Hơn một tiếng sau, đám hồ bằng cẩu hữu của Giang Đông Đình cũng lục đục trình diện, còn có vài người nhìn rất quen, Lộ Dao nhớ ra, đó là đám người lúc trước cùng Chu Cảnh Xuyên đến trại tạm giam thăm Tưởng Trì Hoài.
Nghiêm Duyệt cũng đến, nhìn ánh mắt của cô ta, hận không thể lăng trì cô, Lộ Dao khịt mũi một tiếng, thầm nghĩ, đáng tiếc ánh mắt của cô không phải con dao, không thể làm tôi bị thương được!
Đột nhiên đám đông nhốn nháo lên, Lộ Dao xoay người lại nhìn, chết tiệt, đây là tình huống gì thế? Có một đoàn xe sang trọng và hùng mạnh, hàng chục người từ trên xe bước xuống.
Tưởng Trì Hoài cũng nhìn theo dòng người, khi nhìn thấy người bước xuống từ những chiếc xe phía trước, anh thở hồng hộc và bắt đầu nổi giận, xoa xoa huyệt thái dương, bỗng anh nhìn về phía Chu Cảnh Xuyên: “Con mẹ nó cậu đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Giang Đông Đình thông báo cho người của anh ta đến đây là được rồi, cậu có vấn đề à, những người trong nhóm chúng ta cũng thông báo đến đây luôn!”
Điều khủng khiếp chính là những hoa hoa công tử trong nhóm bọn họ, và cả kẻ thù của anh, cũng đều đến!
Chu Cảnh Xuyên sờ lên mũi, mặc cho Tưởng Trì Hoài mắng mình, cũng không biết nói gì, nếu Lộ Dao thắng, Giang Đông Đình phải xin lỗi anh trước mặt công chúng, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội rửa mối nhục xưa này? Nên tất nhiên là có bao nhiêu người thì phải thông báo cho bấy nhiêu người!
Ngay cả khi Lộ Dao thua, thì cũng là Tưởng Trì Hoài đưa chiếc xe thể thao bảo bối của cậu ta ra, nghĩ tới nghĩ lui anh không hề tổn thất chỗ nào, vì vậy trong một hồi kích động anh đã gửi chuyện thi đấu vào trong nhóm.
Khi Tưởng Trì Hoài xoay đầu lại lần nữa, thì thấy chú tư và anh họ của anh cũng đã đến, dù đang ở rất xa, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm hài hước trên gương mặt của bọn họ, có lẽ là đang chờ để được cợt nhả anh đây!
“Dao Dao!” Một người đàn ông trong đám đông hét lên.
Hai mắt Lộ Dao như micromet, cuối cùng cũng nhìn thấy, sự bình đạm ban đầu trên khuôn mặt đã được thay thế bằng bất ngờ và ngạc nhiên, “Chú tư!” Lộ Dao vội vàng chào đón, hôm nay cô sẽ không chiến cũng thành danh, nếu thua, cũng đủ làm cô uất ức một thời gian.
Lộ Dao lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, khí chất của anh ta mạnh mẽ đến nỗi lan tỏa khắp đường đua, cô nói một tiếng chào đón: “Anh Bách Xuyên.”
Nếu sự lạnh lùng của Tưởng Trì Hoài có thể làm cô run rẩy, thì sự lạnh lùng và xa cách tràn ra từ trong xương cốt của Tưởng Bách Xuyên, cũng đủ để làm đóng băng động cơ ô tô.
Tưởng Bách Xuyên đang nghe điện thoại, khẽ gật đầu về phía Lộ Dao.
“Chú tư, sao chú lại đến đây?” Lộ Dao cười khúc khích hỏi, giọng nói nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Tưởng Trì Hoài.
Tưởng Mộ Thừa mỉm cười, chỉ Tưởng Trì Hoài: “Chú muốn xem nó sẽ khóc lóc giao xe của nó ra như thế nào!”
Nụ cười của Lộ Dao cứng đơ trên khóe miệng: “...” Chứ không phải muốn đến xem cô thua như thế nào sao? Có muốn cho nhau mặt mũi không vậy!
Lúc này Tưởng Bách Xuyên đã kết thúc cuộc gọi, anh cất điện thoại vào, nhìn về phía Lộ Dao: “Dao Dao, tranh khẩu khí, thắng Giang Đông Đình, để chú tư của em phải nuốt lại từng câu từng chữ vừa nói ra.”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Mộ Thừa liếc Tưởng Bách Xuyên, giữa những từ ngữ đều là đe dọa: “Lại muốn đi công tác nữa đúng không?”
Tưởng Bách Xuyên khịt mũi, không buồn phản ứng lại với Tưởng Mộ Thừa, anh khoanh hai tay trước ngực, từ trên khán đài nhìn xuống đường đua chướng ngại vật bên dưới mà những máy xúc đất lớn đang làm việc trong đó, cả người vừa lười biếng vừa bất cần, bỗng anh liếc mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhàn nhạt nói: “Nếu chú không phải chú tư của tôi, thì tôi đã sớm bãi nhiệm cái chức chủ tịch Hội đồng quản trị này của chú rồi!”
Lộ Dao nghe xong, bị sặc mà ho khan hai tiếng, đúng là chưa nói ra lời người khác kinh sợ thì chết chưa yên, giám đốc điều hành muốn bãi nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị, kiêu ngạo và càn rỡ biết bao nhiêu.
Lúc này Tưởng Trì Hoài bước đến, “Mấy người buồn chán quá rồi, nên mới đến đây à?"
Tưởng Mộ Thừa cười nhếch mép: “Sợ cháu đau lòng, nên đến đây an ủi.”
Lộ Dao: “...” Đàn ông Tưởng gia đều là những con người độc mồm độc miệng, cô bỗng cảm thấy bản thân mình ở đây là đang chờ bị mất mặt.
Tưởng Trì Hoài kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, không hút, mà chỉ chơi đùa qua lại, anh cười khẽ: “Nếu cháu thua chiếc xe, cháu sẽ nằm ở nhà ba tháng không đi làm, chú muốn tìm ai đến thay thế vị trí của cháu thì tìm đi!”
Lộ Dao đỡ trán, cô biết sếp lớn của tập đoàn Trung Xuyên là Tưởng Mộ Thừa, giám đốc điều hành là Tưởng Bách Xuyên, phó giám đốc điều hành là Tưởng Trì Hoài, cổ phần mà bọn họ sở hữu ít hơn Tưởng Mộ Thừa một chút.
Cô thật sự rất muốn hỏi Tưởng Mộ Thừa, chú tư, chủ tịch Hội đồng quản trị như chú không thấy uất ức sao? Động một cái là bị bãi nhiệm và bị đe dọa không đi làm!
Đột nhiên Tưởng Trì Hoài chuyển chủ đề đến Lộ Dao, "Sao em biết chú tư và anh của tôi?”
Lộ Dao ngờ nghệch nói, “Không phải anh cũng biết ông ngoại tôi và ông ngoại anh là thế giao sao, tất nhiên là tôi đã gặp được chú tư và anh Bách Xuyên ở nhà của ông ngoại tôi rồi.”
Sắc mặt của Tưởng Trì Hoài trầm xuống: “Tôi cũng đến nhà ông ngoại em.”
Lộ Dao nhún vai: “Lúc đó tôi không có mặt.”
“Em có mặt.” Tưởng Trì Hoài nói tiếp: “Tôi cùng Tưởng Bách Xuyên đến chúc tết, em còn đưa cho tôi một cái bao lì xì.”
Lộ Dao: “...” Cô còn có chứng mất trí nhớ có chọn lọc nữa sao?
Nhưng cô thật sự không nhớ Tưởng Trì Hoài, không phải cố tình quên đi, cô gãi cằm, giọng rất nhỏ: “Đó là vì anh Bách Xuyên đẹp trai hơn anh, cho nên tôi mới nhớ.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Tưởng Mộ Thừa nói: “Tưởng Trì Hoài, cháu không thể không chấp nhận một sự thật, đó là lời nói của trẻ con luôn thành thật.” Anh xoa đầu Lộ Dao: “Nha đầu, nếu cháu thi đấu thua, chú tặng cho cháu chiếc xe, tùy cháu lựa chọn, muốn phiên bản giới hạn chú cũng cho cháu luôn.”
Vì vậy, Tưởng Mộ Thừa đây là đang quyết tâm muốn nhìn thấy Tưởng Trì Hoài khóc lóc đưa ô tô ra sao?
Tưởng Mộ Thừa quét mắt nhìn Tưởng Trì Hoài, cười trầm thấp một tiếng, rồi xoay người đi về phía chỗ ngồi ở khán đài.
Tưởng Bách Xuyên cũng nói với cô một câu: “Nếu em thắng, anh sẽ thỏa mãn em một nguyện vọng, tùy em đưa ra.”
Hai mắt Lộ Dao sáng lên: “Cái gì cũng có thể sao?” Mặc dù bây giờ cô không có nguyện vọng nào muốn thỏa mãn, nhưng có một chỗ dựa mạnh mẽ như vậy, cũng không phải chuyện gì xấu.
Tưởng Bách Xuyên gật đầu: “Bất cứ điều gì.”
Lộ Dao tràn ngập tin tưởng làm ra một cử chỉ ok.
Khi bọn họ đều đã lên khán đài, Tưởng Trì Hoài liền nắm lấy chùm tóc đuôi ngựa của cô, “Đi, chọn xe!”
Lộ Dao đau đớn nhe răng trợn mắt: “Tưởng Trì Hoài, anh buông ra mau!”
“Một chút trí nhớ em cũng không có, tôi phải khiến cho em nhớ thật lâu!”
Lộ Dao vỗ lên tay anh, "Này, vẫn là anh họ của anh tốt với anh hơn!”
“Vì chính anh ấy đã tặng chiếc xe đó cho tôi!” Vào sinh nhật lần thứ hai mươi lăm, Tưởng Bách Xuyên đã tặng nó làm quà sinh nhật cho anh.
Đó là khi Tưởng Bách Xuyên đầu tư vào một tập đoàn ô tô, chủ tịch tập đoàn đã tặng cho anh một chiếc xe thể thao phiên bản kỷ niệm duy nhất trên thế giới được đặc biệt chế tạo riêng thuần thủ công.
Tưởng Bách Xuyên biết anh thích xe, bản thân lại không nỡ lái, nên tặng cho anh.
Thật ra anh biết anh không nên lấy chiếc xe này đi đặt cược, nhưng lúc đó nghe Giang Đông Đình nói muốn hôn Lộ Dao, tâm trí anh nóng lên, nên buột miệng thốt ra.
Lộ Dao rơi vào im lặng, một hồi lâu sau, cô tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi, khiến anh phải đem một món quà đắt tiền như thế ra đặt cược.”
“Không sao, một chiếc xe thôi mà, anh tôi cũng không phải là một người keo kiệt, đi thôi, chọn xe đi.”
“Hiệu suất xe của anh có tốt hơn của Giang Đông Đình không?” Lộ Dao lo lắng hỏi.
“Chỉ hơn chứ không kém.”
“Thế thì được.” Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm.
Chọn xe xong, bên phía đường đua chướng ngại vật cũng đã gần như hoạt động, tất cả các nhân viên công tác đều đã sẵn sàng, đang đợi cô và Giang Đông Đình chuẩn bị lên xe.
Lộ Dao đã mặc xong trang phục đua xe, vừa mở cửa xe ra, bỗng nghe thấy một tiếng, “Dao Dao.”
Cô xoay người lại, cho rằng mình bị ảo giác, không ngờ Hoắc Viễn Chu thật sự sẽ đến, anh đang bước vào đường đua dưới sự chỉ đạo của nhân viên, khi gặp anh ở bệnh viện vào buổi trưa, cô chỉ lo phấn khích, nên cũng không để ý quần áo anh đang mặc.
Cô thích anh mặc áo sơ mi đen nhất, lạnh lùng và quyến rũ, mỗi một hình ảnh đều như khắc sâu vào trái tim cô.
“Sao anh lại đến đây?” Nhìn thấy anh, cảm xúc căng thẳng ban đầu của Lộ Dao lập tức biến mất hết, anh tựa như một viên thuốc an thần vậy.
Hoắc Viễn Chu đã đến gần: “Chú ý an toàn, thua cũng không quan trọng, còn có anh, anh sẽ giành lại chiếc xe đó.”
Lộ Dao mỉm cười, bầu không khí xung quanh như có hương thơm vị ngọt của mật ong.
Cô yêu sự tự tin và khí phách của anh.
Cô nói: “Hoắc Viễn Chu, anh ở đây, em có thể thắng.” Vì Tưởng Bách Xuyên đã cho cô miếng mồi, cô cũng rất muốn giành chiến thắng, cái nguyện vọng vô điều kiện đó, sẽ có một ngày, nhất định cô sẽ dùng đến.
Hoắc Viễn Chu vươn cánh tay dài ra, kéo cô vào trong lòng, “Nếu lật xe ở đoạn chướng ngại nào, cũng đừng gấp, số lần lật xe của Giang Đông Đình chắc chắn nhiều hơn em.”
Lộ Dao cười, “Tại sao vậy?”
“Vì có anh ở đây.”
Lộ Dao xoa cằm anh: "Anh là khắc tinh của anh ta sao?”
"Gần như vậy.”
Lúc này Giang Đông Đình bước đến “A, tôi nói là ai đây, trông quen thế, hóa ra là Hoắc tổng.”
Hoắc Viễn Chu ngước mắt lên, cười như không cười, “Vừa từ New York đến đây, vẫn chưa điều chỉnh được múi giờ, đầu óc nhất thời rối loạn, trí nhớ cũng giảm, nhưng nhìn anh dường như rất quen, không biết anh họ gì vậy?”
Nụ cười chế nhạo trên gương mặt của Giang Đông Đình cũng dần lắng xuống, híp cặp mắt lạnh lùng lại và nhìn về phía Hoắc Viễn Chu, đúng là mặt dày không biết xấu hổ.
Hoắc Viễn Chu nhìn thoáng qua, coi như anh ta không tồn tại.
Trong lòng Lộ Dao run lên, tuy Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài đầy ngập mùi thuốc súng trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng ít ra trong tư nhân cũng vẫn có thể cho qua, nhiệt trào lãnh phúng cũng không có sự thù địch sâu sắc như thế.
Nhưng giữa Hoắc Viễn Chu và Giang Đông Đình, quả thực chính là kẻ thù có thâm cừu đại hận, tràn ngập sát ý.
Tưởng Trì Hoài biết hai người bọn họ không hợp nhau, khi thấy Giang Đông Đình đi qua, anh vội vã chạy xuống khỏi khán đài, “Hai người còn muốn thi đấu không vậy!”
Hoắc Viễn Chu vỗ lưng Lộ Dao: “Lên xe đi, anh đến khán đài.” Cảm thấy Lộ Dao đang lo lắng, anh cúi đầu xuống và hôn lên má của cô, “Đi mau.”
Sau đó xoay người lại nói với Tưởng Trì Hoài: "Chút nữa đưa thẻ truy cập nhà anh cho tôi, sau khi cuộc đua kết thúc tôi phải trở về mở họp video.” Nói xong anh xoay người và đi trở lại khán đài.
Đáy mắt của Giang Đông Đình ngập tràn sóng gió mãnh liệt, cho đến sóng to gió lớn, từ khi nào Tưởng Trì Hoài lại đi gần với Hoắc Viễn Chu như thế? Hoắc Viễn Chu về nước thế nhưng lại đang sống trong nhà của Tưởng Trì Hoài!
Vậy tiếp theo việc hợp tác anh muốn bàn với Tưởng Trì Hoài, chuẩn bị cùng Tưởng Trì Hoài đối phó Hoắc Viễn Chu thì sao, tình thế hiện giờ này, anh còn bao nhiêu phần thắng?
Không thể phủ nhận đó là, một câu nói không đau không ngứa đó của Hoắc Viễn Chu, đã hoàn toàn làm xáo trộn tâm trạng bình tĩnh trong chiến thắng ban đầu của Giang Đông Đình.
Tưởng Trì Hoài nhìn sự dao động trong ánh mắt của Giang Đông Đình, anh cười tự giễu, chẳng những Hoắc Viễn Chu lợi dụng anh, mà còn làm hỏng bét cảm xúc của Giang Đông Đình, hoàn toàn ly gián hợp tác giữa anh và anh ta.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh vẫn luôn không hiểu tại sao Hoắc Viễn Chu lại phải sống chết muốn ở lại chỗ của anh, còn vô cùng hứng thú muốn đến xem đua xe, hóa ra là vì muốn cho Giang Đông Đình một đòn trí mạng.
Vì vậy, người lòng dạ sâu nhất, phúc hắc và bất động thanh sắc nhất vẫn là Hoắc Viễn Chu.
Điểm này, Hoắc Viễn Chu và anh họ Tưởng Bách Xuyên của anh rất giống nhau, đối mặt với đối thủ cạnh tranh, trông thì như không chút quan tâm, nhưng thật ra sẽ giáng cho bạn một đòn trí mạng ngay lúc bạn bất khả chiến bại, khiến bạn tiếng lòng rối loạn, đến mức cơ hội đánh trả và con đường sống cũng không có.
Chờ chi nhánh công ty của Hoắc Viễn Chu ở bên đây chính thức vận chuyển buôn bán, cuộc đối đầu giữa ba người bọn họ có thể sẽ rất tuyệt vời.
Lộ Dao và Giang Đông Đình đã sẵn sàng, theo tiếng súng bắt đầu vang lên, Lộ Dao đạp chân ga, ống xả khói phun ra hai luồng khói đen, chiếc xe bước vào trạng thái chiến đấu hăng hái.
Chướng ngại đầu tiên là con dốc lượn sóng, tại điểm chướng ngại vật này cô đã bị Giang Đông Đình đưa đi một quãng đường dài.
Cô rất giỏi đua xe thể thao, đua xe địa hình cô chỉ mới chơi được vài lần, một lần đua xe chướng ngại vật là hai năm trước ở Thượng Hải, lúc đó là cùng chú tư và anh Bách Xuyên, nhưng cô thua rất thảm, không chỉ có lật xe, mà còn bị lật những hai lần... Lần đó cô chắc chắn rằng không có Tưởng Trì Hoài.
Nếu lần đó Tưởng Trì Hoài cũng ở đấy, chắc chắn anh sẽ không ấm đầu mà đưa cả chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn vào như thế.
Ở con dốc cuối cùng, cô đạp chân ga quá mạnh, sau đó không thể leo lên trên được, thế nhưng còn bị tắt máy.
Chờ sau khi cô nổ máy và tiếp tục leo lên dốc, khó khăn có thể tưởng tượng được.
Cô không quen thuộc lắm với chiếc xe địa hình này, sớm biết vậy cô đã lái chiếc Hummer của cô, ít nhất cũng sẽ không xảy ra những sai lầm cấp thấp như vậy.
Sau khi vất vả leo lên đến nơi, Giang Đông Đình đã vượt qua rocker, và đang tiến về phía bờ kè.
Cô thu lại tầm mắt, điều chỉnh tâm trạng, vô cùng tập trung lái xe của mình, cô rút ngắn lại thời gian từ rocker đến bờ kè.
Trên khán đài, Tưởng Trì Hoài với sắc mặt căng chặt, nhìn chòng chọc xuống đường đua.
Lộ Dao rõ ràng đã mất lợi thế, đua xe địa hình, kỹ năng lái xe của cô chỉ chiếm được ba phần, bảy phần phải dựa vào hiệu suất của xe, hiệu suất sau khi điều chỉnh của chiếc xe địa hình của anh không thua kém gì Giang Đông Đình, nhưng Lộ Dao lại không quen với xe của anh, không thể hòa người và xe làm một được.
Nhưng Giang Đông Đình lại khác, hiện giờ anh ta giỏi nhất chính là đua xe địa hình.
Thật ra Giang Đông Đình cũng rất thích chơi xe thể thao, nhưng mấy năm trước vì một tai nạn ngoài ý muốn ở khúc cua của đường đua, mà xe bị lật còn người thì bị thương, mẹ anh ta khóc lóc bảo anh ta hứa rằng không bao giờ chơi xe thể thao nữa, không còn cách, anh ta liền chuyển sang chơi xe địa hình.
Tưởng Trì Hoài chơi đùa bật lửa trong tay, muốn hút thuốc, anh lấy hộp thuốc ra và đưa cho Tưởng Bách Xuyên một điếu.
Tưởng Bách Xuyên xua tay.
Tưởng Trì Hoài nhướng mày: “Thế nào, bỏ rồi à?” Đúng là chuyện lạ trên đời.
Sau một hồi lâu, Tưởng Bách Xuyên mới lên tiếng: “Cô ấy không thích anh hút thuốc.”
“!!!!!”Tưởng Trì Hoài bị sốc, nhìn Tưởng Bách Xuyên như nhìn quái vật, "Từ khi nào mà anh cũng bắt đầu nuông chiều phụ nữ vậy?”
Tưởng Bách Xuyên không nói gì,
anh hứng thú nhìn xuống đường đua.
Một hồi lâu sau, Tưởng Trì Hoài mới phản ứng lại, hỏi anh: “Hôm qua anh thật sự đã lãnh giấy kết hôn rồi à?” Hóa ra tờ giấy chứng nhận kết hôn ở trong nhóm đó là thật.
“Ừ.”
Khó trách.
“Chúc mừng. Tặng quà sau.” Tưởng Trì Hoài nói.
Anh nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, cười chế nhạo: “Tối qua em về nhà cùng gia đình giáo sư Lộ ăn cơm, mẹ em nói ba em đi nước ngoài chưa về. Nhưng em vẫn biết, nhân viên đi theo ông ấy đều đã về nước.”
Tưởng Trì Hoài cố tình tạm dừng rồi mới nói tiếp: “Vì anh lãnh chứng, cho nên ba em lại bị anh chọc tức phải nhập viện rồi đúng không?”
Tưởng Bách Xuyên không giải thích, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía đường đua, biểu cảm trước sau đều không gợn sóng.
Đây là cam chịu.
Tưởng Trì Hoài cười khẽ: “Đây là lần thứ mấy anh chọc ba em nhập viện rồi vậy?”
Tưởng Bách Xuyên tích tự như kim: “Ba. ”
“Tưởng Bách Xuyên, có thể chọc chú hai của mình nhập viện ba lần, trông khắp cả nước cũng chỉ có mình anh! Anh kết hôn với ai lại không kết hôn, anh biết rõ là ba em kỳ vọng rất cao vào anh, muốn sắp xếp cho anh kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối, nhưng anh thì lại cố tình đi kết hôn với con gái của tài xế cũ của ba em, anh đây không phải cố tình làm chạnh lòng ông ấy sao?”
Tưởng Bách Xuyên không trả lời, anh gõ những ngón tay lên mặt bàn, tầm mắt vẫn đang dõi theo cuộc đua.
Tưởng Trì Hoài bỗng nhiên nói đùa: “Này, gia đình tài xế đó có mấy cô con gái? Nếu có một người, giới thiệu cho em đi, để ba em không cần xuất viện nữa, sống trong đó luôn, không phải ông ấy rảnh rỗi là thích vào bệnh viện nằm sao, hai chúng ta thỏa mãn ông ấy một lần đi.”
Tưởng Bách Xuyên thu lại tầm mắt, nhìn Tưởng Trì Hoài, như suy nghĩ gì đó, “Cái này không cần, nếu chú hai biết con dâu Lộ Dao mà ông ấy vừa ý nhất, cuối cùng lại đi theo người khác, cũng sẽ ở lại bệnh viện thôi.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Tưởng Bách Xuyên hiếm khi tốt bụng nhắc nhở: “Kết quả của em và Lộ Dao đơn giản chỉ có hai loại, Lộ gia trực tiếp phật lòng ông ấy, cam chịu cho Dao Dao và Hoắc Viễn Chu ở bên nhau, nhưng xác suất điều này xảy ra gần như bằng không. Vì vậy, cuối cùng là Lộ gia bận tâm giao tình giữa hai nhà, ép buộc phải liên hôn, nhưng tâm trí của Dao Dao không đặt ở chỗ em, với tính cách cực đoan của Dao Dao, cuối cùng xảy ra chuyện gì thật khó mà nói. Suy nghĩ lại thật kỹ càng, tiếp theo em phải đối phó với những tháng ngày gà bay chó sủa như thế nào.”
Mười ngón tay của Tưởng Trì Hoài hơi khép lại, ánh mắt dừng lại ở đường đua, nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, chính anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Anh muốn Lộ Dao, muốn kết hôn với cô, đi cùng cô cả đời, mấy năm trôi qua, những ám ảnh như vậy chưa bao giờ thay đổi, nhưng tình cảm giữa anh và cô lại đang ở nơi đâu?
Bên dưới đường đua vẫn còn đang tiến hành kịch liệt và tàn khốc, lúc này Hoắc Viễn Chu đã ngồi xuống bên cạnh anh.
Tưởng Trì Hoài lặng lẽ thu lại những cảm xúc bực bội và bất kham vừa rồi, anh nghiêng mặt nhìn về phía Hoắc Viễn Chu: “Tối nay lập tức cút ra ngoài ở cho tôi, thích đi đâu thì đi!”
Hoắc Viễn Chu đan mười ngón tay vào nhau, tùy tiện đặt lên mặt bàn ở phía trước, anh liếc mắt nhìn Tưởng Trì Hoài, muốn cười nhưng không thể cười: “Sao thế, chuẩn bị đón Giang Đông Đình về nhà dỗ dành ư?”
“...” Khựng lại, Tưởng Trì Hoài bỗng mỉm cười, trả lời anh: “Đúng vậy, chuẩn bị cho thế giới của hai người, còn dốc lòng chuẩn bị cả bữa tối dưới ánh nến nữa.”
“Tưởng Trì Hoài, tôi đã sớm nói qua, tôi không muốn liên lụy đến người vô tội, tên Giang Đông Đình này tôi thu phục chắc rồi.” Tầm mắt của Hoắc Viễn Chu vẫn luôn tập trung vào đường đua.
Tưởng Trì Hoài cũng nhìn về phía đường đua, chướng ngại đã qua một nửa, Lộ Dao lùi xa không ít, muốn thắng, dường như không có cơ hội.
Dừng lại một lúc.
Tưởng Trì Hoài hỏi: “Là vì sự kiện ở sòng bạc năm đó sao?”
Cách vài giây sau Hoắc Viễn Chu mới trả lời anh: “Không phải tất cả.”
Không phải tất cả? Còn thù mới hận cũ nào mà anh không biết?
“Thật thú vị.” Tưởng Trì Hoài không tiếp tục rặn hỏi nữa, nhưng anh vẫn tỏ thái độ: "Nhà máy dược phẩm mà anh xây dựng vào năm tới, sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của công ty dược phẩm Trung Xuyên chúng tôi, doanh số tiêu thụ dầu mỏ của anh ở Đông Âu cũng sẽ ảnh hưởng đến thị phần của các công ty dầu mỏ Trung Xuyên chúng tôi.”
Vì vậy trong lĩnh vực kinh doanh, bọn họ được định sẵn trong khoảng thời gian ngắn không thể trở thành bạn bè.
“Nhưng anh hợp tác với Giang Đông Đình, cũng không phải là một động thái khôn ngoan, anh xem đi, tôi vừa đến, anh ta đã mất tập trung.” Hoắc Viễn Chu khẽ hất cằm về phía đường đua.
Trong đường đua.
Ngay khi Lộ Dao cho rằng mình sắp thua, cô không ngờ Giang Đông Đình lại bị lật xe ở độ dốc bốn mươi lăm độ... Ở độ dốc này lẽ ra anh ta không nên bị lật, không lẽ đây là vì khắc tinh Hoắc Viễn Chu của anh ta đã đến sao?
Sau khi bị lật xe, cần cẩu lớn trong đường đua bắt đầu làm việc, nâng chiếc xe của anh ta lên.
Điều này đã mang lại cho Lộ Dao thời gian quan trọng nhất để giành chiến thắng, vì vậy ai thua ai thắng dường như cũng không cần so sánh nữa.
Hai mươi phút sau.
Khi Lộ Dao bước xuống khỏi xe, Hoắc Viễn Chu đã đợi cô ở lối ra, cô cởi bỏ mũ bảo hiểm, bước nhanh qua đó, Hoắc Viễn Chu một tay kéo cô vào trong lòng.
Không nói gì, mà chỉ ôm cô thật chặt.
Lộ Dao bị đè ép suýt nữa thì hết hơi, cô biết anh rất lo lắng, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn.
“Hoắc Viễn Chu, sau này em sẽ không đua xe nữa, chơi xe cũng không.”
Cô sẽ không làm ra những việc nguy hiểm nào nữa.
Những lời này đã nằm ngoài dự đoán của Hoắc Viễn Chu, nhưng sở thích của cô, anh cũng sẽ không hoàn toàn tước đoạt, “Trong phạm vi an toàn, thỉnh thoảng em có thể chơi.”
Tay Lộ Dao đặt ở eo anh khẽ nắm thật chặt, cô ngẩng đầu lên: “Nếu anh không đến, em thua chắc rồi.”
Hoắc Viễn Chu buông cô ra, vuốt ve gò má cô, “Anh sẽ không để em thua.”
Sao anh có thể nỡ để cô thua, nếu thua, có lẽ cô sẽ hối hận cả đời, xét cho cùng chiếc xe đó của Tưởng Trì Hoài cũng không thể tìm được chiếc thứ hai.
Lộ Dao vẫn đang mặc trang phục đua xe, mùa này, mặc một bộ đồ dày như vậy thì hơi nóng, trán cô dính đầy mồ hôi, cũng có thể là do lúc nãy căng thẳng.
Hoắc Viễn Chu vỗ lưng cô: "Thay quần áo ra trước đi.”
Lộ Dao nói được, rồi hỏi: “Chú tư đâu?”
Hoắc Viễn Chu: “Em thắng, tất nhiên anh ta đi rồi, còn ở lại để nuốt hết những lời đã nói vừa rồi à? Tưởng Bách Xuyên cũng đã về, bảo anh nói lại với em một câu, muốn nguyện vọng gì, có thể gọi điện thoại cho anh ta tùy lúc.”
Điều cô muốn là những lời này.
Lộ Dao vô cùng vui mừng: “Em đi thay quần áo trước đây, chút nữa em muốn xem Giang Đông Đình xin lỗi Chu Cảnh Xuyên, em còn muốn ghi âm lại nữa, anh ở đây chờ em.”
Hoắc Viễn Chu hơi trầm mặc, nhẹ vân vê vành tai cô: “Chiều nay anh không có thời gian ở cạnh em, tối nay có cuộc họp video.”
Lộ Dao hơi mất mát, “Thật sự không đi xem Giang Đông Đình xin lỗi sao?”
Hoắc Viễn Chu nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Lộ Dao không miễn cưỡng nữa, nhón mũi chân và hôn lên má anh, “Buổi tối sau khi về sẽ gọi điện thoại cho anh.” Cô cười nhạt: “Hoắc Viễn Chu, đây là lần đua xe vui nhất của em trong hơn mười năm qua.”
Vì em chỉ muốn một mình anh xem.
Hoắc Viễn Chu hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô, anh nói: “Sau này anh sẽ luôn có mặt ở trên khán đài.”
Hốc mắt của Lộ Dao nóng lên và ẩm ướt, anh luôn có thể đọc hiểu cô.
Mặc kệ là trước kia, hay là hiện tại, có lẽ còn có tương lai.
Anh sẽ luôn là người hiểu cô nhất.
Cô bắt lấy một bàn tay của anh và chơi đùa qua lại giữa hai tay cô, bàn tay của anh vừa to vừa ấm áp.
Ở vị trí miệng hổ* thô ráp còn có vết chai.
*Vật gì hình như cái mồm hếch về một bên đều gọi là hổ. Như chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ gọi là hổ khẩu 虎口 (miệng hổ)
Cô không chơi súng, không biết súng, nhưng ông ngoại cô là cựu quân nhân, đã từng tham gia rất nhiều trận chiến, miệng hổ của ông cũng gần giống như vậy.
Vì vậy trong những năm bọn họ không liên lạc, Hoắc Viễn Chu đã từng làm gì?
Nghe nói sau khi anh kiếm được xô vàng đầu tiên trên thị trường vốn, đã đi Trung Đông.
Cũng đã đến châu Phi.
Cô không hỏi anh đã từng trải qua những gì.
Cô nghĩ, bây giờ anh là người tốt là được.
Lộ Dao ngước mắt lên, đôi mắt cong cong: “Hoắc Viễn Chu, lời này là anh nói đó. Nếu em bảy mươi tuổi vẫn còn thích chơi đua xe, anh cũng phải đến ngồi trên khán đài.”
Trái tim Hoắc Viễn Chu run rẩy, giọng cũng hơi khàn khàn theo, anh cố gắng bày ra giọng điệu nói đùa: “Lão bà bảy mươi tuổi, răng rụng hết, ai dám cho em ra đường đua?”
Lộ Dao cười phá lên, đập mạnh vào lòng bàn tay anh, "Anh mới rụng hết răng đó!” Cô buông tay anh ra: “Không phải muốn mở họp sao? Về nhanh lên đi.”
Sau khi Hoắc Viễn Chu rời đi không bao lâu, Giang Đông Đình cũng rời đi, rời đi với gương mặt đen kịt.
Tất nhiên còn phải nói những lời khiêm tốn trước khi rời đi.
Lộ Dao còn ghi lại video.
Tưởng Trì Hoài đi đến bên cạnh cô: “Chơi đủ chưa?”
“Gần như vậy.” Lộ Dao cất điện thoại vào.
“Đi thôi, có một hoạt động.” Tưởng Trì Hoài đi về phía ô tô.
“Này, chờ tôi chút.” Lộ Dao đuổi theo, “Hoạt động gì?”
“Chu Cảnh Xuyên mời đến câu lạc bộ chơi, chỉ tên muốn em đi, đi không?” Tưởng Trì Hoài hỏi ý kiến cô, nếu cô không muốn tham gia cuộc vui, anh sẽ về nhà cùng cô.
Lộ Dao suy nghĩ: “Đi thôi.” Hoắc Viễn Chu phải mở họp, cũng không có thời gian ở cạnh cô, cô ở nhà rất buồn chán, lúc buồn chán sẽ lại suy nghĩ lung tung, tốt hơn là đến câu lạc bộ ca hát và chơi trò chơi để giết thời gian.
Chu Cảnh Xuyên đã cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu của anh đi trước, ở bãi đỗ xe, vẫn còn Nghiêm Duyệt chưa đi, đang dựa vào cửa xe và vẫn luôn nhìn về phía lối vào.
Thấy Tưởng Trì Hoài và Lộ Dao bước đến, cảm xúc trong mắt cô bắt đầu dao động trở lại, nhưng vẫn mỉm cười nói với Tưởng Trì Hoài: “Bọn họ đi trước rồi, bảo em ở lại đây chờ anh.”
“Tôi ngồi xe của Dao Dao.” Sự từ chối của Tưởng Trì Hoài từ trước đến nay luôn luôn trực tiếp và không chừa lối thoát.
Sắc mặt của Nghiêm Duyệt thay đổi, nhưng vẫn kiên nhẫn: “Đúng lúc em có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, nếu không anh ngồi xe em đi, chúng ta nói trên xe.”
“Dù là việc công hay là việc tư cô cũng có thể trực tiếp nói với thư ký của tôi, cô ấy biết xử lý như thế nào.” Tưởng Trì Hoài nói xong, đi thẳng về phía chiếc xe của Lộ Dao.
Nghiêm Duyệt chôn chân tại chỗ, trước mắt dần mờ đi.
Lộ Dao khởi động xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Nghiêm Duyệt.
Nghiêm Duyệt đã mở cửa xe ra, nhưng động tác lau nước mắt của cô ấy Lộ Dao vẫn nhìn thấy được.
Lộ Dao khẽ thở dài, mặc dù cô không thích Nghiêm Duyệt, nhưng cái kiểu thích một người nhưng lại không nhận được sự chú ý của người đó, cô rất đồng cảm, vì bản thân cô cũng đã từng trải qua.
Cho nên giờ phút này, cô không cảm thấy hả hê chút nào.
Lộ Dao quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Trì Hoài: “Anh nói chuyện không thể khéo léo một chút sao?”
“Không cho được kết quả, hà tất phải cho hy vọng.” Tưởng Trì Hoài nhìn về phía con đường xi măng màu xám ở phía trước xe, gần như tương tự với tâm trạng hiện giờ của anh.
Dừng một lúc, anh nói: “Tựa như em, đơn giản là quên đi khoảng thời gian đó của chúng ta, không phải còn trực tiếp hơn tôi sao?”
Lộ Dao: “...”
Cô lắc tay lái, cô chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với anh về chủ đề cấm kỵ này, “Tưởng Trì Hoài, tôi tệ như vậy, ngoài ham chơi, ngoại hình lại còn chắp vá, những thứ còn lại cũng không có gì tốt. Anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn, xứng đáng được anh yêu hơn.”
Nhưng cô gái đó không phải là cô.
Cô là của Hoắc Viễn Chu.
Bên trong xe ngoài tiếng đàn violon, thì không còn âm thanh nào khác.
Ngay cả bầu không khí cũng áp lực và im lặng.
Khi hai bản violon kết thúc, Tưởng Trì Hoài mới lên tiếng, anh nói: “Tôi cũng đã nói với bản thân mình như vậy.”
Anh đã tự nhủ với bản thân mình vô số lần rằng, Tưởng Trì Hoài, mày xứng đáng có được một cô gái tốt hơn, cô gái như Lộ Dao không xứng với mày.
Mấy năm nay, anh đã đi qua quá nhiều cảnh vật, hoặc nghỉ chân, hoặc bước vào, nhưng ai cũng không phải là cô gái kém cỏi tên là Lộ Dao kia.
Sau đó anh hiểu ra rằng, tình yêu, nào có đạo lý đáng nói.
Sau đó nữa, anh lại hiểu ra, trên đời này còn có ai tốt hơn Lộ Dao của anh?
Không hề có.
Editor: Lạc Lạc