Y Lộ Phong Hoa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vâng." Liên Kiều không rõ mọi chuyện thấy cô gia và nhị tiểu thư ân ái như vậy, hình như còn sợ người khác bắt gặp, cười thầm, đặt khay lên bàn bát tiên, sau đó cúi đầu nói: "Nô tỳ cáo lui!"

Sau khi Liên Kiều đi, bầu không khí trong phòng hơi mất tự nhiên, làm người ta có cảm giác như không thở nổi, Vô Ưu đưa tay sờ mặt mình, thấy hơi nóng nóng, sau đó, nhanh chóng vòng qua bàn sách, vừa đi về phía bàn bát tiên vừa nói: "Không biết tác dụng của thuốc này thế nào?" Nàng tìm chuyện để nói.

Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm Quân cũng nhanh chóng bước qua. Sau đó, hai người cùng nhìn vào chất dạng mỡ trong khay! Dù sao thì thứ mà mấy ngày nay hai người mong đợi nhất chính là thuốc tê. Nhìn một lát, bỗng nhiên Thẩm Quân xắn tay áo lên, đưa tay ra trước mặt Vô Ưu!

"Ngươi..." Nhìn cánh tay đầy cơ bắp trước mặt, Vô Ưu ngẩn ra. Nghĩ thầm: Hắn thật sự muốn làm vật thí nghiệm cho mình sao?

"Thử thuốc đi!" Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.

"Vậy..." Vô Ưu lại hơi lúng túng.

"Nhanh lên!" Thẩm Quân kiên trì nói.

Nhìn thấy biểu cảm như một đứa trẻ trên mặt Thẩm Quân lúc này, Vô Ưu lắc đầu cười cười. Sau đó kiên nhẫn giải thích: "Thuốc tê này phải để ta tự mình thử, bởi vì ta phải thử tác dụng của nó trước, sau đó mới để người khác thử, nếu không ta hoàn toàn không biết lượng thuốc phải sử dụng là bao nhiêu!"

"Vậy sao?" Nghe vậy, Thẩm Quân nhíu mày.

"Nhưng mà ta cảm ơn ý tốt của ngươi!" Vô Ưu cười nói.

"Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng, người điều chế thuốc tê giúp ta!"
Thẩm Quân nói lại.

Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người bước ra ngoài hai bước, rồi nói: "Thật ra cho dù ngươi không muốn ta giúp ngươi, ta cũng sẽ nghiên cứu điều chế thuốc tê, nếu có thuốc tê tốt sẽ làm việc chữa trị cho người bệnh thuận tiện hơn nhiều! Vậy nên ta cũng đang vì bản thân ta mà thôi."

"Nhưng ngươi cũng bận bịu giúp ta, phần ân tình này ta sẽ luôn khắc ghi trong tim!" Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.

Nghe vậy, Vô Ưu chỉ khẽ cười: "Vậy tùy ngươi thôi!"

Sau đó, hai người nhìn nhau một cái, có lẽ là đều cảm thấy mất tự nhiên, Thẩm Quân đi ra ngoài nhìn trời nói: "Trời cũng sắp tối, ta hơi đói bụng rồi đó!"

"Vậy ta bảo Xuân Lan đến phòng bếp xem cơm đã được làm xong chưa?" Vô Ưu cười nói.

"Ừ." Thẩm Quân gật đầu.

Sau đó, Vô Ưu nhanh chóng đi ra ngoài. Một tay đặt lên ngực, cảm thấy chỗ này đập vô cùng nhanh...

Mấy ngày kế tiếp, Vô Ưu chú tâm thử thuốc, Liên Kiều và Ngọc Trúc cùng hỗ trợ, vì vậy Liên Kiều đành nhờ Xuân Lan đi ngoài cổng trong tìm Vượng Nhi đến chỗ Bách Hợp lấy đồ, Xuân Lan sảng khoái đồng ý rồi đi ngay!

Vừa vào viện, vợ Vượng Nhi thấy Xuân Lan, nhanh chóng bước ra cười nói: "Xuân Lan cô nương sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi vậy? Có phải cô nãi nãi nhà chúng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện