Y Lộ Phong Hoa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Lan đến viện lão phu nhân tìm Song Hỉ hỏi chuyện rồi nhanh chóng trở về bẩm báo. Đúng lúc Thẩm Quân vẫn chưa đi, hai người vừa rửa mặt xong đang ăn sáng!

Xuân Lan chậm rãi đi vào, phúc thân nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, nô tỳ vừa đến chỗ lão phu nhân về, nô tỳ lặng lẽ đến hỏi Song Hỉ, đã hỏi được rõ duyên cớ!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu lên nhìn Xuân Lan, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tuy bây giờ lão phu nhân hòa nhã với Vô Ưu nhưng vẫn chưa đến mức ngày nào cũng dặn dò nhà bếp nấu canh tẩm bổ, nên Thẩm Quân cũng hơi ngờ vực.

Xuân Lan vui mừng nói: "Nhị nãi nãi, ngài còn nhớ mấy hôm trước nô tỳ đến ngoài nhị môn tìm Bách Hợp lấy đồ cho ngài không?"

"Lúc đầu ta nói để Liên Kiều đi nhưng em ấy bận, nên ta đã bảo em đi!" Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi nói.

Xuân Lan cười nói: "Nãi nãi nhớ không nhầm, nô tỳ đến đó lấy đồ, lúc quay lại nô tỳ đụng phải Song Hỉ, Song Hỉ tò mò nên đã mở bao đồ ra nhìn đồ bên trong!"

Vô Ưu nhíu mày. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang cười của Xuân Lan, nghĩ thầm: Trong bao đồ đó là quần áo trẻ con, chẳng lẽ...

Quả nhiên, sau đó Xuân Lan cười nói: "Nhớ đến lúc đó nô tỳ và Song Hỉ nhìn thấy quần áo trẻ con cũng hơi sửng sốt, chắc là sau đó Song Hỉ đã đoán ra nhị nãi nãi ngài có..."

"Có cái gì?" Thấy Xuân Lan không nói tiếp nữa, Thẩm Quân hỏi.

Trời ạ! Nàng có thể nói rằng mấy thứ đó nàng chuẩn bị cho nương nàng được không? Sao bây giờ lại thành hiểu lầm lớn như vậy? Vô Ưu đúng là không còn gì để nói!

Sau đó, Xuân Lan cười nói: "Chẳng lẽ nhị gia vẫn chưa biết sao? Nhị nãi nãi, ngài đúng là, chuyện lớn như vậy nhị gia vẫn chưa biết sao? Song Hỉ đã nói cho lão phu nhân rồi, Song Hỉ nói mấy ngày nay lão phu nhân rất vui vẻ, tinh thần tốt hơn không ít, ngày nào cũng dặn nhà bếp nấu canh bổ đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu muốn ngất luôn rồi! Trời ạ, hiểu lầm lớn vậy sao. Mà lúc này, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu, hỏi: "Chuyện gì ta không biết vậy? Nàng giấu ta cái gì?"

Lúc này, cả khuôn mặt Vô Ưu đỏ bừng lên! Nhìn Thẩm Quân, không biết phải nói thế nào. Sau đó, Thẩm Quân đành nhìn Xuân Lan, hỏi: "Xuân Lan, ngươi nói đi!"

"Hả?" Xuân Lan nhìn
Vô Ưu, nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi.... Không phải nhị nãi nãi có tin vui sao?"

Thẩm Quân sửng sốt! Rồi nhìn sang Vô Ưu, Vô Ưu bây giờ mặt đỏ rần, lập tức phủ nhận: "Các ngươi... Các ngươi hiểu lầm rồi! Sao ta có thể có tin vui được? Đúng là nực cười!" Đám người này thật biết tưởng tượng, mới nhìn thấy quần áo trẻ con đã nói nàng có thai, nàng và Thẩm Quân còn chưa đến mức nắm tay, làm sao mà có thai được?

Lời nói của Vô Ưu làm Liên Kiều, Ngọc Trúc, Xuân Lan ngẩn ra, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, ngài đang nói gì vậy? Ngài và nhị gia thành thân đã mấy tháng rồi, chuyện có thai rất bình thường mà, nhưng tại sao chúng nô tỳ không biết gì cả vậy? Không phải là ngài định gạt cả chúng nô tỳ chứ?"

"Đúng vậy, nếu đại nãi nãi và lão thái thái nhà chúng ta biết ngài có tin vui, nhất định sẽ vui vẻ chết mất!" Ngọc Trúc nói thêm.

"Ta..."Các nàng nói vậy Vô cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành ấp úng giải thích: "Tự ta chính là một đại phu, cơ thể của ta thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Chuyện này là hiểu lầm, ta không hề mang thai, quần áo bên trong túi đó là đồ ta chuẩn bị cho nương ta, người có tin vui là bà ấy kìa!"

Nghe nói như thế, Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan ngẩn ra, nói: "Hả? Đại nãi nãi có thai rồi sao? Chúng nô tỳ còn tưởng rằng ngài có tin vui!"

"Ta... Ta sao có thể?" Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu khẽ nói một câu. Nghĩ thầm: Giờ thì hay rồi, ngay cả lão phu nhân cũng cho rằng nàng có tin vui!

Trái lại là Thẩm Quân ở bên cạnh kịp phản ứng, đưa tay cầm tay Vô Ưu! Hắn thấy bàn tay mình nóng lên, Vô Ưu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Quân. Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo: "Nàng chưa có bây giờ cũng đừng buồn, thời gian ta và nàng thành thân còn ngắn, tương lai sau này của chúng ta còn rất dài!"

"Hả?" Vô Ưu sửng sốt. Nghĩ: Thẩm Quân này thật biết diễn!

Sau đó, Thẩm Quân lại cười với nàng, nói tiếp: "Nhưng chúng ta cũng phải cố gắng mới được!"

Cố gắng? Nghe thấy hai từ này mặt Vô Ưu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện