Y Lộ Phong Hoa

1: Đánh rắn dập đầu (1)


trước sau

Editor: Tử Sắc Y

Nhìn đến người đến là Lí thị, Lí Đại Phát trực tiếp la khóc: "Cô cô, cứu mạng !"

"Uh, ân." Lí thị gật gật đầu, ngẩng đầu cầu xin Vô Ưu: "Nhị tỷ ơi, ngươi đại nhân đại lượng, tạm tha cho chuyện này đi? Lần sau hắn cũng không dám nữa!" Thanh âm của Lí thị rất lớn, vào đêm cuối thu thanh âm càng vô cùng lớn.

Nghe được lời Lí thị nói, Vô Ưu không khỏi sửng sốt! Lúc này ở đây, tiếng tranh cãi ầm ĩ dường như đánh thức tất cả mọi người ở đây, đèn trong mọi phòng đều được thắp sáng lên, chạy ra trước là vài hạ nhân, sau đó Tiết Kim Văn và Chu thị cùng khoác áo choàng đi ra, còn có Tống mụ, Bình Nhi cũng cầm đèn đi lại.

"Sao lại thế này?" Tiết Kim Văn khoác ngoại bào đi lên hỏi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người im lặng, không người trả lời, Chu thị đi lên vừa nhìn, không khỏi nhíu mày nói: "Người này không phải là Lí gia thiếu gia sao?"

Nhìn Tiết Kim Văn cùng Chu thị đến, Lí Đại Phát còn hô động trời động đất cầu xin tha thứ nói: "Dượng, Đại nãi nãi, tha mạng! Lần sau chất nhi cũng không dám nữa ..."

"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Kim Văn tức giận quát.

Lúc này, Lí thị bỗng nhiên nói: "Đại gia, cũng là bởi vì Đại Phát ái mộ nhị tỷ, nhất thời hồ đồ mới... Làm ra chuyện như vậy, còn xin đại gia, đại nãi nãi tha thứ cho hắn! Ngàn lần không nên vạn lần không nên là chuyện hôm nay ta để hắn ngủ lại ở nhà chúng ta!"

Nghe nói như thế, mọi người đều nghi hoặc một hồi, Tiết Kim Văn cùng Chu thị liếc mắt nhìn nhau một cái, mới tiếp tục hỏi: "Kim Hoàn, ngươi nói rõ hơn chút, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Lí thị liếc mắt lạnh nhìn Vô Ưu và mọi người đang nhìn chằm chằm vào nàng một cái, trả lời: "Đại gia, từ sau khi cháu ta nhìn thấy nhị tỷ, thậm chí là trà cũng không muốn, cơm cũng không nghĩ, từ mấy ngày trước đều luôn quấn lấy ta muốn cầu thân, nhưng ta cảm thấy hắn thế sao lại xứng đôi với nhị tỷ, cho nên đều luôn không đáp ứng, ai biết đứa nhỏ này cố chấp, hôm nay ở chỗ ta uống rượu say, không nghĩ tới... Không nghĩ tới đã chạy đến đây đến làm bậy! Ai..."

Nghe nói như thế, Chu thị đầu tiên là hoảng sợ! Sau đó lại đảo mắt liếc nhìn Vô Ưu một cái, chỉ thấy mái tóc của nàng đều rối tung, trên thân chỉ mặc nhất kiện áo nhỏ để lộ gáy, dưới thân là một cái váy vải lăng màu trắng, dường như đây là y phục lúc ngủ, cho nên nhanh kéo Vô Ưu một cái, lo âu nói: "Vô Ưu, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì!" Vô Ưu lắc lắc đầu. Giờ phút này, dường như Vô Ưu đã hiểu rõ ràng là đám Lí thị muốn đánh chủ ý gì.

"Làm bậy? Thế nào là làm bậy?" Vừa nghe hai chữ làm bậy này, Tiết Kim Văn không khỏi rống giận hơn. Ai có thể cho phép nam tử nhà khác làm bậy với khuê nữ chưa chồng?

Tiết Kim Văn rống giận làm mọi người ở đây đều không dám thở mạnh, bởi vì bọn họ đều nhìn ra là Tiết Kim Văn thật sự đang tức giận! Ánh mắt Tiết Kim Văn nhìn về phía trên đất vừa thấy, chỉ thấy khắp nơi đều là nước, mà cái tên Lí Đại Phát kia dường như trên người hắn đều ướt đẫm, vừa rồi tuy hắt nước ấm lên trên người hắn, nhưng trời hiện tại đang lạnh, chỉ chốc lát sau hắn bị lạnh mà co người lại thành một đống, quanh thân còn đang run run! Quay đầu nhìn sang cửa sổ mở rộng ở phía sau Vô Ưu, chỉ thấy trong phòng có một thùng gỗ lớn, đó rõ ràng là dùng để tắm rửa. Nhìn tới đó, đôi mắt Tiết Kim Văn nhíu lại, mà ánh mắt mọi người cũng theo ánh mắt hắn thấy được cái thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa, bỗng chốc dường như tất cả mọi người đều rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì!

Lúc này, bỗng nhiên Lí thị nhát gan trả lời câu hỏi của Tiết Kim Văn."Đại gia, thật sự là hắn không biết nhị tỷ đang tắm, hắn chỉ là mượn rượu để đi tới đây thổ lộ với nhị tỷ! Ai nha, thực sự là đáng chết, làm sao mà đụng phải chuyện đó như vậy chứ!"

Nghe nói như thế, mọi người ở đây than thở một trận, mà Tiết Kim Văn không khỏi tức giận, ngón tay hắn chỉ vào Lí Đại Phát đang nằm trên mặt đất nổi giận nói: "Ngươi... Ngươi
hạ lưu bại hoại, vậy mà lại đánh chủ ý lên người nữ nhi ta! Ngươi... Ngươi..." Tiết Kim Văn tức giận đến mức đi qua đi lại một chỗ, phân phó với Hưng Nhi ở một bên nói: "Lấy gậy gộc đến, đánh hắn chạy ra ngoài cho ta!"

"Là!" Hưng Nhi vừa nghe lời này, lập tức phân phó hai cái gã sai vặt bên cạnh lấy gậy gộc, hai cái gã sai vặt lập tức chạy nhanh cầm gậy gộc đi lên đánh về phía Lí Đại Phát.

"Đại gia, tha hắn đi! Hắn thật sự chỉ là ái mộ nhị tỷ mà thôi, nếu ngài làm như vậy thì sẽ xảy ra án mạng!" Lí thị khóc than trời cầu xin.

Nhưng lần này Tiết Kim Văn thật sự đã bị chọc tức, một cước đá Lí thị lăn sang một bên, rồi phân phó đám gã sai vặt đánh Lí Đại Phát một chút, sau đó mới trực tiếp quăng hắn ra ngoài!

Một hàng người đứng ở dưới mái nhà cong, Tiết Kim Văn chỉ vào bọn hạ nhân nói: "Hôm nay chuyện này ai cũng không được nhắc tới, nếu để cho ta nghe được một chữ, thì đều sẽ bị bản tử đánh đến chết mới thôi!"

"Nhóm nô tài đã ghi nhớ lời đại gia nói, ai cũng không dám nói một chữ!" Hưng Nhi dẫn chúng gia nô quỳ rạp xuống đất nói.

Sau đó, Tiết Kim Văn vẫy vẫy tay, bọn hạ nhân đều lui xuống, Chu thị chạy nhanh đỡ Vô Ưu vào phòng, ngồi ở bên giường lo lắng hỏi: "Vô Ưu, ngươi không sao chứ? Tên súc sinh kia..." Nói tới đây, Chu thị không biết nên hỏi thế nào? Dù sao nữ nhi nàng vẫn là khuê nữ chưa lấy chồng, cũng nói hơi không xuôi tai!

Vô Ưu đương nhiên là biết Chu thị muốn hỏi cái gì, nhưng có nhiều chuyện không tiện nói ra, cho nên nhanh giữ chặt tay mẫu thân, nói: "Nương, nữ nhi không có việc gì, ngươi yên tâm đi!"

Lúc này, Tiết Kim Văn đang không biết phải nói gì thì rốt cục đã hết trầm mặc , đi đến trước mặt Vô Ưu, nói: "Hắn... Có chiếm tiện nghi của ngươi hay không?"

"Không có." Vô Ưu lắc đầu.

"Đại gia, tên Lí Đại Phát kia vốn không có đi vào khuê phòng của tiểu thư, chính là... Chính là ở ngoài cửa sổ nhìn lén thôi!" Liên Kiều ở một bên cúi đầu nói.

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn mới âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

Đêm nay, sau khi trở về phòng Chu thị, Chu thị không khỏi ở trước mặt Tiết Kim Văn nỉ non."Đại gia, ngươi nên làm chủ cho Vô Ưu đi! Đứa nhỏ này làm sao lại bảy tai tám nạn như vậy? Nếu có chuyện gì không tốt toàn bộ cứ để thân ta lãnh là được rồi, không cần phải hành hạ nhị tỷ ta ! Ô ô..."

Nghe được lời Chu thị nói, lại thấy thê tử nỉ non, Tiết Kim Văn không khỏi nắm chặt tay thành một đấm ở trong tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai ta phải đi báo quan, làm sao để lưu đày cái tên súc sinh kia đến biên quan chịu vài năm khổ mới được!"

"Không nên!" Tiết Kim Văn nói làm Chu thị khẩn trương một hồi, sau đó nhanh nói: "Chuyện này vẫn nên áp xuống mới phải, Vô Ưu còn chưa có đính hôn đâu, chuyện này nếu truyền ra ngoài nói không chừng sẽ truyền đến nhiều lời khó nghe! Sau này nàng lại càng không lập gia đình được."

Nghe được lời thê tử nói, Tiết Kim Văn vỗ mặt một cái, nói: "Ai, xem ta giận đến mức hồ đồ!"

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Chu thị nói: "Chuyện này nên nói cho lão thái thái hay không?"

"Vẫn không nên, đỡ làm lão nhân gia nàng phải lo lắng! Hôm nay cũng đã đánh cái tên súc sinh kia một hồi rồi, sau này ta sẽ phân phó với người canh cửa, không bao giờ cho cái tên súc sinh kia đến nhà nữa!" Vẻ mặt Tiết Kim Văn sắc mặt nói.

Nghe nói như thế, Chu thị gật gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Cũng chỉ có thể như thế!"

"Cũng may không có chuyện gì, bằng không sau này Vô Ưu làm sao có thể gặp người? Ai..." Tiết Kim Văn hít một hơi thật dài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện