Editor: Tử Sắc Y
Lúc này, Điền thị và Lí Đại Phát nhìn nhau, sau đó Điền thị hiểu ý nói: “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, nếu có ngày nhà chúng ta ngày trở lại như bình thường, vậy thì kim ngân còn không phải là nhà chúng ta và cháu ngươi quyết định? Đến lúc mà Nghĩa ca và Dung tỷ thành thân thì khẳng định ta và cháu ngươi sẽ chi ra một ngàn tám trăm bạc! Ngươi xem thế nào?”
Dung tỷ vừa nghe lời này, đương nhiên là cảm thấy vui mừng, còn Lí thị thì lại bất động thanh sắc, sau một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng là cô cô ruột, là tỷ tỷ ruột của đệ đệ chồng ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu này mà thôi, đừng đưa cho ta tấm lòng nguội lạnh của các ngươi, bạc thì ta không cần, các ngươi yên tâm, về sau Nghĩa ca và Dung tỷ sẽ biết phân biệt, hai đứa họ cũng là dòng dõi duy nhất, sau này các nàng cũng không phải là chỉ có hai tay không.”
“Đó là! Đó là!” Vợ chồng Lí Kim Quý liên tục gật đầu.
Qua buổi trưa, Điền thị đi làm đồ ăn phong phú để hai mẹ con Lí thị ở lại ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, thấy Lí Đại Phát không có chuyện gì mới dẫn theo Hồng Hạnh và Liễu Xanh quay về. Bởi vì chỉ mướn một chiếc xe ngựa, cho nên Hồng Hạnh và Liễu Xanh đều ngồi ở ngoài xe ngựa, mà trong xe chỉ có hai người Lí thị và Dung tỷ.
“Nương, rốt cuộc là ngài có biện pháp gì để buộc Vô Ưu gả cho biểu ca?” Dung tỷ tò mò lời vừa rồi nương với mợ nói chuyện với nhau, dường như dáng vẻ của nàng (LT) rất có lòng lòng tin.
“Nói chung là tự nương có biện pháp, ngươi cứ bình thường là được!” Lí thị cười đến vô cùng tự tin.
Thấy mẫu thân ra vẻ thần bí, Dung tỷ cũng lười hỏi, chỉ lo lắng nói: “Nương, ta thấy cậu và mợ cũng không phải là người hào phóng, đừng thấy bây giờ bọn hắn đồng ý, đến lúc ta và ca ca thành thân thì sẽ chi ra một ngàn tám lượng bạc, ta thấy là nói quá!”
Nghe được lời Dung tỷ nói, Lí thị cũng giật giật khóe miệng, nói: “Chuyện này đương nhiên là ta rõ ràng, ta với bọn họ quen biết nhau cũng không phải là chỉ một hai năm, tự nhiên là biết mấy năm nay tiền bọn họ kiếm không vào!”
“Nương, vậy lời mợ nói suông ngài vẫn muốn làm à?” Dung tỷ vừa nghe cũng tức giận.
“Bọn họ đến cùng cũng là cậu mợ của ngươi, vào giờ phút quan trọng nói chung thì cũng đáng tin hơn so với người ngoài một chút, lại nói đến cái thôn trang kia ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó ở trong tay người ngoài được? Yên tâm, cửa hôn nhân này nếu thành, cậu và mợ ngươi cũng không dám không cho chúng ta chút lợi, dù sao chuyện này nếu thất bại thì với bọn họ mà nói một chút lợi cũng đều không có !” Trong lòng Lí thị đang đánh bàn tính nói.
Mà Dung tỷ thì không hề tính toán đến chuyện đó, chỉ cười lạnh nói: “Mợ là một người khắc nghiệt, nếu nàng ta gả sang, hừ! Chắc chắn là nàng sẽ cực kỳ dễ chịu.” Ngày ấy nàng trúng một mũi tên cừu hận đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới đây, thật sự là muốn cả đời của Tiết Vô Ưu chỉ có thể vô lực bị khinh bỉ, chỉ nghĩ đến đây nàng cũng đã muốn cười nở hoa rồi.
Mà Lí thị cũng hận thấu Vô Ưu, thủ lơ đãng nhu nhu mông (tay vô ý mà nắn cong), ở trên người nàng chỗ này đã đau suốt hơn một tháng, trong thời gian này nàng chỉ ngồi hơi lâu một chút thì đã đau rồi, hại nàng nhiều như vậy ngày cũng không dám đi ra để gặp người, nợ cái chân nhỏ kia nàng vẫn còn luôn luôn nhớ kỹ!
Qua hai ngày, Lí thị ngồi ở trước bàn bát tiên uống nước trà, chỉ thấy
trên bàn bát tiên đặt một hộp điểm tâm hình túi quế mang điềm lành, hẳn là bên trong có đủ món điểm tâm, túi quế mang điềm lành này là điểm tâm ở trong cửa hàng bán ngon nhất trong kinh thành, các món điểm tâm vô cùng phong phú, hơn nữa hương vị rất ngon mới là chính, đương nhiên giá cũng so cửa hàng khác cao gấp đôi, nếu dân chúng tóc húi cua vào những ngày lễ ngày tết mua được hai hộp điểm tâm túi quế mang điềm lành đi thăm người thân thì cũng đã rất có mặt mũi.
Bên cạnh điểm tâm còn có vài hoa quả, nho, chuối, long nhãn hình dáng đều rất to, vừa thấy thì đã biết đây chính là mặt hàng thượng đẳng.
“Hồng Hạnh, lấy hộp điểm tâm mạ vàng để mấy loại trái cây vào bên trong đi!” Lí thị ngồi ở một bên ra lệnh.
“Là.” Hồng Hạnh lên tiếng trả lời, rồi nhanh cầm một cái hộp điểm tâm tinh xảo đi đến trước bàn bát tiên, cẩn thận để trái cây vào trong hộp.
Đúng lúc này, Dung tỷ đi vào, nhìn thấy Hồng Hạnh đang cầm chùm nho lớn để vào hộp điểm tâm, thì đi lên giơ tay muốn bứt lấy một trái ăn.”Nương, nho thật lớn nha!”
Nhưng, lúc này lại bị Lí thị nhanh tay lẹ mắt đánh nhẹ lên mu bàn tay. Cảnh cáo nói: “Không được!”
Dung tỷ bị đánh không khỏi quyệt miệng, xoay người than thở ngồi ở trên thêu đôn, nói: “Nương ngài thật sự là càng ngày càng nhỏ nhen, không phải chỉ là trái cây sao? Còn không cho ta ăn, ngài nói xem ngài không cho ta ăn thì còn cho ai ăn a? A, đúng rồi, có phải là ngài muốn để cho ca ca hay không?” Dù sao Lí thị cũng là một phụ nhân cổ đại bình thương, cho nên cũng không thể tránh khỏi chuyện trọng nam khinh nữ, đồ tốt gì vẫn thích để lại cho con trai.
Nghe thấy Dung tỷ oán giận nàng thương con trai, Lí thị không khỏi mắng nói: “Ngươi nha đầu chết tiệt này, còn dám nói ta bất công? Nhiều trái cây như vậy nếu để lại cho ca ca ngươi thì hắn ăn hết sao?”
Nghe nói như thế, Dung tỷ nhìn lướt qua bàn bát tiên, nàng thấy còn có hộp điểm tâm túi quế mang điềm lành, mà lúc này Hồng Hạnh cũng đã để trái cây vào trong một cái hộp sơn mạ vàng, nàng không khỏi tò mò hỏi: “Nương, chẳng lẽ nhiều đồ ăn ngon như vậy đều là đồ ngài mua để tặng người ta?”
Lí thị cười, nói: “Ta cũng không dư bạc để mua mấy đồ ăn ngon này, mấy điểm tâm này đều là cậu ngươi mua đưa tới!”
“Cậu?” Nghe xong lời này, Dung tỷ càng thêm nghi hoặc .”Khi nào thì hắn đã trở nên hào phóng như vậy?”
“Hành động này nên gọi là ôm gạch dẫn ngọc, ngươi thì biết cái gì?” Lí thị nói một câu, sau đó đứng dậy phân phó Hồng Hạnh cầm theo hộp điểm tâm sơn mạ vàng, còn Liễu Xanh thì cầm theo hộp điểm tâm túi quế xuất môn.
“Đồ ăn ngon thế mà đi tặng người, thật sự là đáng tiếc !” Dung tỷ vì không kịp ăn vài món kia mà tiếc hận.
Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của nữ nhi, Lí thị quay đầu cười nói với nữ nhi: “Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kia, người ngồi ở chỗ này chờ ta, một lát ta sẽ trở về cho ngươi ăn!”
“Có lừa ta không? Đồ ngươi tặng người ta còn nói ăn cái gì chứ?” Dung tỷ không khỏi trợn trừng mắt.
“Ngươi cứ chờ là được!” Lí thị không kiên nhẫn nói với nàng một câu, rồi dẫn theo Hồng Hạnh và Liễu Xanh ra cửa.