"Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời sau đó nhanh đi mời.
Vô Ưu ngồi thẳng người, hai tay chỉnh lại tóc một chút, vừa chỉnh vạt áo, nghĩ rằng: Hạ Hà là đại nha đầu bên người Lan Hinh, không có chuyện gì nàng ấy(LH) sẽ không phái nàng (HH) tới đây, thực ra sau khi Lan Hinh gả vào thừa tướng phủ, Vô Ưu luôn luôn đều lo lắng thay nàng, nhưng cũng không giúp được nàng cái gì!".
Sau đó, Liên Kiều mang theo Hạ Hà đi đến, Hạ Hà phúc phúc thân mình, cười nói: "Hạ Hà thỉnh an tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta cứ hỏi ngài khoẻ đâu!"
Thấy trên mặt Hạ Hà không có thần sắc sốt ruột, Vô Ưu nghĩ rằng: Đoán chừng là cũng không có việc gì gấp đi? Ngay sau đó, thuận tiện nói: "Lan Hinh gọi ngươi đi đến là có việc?"
"Tiểu thư nhà chúng ta thế nhưng đang nhớ ngài đâu! Bằng không, ngày mai tiểu thư nhà ta rất vất vả mới rảnh rỗi muốn đi ra ngoài thành chùa bạch mã dâng hương, cố ý cho nô tì đi lại hỏi ngài một tiếng, ngày mai nếu cũng không có việc, thì cùng đi với tiểu thư nhà ta." Hạ Hà nhanh trả lời.
Nghe nói như thế, tâm tư Vô Ưu vừa nghĩ: Cũng tốt mấy tháng không thấy, nàng đúng thực cũng rất nhớ Lan Hinh, nếu cùng đi dâng hương theo lời nói, vừa không cần đi Tần phủ lại vừa có thể gặp mặt Lan Hinh, vậy thật sự là không thể tốt hơn! Cho nên, ngay sau đó, Vô Ưu liền cười nói: "Ngươi trở về nói cho tiểu thư nhà ngươi, nói là vào sáng sớm ngày mai ta ở trước cổng chính thành tây chờ nàng!"
"Là, lúc này tiểu thư nhà ta khẳng định là cao hứng đến hỏng rồi!" Hạ Hà cười phúc phúc thân mình rồi từ biệt đi ra ngoài.
Vô Ưu dặn Liên Kiều nói: "Nhanh sang đi tiễn nàng đi, nói cho phòng thu chi ghi lại thưởng, số lượng cũng không được quá ít, tiền thưởng đó cứ ghi trên khoản chi tiêu của ta!"
"Tiểu thư không phân phó thì nô tì đã qua dặn phòng ghi nợ từ lâu rồi." Liên Kiều cười, sau đó nhanh đưa Hạ Hà đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vô Ưu mướn xe ngựa dẫn theo Liên Kiều một đường đi đến cổng chính thành tây, không nghĩ tới sớm như vậy Lan Hinh đã đến, chỉ thấy một chiếc xe ngựa mặt trên là một đoạn tơ lụa đỏ sậm phía dưới có một dáng người đang đi xuống, nhìn từ khoảng cách gần, quả nhiên là Hạ Hà. Hạ Hà đến bên xe ngựa mời Vô Ưu đi qua, sau đó Hạ Hà cùng Liên Kiều ngồi trên chiếc xe ngựa của Vô Ưu, bây giờ rốt cuộc Lan Hinh cũng đã là thiếu phu nhân Tần gia, cho nên đi ra ngoài nếu chỉ mang theo Hạ Hà thì người Tần gia lo lắng, cho nên phái thêm một chiếc xe ngựa, trên xe mang theo hai bà tử với hai tiểu nha đầu đi ra ngoài cùng.
Vô Ưu chân đạp giẫm xuống, được một bà tử đỡ lên xe, lúc này, bên trong Lan Hinh sớm đã vén lên rèm cửa, cười đón Vô Ưu đi vào. Sau đó, Lan Hinh liền nói với mã phu ở bên ngoài đi ra khỏi thành. Xe ngựa xóc nảy đi về phía trước, còn Vô Ưu cùng Lan Hinh thì thân thiết nói chuyện.
"Vô Ưu, có thể xem như nhìn thấy ngươi, một buổi tối hôm qua ta còn ngủ không yên đâu!" Lan Hinh nhìn đến Vô Ưu, tự nhiên là vui mừng quá đỗi .
"Ta cũng vậy nửa đêm cũng không ngủ được đâu!" Vô Ưu cười nói.
"Còn nói, ngươi thật không đủ nghĩa khí, ta ở Tần gia đợi ngươi tròn hơn bốn tháng, ngươi cũng không đến nhìn ta!" Uất Trì Lan Hinh oán trách nói.
Nghe được Lan
Hinh oán trách, Vô Ưu cũng cảm giác thật sự rất là có lỗi, nhưng cũng không có cách nào. Chỉ phải nói: "Thực xin lỗi, Lan Hinh, ta..."
Lúc Vô Ưu không biết nên tìm lý do gì, thì Lan Hinh lại bật cười, đẩy nàng một cái, nói: "Nói đùa ngươi thôi! Ngươi còn tưởng là thật à? Thực ra là ta cũng biết chắc chắn là ngươi bận mới chưa tới được, mỗi ngày ngươi đều bận rộn xem bệnh, chế dược, nghe nói ngươi còn mua một thôn trang nữa, còn chăm sóc dược liệu, ta với tổ mẫu ăn lựu của thôn trang ngươi cảm thấy vô cùng ngon đâu!"
Vô Ưu đương nhiên biết người tổ mẫu trong miệng Lan Hinh này là Tần lão phu nhân, thực ra nàng cũng có suy nghĩ là muốn đưa một ít thô sản* trong thôn trang cho Tần lão phu nhân, nhưng nghĩ lại Tần lão phu nhân chưa hẳn là nguyện ý nhớ tới người này đâu, cho nên liền từ bỏ, nhưng mà nàng biết chắc chắn Lan Hinh sẽ đưa qua những đồ ăn ấy để hiếu kính tổ mẫu nàng, không bằng đưa vai người tốt cho Lan Hinh. Vì thế cười nói: "Nếu ngươi cùng Tần lão phu nhân thích, ngày khác ta lại cho người đưa một ít sang!"
(Thô sản: sản xuất tại địa phương)
"Tốt lắm, ta nghe nói thôn trang kia của ngươi cũng không lớn, ngươi đã đến tặng nhiều như vậy, đủ để chúng ta ăn rồi!" Lan Hinh cười nói.
"Ta cũng nghe nói bay giờ ngươi đang quản lý chuyện lớn nhỏ trong Tần gia, người cũng không thoát ra được, thế nào? Thiếu phu nhân hiện tại của thừa tướng phủ có uy phong hay không?" Vô Ưu không khỏi trêu ghẹo nói.
Lời Vô Ưu nói làm trong mắt Lan Hinh thoáng chớp qua một tia ngượng ngùng, mỉm cười nói: "Tốt lắm, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Ta thế mà ngươi còn không biết? Ta vốn lười quản lý mấy chuyện vụn vặt naỳ. Nhưng không có biện pháp, tổ mẫu tuổi lớn, nương của phu quân lại chết sớm, ta mặc kệ thì còn ai quản đâu? Mặc dù có một tiểu cô*, nhưng dù sao nàng cũng là cô nương gia, hơn nữa lòng của nàng cũng không ở đây!"
(Tiểu cô: chị chồng)
Nghe xong lời Lan Hinh nói, Vô Ưu không khỏi gật đầu, quan sát Lan Hinh một chút, nói: "Mấy tháng này ngươi nhưng đã hơi gầy chút rồi! Có làm việc rất vất vả phải không?"
Tay Lan Hinh vuốt mặt mình ngổn ngang nói: "Chuyện tình của Tần gia rất nhiều, bình thường đều là buổi sáng mới đứng lên thì đã luôn có việc đến trưa, ngay từ đầu ta thật sự đúng là không biết phải làm như thế nào, cũng may từ nhỏ nhà ta không có mẫu thân, ở nhà cũng đã từng quản lý qua, nhưng mà chuyện nhà của ta không thể so với Tần gia, chỉ có mấy người làm, và chuyện nhỏ thôi. Còn Tần gia từ trên lên xuống đã hơn trăm người, mỗi ngày người thân bẳng hữu tới cửa rất nhiều, dường như mỗi ngày đều có bái thiếp cưới xin tang ma cưới vợ đưa tới, tiền bạc ra vào cũng đã là ngàn vạn, nhưng cũng may tổ mẫu nàng lão nhân gia hiền lành sáng suốt, tìm vài ma ma đến hướng dẫn, lão nhân gia nàng cũng thường xuyên chỉ điểm, cho nên cũng đều ứng phó xong, nhưng dần dần người cũng gầy đi một ít!"