn xộn, vừa nhìn đã thấy làm gì có người con trai con dâu nào, quả thực còn không bằng một lão thái thái cô quả!"
"Đúng vậy, hai vợ chồng đó vừa nhìn đã thấy xấu xí không phải là người tốt, cũng không sợ bị thiên lôi đánh!" Ngọc Trúc luôn trầm tĩnh hôm nay cũng khá tức giận.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày lại. Sau đó hỏi: "Ngọc Trúc, bệnh của lão thái thái kia thế nào?"
Ngọc Trúc nhanh chóng trả lời: "Nô tỳ thấy cũng không có gì đáng ngại, chỉ là do mấy ngày không ăn không uống, hơn nữa trước đây cũng có một số bệnh cũ, cùng với một phần buồn giận mà thôi! Nô tỳ đã viết phương thuốc thông khí trừ ứ cho bà ấy uống, đồng thời lão thái thái kia bỗng nhiên nhìn thấy con gái thật sự vui mừng quá đỗi, bệnh lập tức tốt lên hơn nửa, nô tỳ nghĩ mấy ngày này Phục Linh ở nhà chăm sóc hầu hạ, ăn đồ tốt điều dưỡng tốt, phỏng chừng không đến mấy ngày đã tốt rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu, cũng coi như yên tâm!
Lúc này, Vượng Nhi lại nói: "Nhị tiểu thư, ngài không nhìn thấy đâu, ca ca tẩu tử Phục Linh gió chiều nào theo chiều đấy đó, chắc thấy lần này Phục Linh có xe ngựa đưa về, mà còn mời đại phu, đồng thời mang theo một số đồ ăn mặc dùng tốt về, cho rằng lần này Phục Linh đã được tốt, vì vậy chẳng những không có sắc mặc nhìn không tốt, mà còn cười híp mắt đi theo sau lưng lấy lòng Phục Linh bằng mọi cách! Ai, thật sự chưa từng thấy người như thế!"
Nghe lời nói của Vượng Nhi xong, Vô Ưu nói: "Thật ra như vậy không phải rất tốt sao? Bây giờ bọn họ biết Phục Linh sống tốt, coi như là nể mặt Phục Linh, sau này cũng sẽ đối xử với lão thái thái đó khá hơn một chút! Dù sao Phục Linh không thể ở nhà cả ngày để coi chừng mẹ nàng."
"Nhị tiểu thư nói phải, chỉ là sau này Phục Linh không thể không mang tiền tiêu vặt hàng tháng của mình cho ca ca của nàng, dù sao mẹ nàng già rồi, bản thân cũng không dậy được, vẫn phải dựa vào người bên cạnh!" Vượng Nhi nói tiếp.
Vô Ưu cúi đầu uống một ngụm trà, nói: "Đã như vậy, mấy ngày nữa lúc ngươi đi đón Phục Linh thì đưa vợ ngươi đi theo, đồng thời mua chút gạo và mì dầu các loại thức ăn đến, để Phục Linh có mặt mũi chút, để ca ca tẩu tử của nàng không coi thường nàng!"
"Vâng, Vượng Nhi nhớ kỹ." Vượng Nhi cúi đầu trả lời, sau đó lại cười nói: "Không phải tiểu nhân tự khoe, chúng ta làm nô tài gặp được người như nhị tiểu thư thật sự là có phúc!"
"Đó là đương nhiên, theo người như tiểu thư chúng ta là do kiếp trước đã tu được đó!" Liên Kiều đứng ở một bên thẳng thắn nói.
"Cái đó còn cần Liên Kiều tỷ tỷ nói sao?" Ngọc Trúc phụ họa nói.
Nghe thấy mấy người các nàng nịnh hót, Vô Ưu có phần có chút ngượng ngùng đứng lên. Nói: "Được rồi, các ngươi cũng biết lấy ta ra để giải trí!" Sau đó, nàng thu ý cười lại, nghiêm túc hỏi Vượng Nhi: "Đúng rồi, hôm nay ngươi có đến xưởng chế dược nhìn không?"
"Đi rồi, đi rồi. Tôn tiên sinh còn kéo tiểu nhân xem sổ sách, tiểu nhân không từ chối được, vừa nhìn một cái, lợi nhuận gần đây vô cùng tốt, trong xưởng vô cùng bận rộn, bây giờ đang phát sầu vì hộp chế dược không dán kịp đó!" Vượng Nhi nhanh chóng trả lời.
Xưởng chế dược làm ăn khá nằm trong dự liệu, vì gần đây nàng lại đưa mấy tờ đơn tử của dược mới qua, dược cũ còn chưa qua thời, dược mới đã đi ra từng loại từng loại, các xưởng chế dược khác không cản nổi tốc độ sáng tạo của nàng, vì vậy cũng rất nhanh có một ngọn cờ riêng trên thị trường ở kinh thành này, nhất là các tiểu thư thái thái đại quan quý nhân nhà giàu vô cùng tôn sùng dược chăm sóc sức khỏe của nàng, mà lợi nhuận cũng đi lên đều đều!
"Hộp nào? Là hộp đựng thuốc sao?" Vô Ưu cau mày hỏi.
“Là hộp đựng thuốc, ngài cũng biết dược chăm sóc sức khỏe này của chúng ta phần lớn là bán cho thái thái và các tiểu thư quan lại hoặc nhà giàu, các loại túi họ dùng đều rất tinh xảo, vì vậy Tôn tiên sinh đặc biệt mời hai đại nương đến làm hộp, nhưng hiện tại quy mô của xưởng chế dược được mở rộng, dược phẩm càng ngày càng nhiều, hai đại nương bận bịu không kịp dán, nếu tuyển người mới cũng không thể lập tức tìm được người khéo tay như vậy, làm Tôn tiên sinh buồn rầu chết rồi!" Vượng Nhi trả lời.
Nghe thấy lời này, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó rất nhanh đã có một ý. Sau đó ngẩng đầu cười nói: "Chuyện này còn không đơn giản sao? Không phải bây giờ chúng ta có rất nhiều người rảnh rỗi sao? Vợ của ngươi coi như là một người, Liên Kiều và Ngọc Trúc còn có Xuân Lan cùng với mấy tiểu nha đầu khác thật ra có rất nhiều thời gian, không bằng mang hộp vào để các nàng giúp dán trước! Đương nhiên, ta sẽ không để các nàng làm không, trả lương theo sản phẩm là được rồi!"
"Lương theo sản phẩm!" Nghe thấy mấy chữ này, mọi người không khỏi nhíu mày, vì chưa có ai từng nghe đến thuật ngữ này.
Nhưng không phải sao? Lương theo sảm phẩm này là thuật ngữ ở hiện đại mới có, sao các nàng lại hiểu được chứ? Mặc dù ở cổ đại cũng có người ghi công theo phương pháp này, nhưng lại không phải cách gọi này. Sau đó, Vô Ưu giải thích: "Lương theo sảm phẩm này là dựa theo số lượng ngươi làm để trả thù lao. Ví dụ như dán một cái hộp một đồng tiền, hôm nay ngươi dán mười cái hộp vậy là được mười đồng tiền!"
Nghe thấy lời này, Liên Kiều cười nói: "Vậy làm nhiều có nhiều, ít làm thì ít tiền!"
"Không sai, chính là đạo lý này!" Vô Ưu gật đầu cười nói.
Vượng Nhi lại nói: "Còn cho tiền cái gì chứ? Vợ nhà ta ngòai nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại nói bình thường ăn mặc dùng còn không phải đều là nhị tiểu thư cho sao? Còn Ngọc Trúc cũng vậy, Vượng Nhi ta nhàn rỗi không có chuyện gì cũng có thể giúp làm một ít!"
"Vậy cũng không được, người làm việc cho ta ta đều sẽ không bạc đãi, lại nói không có tính tích cực công việc này cũng không làm tốt càng làm càng không vui. Hôm nay ta đã quyết định rồi, dán một cái hộp một đồng, đến cuối tháng thanh toán ai dán bao nhiêu sẽ tìm Vượng Nhi ngươi đòi tiền là được! Chẳng qua ta có một câu nhất điịnh phải bảo đảm đã làm xong tất cả công việc rồi, hầu hạ chủ tử tốt rồi, mới có thể làm việc dán hộp này, ngàn vạn lần đừng đảo lộn đầu đuôi, để người khác nói ra nói vào một đồng cũng không kiếm được!" Vô Ưu nhắc nhở.
"Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ! Lập tức đến xưởng chế dược mang nguyên liệu dán hộp đến." Vượng Nhi vội vàng nói.
"Đi đi!" Vô Ưu gật đầu.
Một lát sau, Vượng Nhi đi, Ngọc Trúc cũng đi theo. Trong phòng chỉ còn lại hai người Vô Ưu và Liên Kiều, Vô Ưu không thể chờ đợi thêm nữa hỏi: "Sức khỏe đại nãi nãi thế nào? Mấy ngày nay ở nhà có tốt không?" Mấy ngày nay, nàng lo lắng nhất là Chu thị, tính cách bà mềm yếu, chắc là không thể chăm sóc mình tốt, nhưng may mà có hai người đắc lực Tống mụ và Bình nhi bên người, hơn nữa hiện tại Tiết Kim Văn và Tiết lão thái thái đều đối xử với bà rất tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của nhị tiểu thư, Liên Kiều nhanh chóng trả lời: "Xin nhị tiểu thư yên tâm, đại nãi nãi rất khỏe, người cũng mập lên một chút. Theo sự dặn bảo của ngài, đại nãi nãi vẫn chưa nói chuyện người có thai cho đại gia và lão thái thái. Chẳng qua ngày ngày cáo ốm với bên ngoài, không ra cửa, trước kia sức khỏe đại nãi nãi cũng không tốt, vì vậy cũng không có người nghi ngờ cái gì, đại nãi nãi nói đến khi thai bốn, năm tháng ổn định rồi mới nói ra, đỡ phải có người ngầm giở trò!"
Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu gật đầu, cảm thấy lần này Chu thị rất bình tĩnh, song ý của nàng cũng là như vậy, còn tránh được bao lâu thì tránh bấy lâu mới tốt! Sau đó, Vô Ưu lại hỏi: "Em có bắt mạch cho đại nãi nãi không?"
"Đó là đương nhiên rồi, nếu không thì Liên Kiều đi làm gì chứ? Lại không phải chỉ đơn giản là đi đưa đồ ăn. Mạch của đại nãi nãi rất ổn định, thậm chí còn tốt hơn ban đầu, nên nhị tiểu thư cứ yên tâm." Liên Kiều cười nói.
"Ừ, vậy là tốt rồi!" Vô Ưu gật đầu. Sau đó, đi đến bàn bát tiên ngồi xuống trước mặt một đống thảo dược.
Liên Kiều thấy thế, chạy mau đến nói: "Nhị tiểu thư, ngài nghiên cứu thuốc mê này thế nào rồi?"
"Đang nghiên cứu đích phương pháp chiết xuất!" Vô Ưu trả lời.
"Vậy ngài đã nghĩ ra phương pháp chưa?" Liên Kiều hỏi tiếp.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày một cái, bộ dạng như hơi lúng túng một chút: "Nghĩ được mấy phương pháp, nhưng đều cảm thấy không phải rất tốt, còn phải nghĩ tiếp!"
"Nhị tiểu thư, ngài thông minh có khả năng như vậy , nhất định sẽ ra, đừng quá nóng nảy, quá vội vàng đầu óc sẽ không được tốt nhất nữa!" Tay Liên Kiều chỉ đầu mình nói.
Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Ngươi lại cho ta một cái bàn chải rồi, nếu lần này ta không nghĩ ra cách nào chẳng phải là không xứng với bốn chữ thông minh có khả năng này sao?"
"Nhị tiểu thư nhất định có thể nghĩ ra được! Nô tỳ nhanh đi làm xong chuyện chưa làm, nói không chừng buổi tối Vượng Nhi đã cầm về rồi." Dứt lời, Liên Kiều chạy ngay ra ngoài.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng, Vô Ưu vẫn chui đầu vào nghiên cứu thuốc mê, ngoại trừ thỉnh an Thẩm lão phu nhân, rất ít khi đi ra ngoài. Mà nha hoàn bà tử bên trong nhà nàng và Thẩm Quân cũng rất bận, ban ngày bận chuyện trong phủ, buổi tối còn muốn thức đêm dán hộp, tuy rằng cực khổ một chút, nhưng một buổi tối lại có hơn mười đồng, một tháng này sơ sơ cũng có thể hơn tiền một tháng trước, vì vậy mọi người đều làm không biết mệt!
Sáng sớm ngày hôm đó, Thẩm Quân đã sớm ra cửa, Vô Ưu ngồi ở bàn trang điểm, Liên Kiều ở đằng sau chải tóc cho nàng, mà nàng thì cúi đầu dáng vẻ như có điều suy nghĩ
Thấy nhị tiểu thư cúi đầu hổi lâu không nói, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, có phải ngài lại đang nghĩ đến chuyện chiết xuất không? Bây giờ ngài vì chuyện thuốc mê này đã sắp thành ma chướng rồi, ngày ngày ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, lúc không ăn cơm cũng không ngủ lại càng không cần phải nói, ngài tiếp tục như vậy sao có thể được chứ?"
Thật ra lời nói của Liên Kiều Vô Ưu chỉ nghe một nửa, nhíu mày nói: "Mới sáng sớm, đừng ong ong bên tai ta như muỗi vậy, vốn dĩ còn có cách tốt, cũng bị em làm ồn đến không còn!"
"Chính ngài không nghĩ ra, còn trách lên đầu nô tỳ, sau này nô tỳ vẫn nên câm miệng thôi!" Dứt lời, Liên Kiều chuyên tâm chải tóc, cũng không nói lời nào nữa.
Thấy thế, Vô Ưu cũng không hề để tâm, Liên Kiều lớn lên cùng nàng từ nhỏ, vì vậy cái gì cũng dám nói, nhưng cũng không quá giới hạn, không có nàng ấy nàng thật sự cảm thấy có chút buồn rầu đó! Sau đó cười nói: "Đúng rồi, hôm qua ta bảo em để một cái nồi lớn trong sân em đã làm xong chưa?"
Chú thích:
-Dược chăm sóc sức khỏe: Là thực phẩm chức năng nhưng mình không biết theo chuyên ngành thì có đúng chuẩn không nên mình không để như vậy, cầu cao nhân chỉ điểm…
Trans by LeeMon.