Edit: Lạc Lạc
Lộ Dao cảm thấy Hoắc Viễn Chu có vẻ không được vui, cũng đúng, anh thật sự lớn hơn cô rất nhiều, cô nhanh chóng trèo từ ghế sau lên ghế phụ ở phía trước, đứng dậy tiến đến gần miệng anh, hôn lên thật mạnh.
“Em chỉ thích tên đàn ông như anh thôi, thời mãn kinh cũng thích, dù là hôm nào đó bị rối loạn nội tiết tố em cũng sẽ thích.” Cô ôm cổ anh và bắt đầu làm nũng.
Sắc mặt của Hoắc Viễn Chu dịu đi không ít, anh vươn tay chạm vào má cô, còn bóp mạnh một cái, không hài lòng nói: “Rối loạn nội tiết tố gì hả? Có thể nói không!”
Lộ Dao mỉm cười, “Chỉ cần em thích anh là được.” Cô buông anh ra, lấy ba lô trên vai xuống rồi lắc lư trước mặt anh: “Còn nhớ cái này không?”
Hoắc Viễn Chu nhìn chăm chú vào cái ba lô đã biến thành màu trắng, trái tim run rẩy.
Cái ba lô này là do anh mua trước khi anh sang Mỹ, mua cho cô, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
Anh vươn dài cánh tay ra, ôm cô vào lòng, “Bây giờ ai còn dùng cái ba lô quê mùa như thế, không phải lần trước đã mua cho em một cái rồi sao?”
Lộ Dao: “Cái này khác.”
Cái ba lô này được anh mua khi anh không có tiền, anh đã dành ra hơn nửa tháng tiền lương của mình để mua cho cô, mặc dù phong cách đã lỗi thời từ lâu, trông rất quê mùa, nhưng ý nghĩa lại khác.
Chuyến đi đến Osaka lần đó cô không mang theo, là vì sợ anh đã có bạn gái, cô làm như vậy là tự mình đa tình, và cũng sẽ tạo thêm phiền phức cho anh. Nhưng bây giờ thì cái ba lô này đã trở thành một phương thuốc.
Cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Còn giận à?”
Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống hôn lên môi cô, “Không giận.” Sau đó hỏi: “Muốn đến tòa nhà Empire State à?”
Lộ Dao: “Chỗ nào cũng vậy, tòa nhà Empire State, tượng Nữ Thần Tự Do em đã được xem qua trên tivi, có lẽ nó cũng sẽ không quá bí ẩn khi em đặt chân đến.”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, nhìn cô chăm chú, chỉ mới một tuần không gặp, nhưng lại cảm thấy còn dài hơn cả một năm.
“Chúng ta về nhà trước, ngày mai sẽ đưa em đến chơi.”
Lộ Dao cười nói: “Khách nghe theo chủ.”
Sau khi nói xong lại bị Hoắc Viễn Chu cốc vào đầu.
Đến trung tâm thành phố Manhattan, Lộ Dao cảm thấy đầy mới lạ với đường phố nước ngoài, vẫn luôn tựa vào cửa sổ xe và chăm chú quan sát, ở đây có những đôi tình nhân, họ dừng lại và hôn nhau bất cứ lúc nào, nhưng lại không một ai dừng lại nhìn bọn họ.
Ở đây cách xa Bắc Kinh, cách xa sự giám sát của ông Lộ và bà Lộ.
Lộ Dao quay đầu lại hỏi Hoắc Viễn Chu: “Ở đây có nhiều người đẹp thật, người đẹp phương Đông cũng rất nhiều, người đẹp phương Tây tóc vàng mắt xanh lại càng nhiều không đếm xuể, mấy năm nay anh không nghĩ đến việc tìm một người và kết hôn sinh con sao?”
Hoắc Viễn Chu nhìn cô vài giây, rồi quay đầu lại nghiêm túc lái xe, anh nói đúng sự thật: “Đã nghĩ đến.”
Khi bà Lộ nói Lộ Dao đã có đối tượng kết hôn, anh cũng nghĩ rằng cô sẽ rất hạnh phúc khi được sống chung với người chồng tương lai, anh đã có suy nghĩ muốn từ bỏ, không chỉ muốn từ bỏ, mà còn thật sự muốn làm như thế.
Anh cho phép mình chơi đùa với những người phụ nữ trong giới kinh doanh, nhưng khi trở về chỉ có một mình anh trong ngôi nhà, sâu trong tâm trí anh lại là ngập tràn cô đơn và trống rỗng, anh luôn vô thức nghĩ về người con gái đang ở cách xa hàng ngàn dặm.
Nghĩ đến đôi mắt đen láy và long lanh của cô, cùng câu nói vô cùng thành kính, chú Hoắc, chú đừng kết hôn trước, chú hãy đợi cháu, cháu sẽ lớn nhanh thôi, sau khi cháu lớn chú sẽ cưới cháu làm vợ, được không?
Những câu nói vô tri phủ đầy bụi và trẻ con đó giống như một lời nguyền, khiến anh không thể trốn thoát.
Lộ Dao nghe anh nói như thế, cô liền hừ một tiếng, rồi quay mặt đi, không buồn phản ứng với anh.
Hoắc Viễn Chu vươn tay xoa đầu cô, “Sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Lộ Dao không phản ứng lại, vẫn luôn thất thần nhìn ra sự nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ.
Bên trong xe rơi vào khoảng im lặng.
Trái tim cô vẫn không được cân bằng, “Hoắc Viễn Chu, em chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, ngay cả khi em biết được từ mẹ rằng anh đã có bạn gái, anh sắp phải đính hôn, em chỉ thấy tuyệt vọng, chứ không nghĩ đến việc sẽ ở cạnh người khác. Em nghĩ rằng đợi em lớn lên, sau khi em độc lập, em sẽ đi tìm anh, nếu anh thật sự đang rất hạnh phúc, có gia đình và có con, em sẽ đi lưu lạc một mình, thế giới rộng lớn như vậy, đợi đến khi em thật sự đi vòng quanh thế giới xong, có lẽ em cũng đã già rồi, có lẽ lúc đó cũng sẽ không nhớ ra được anh là ai.”
Hoắc Viễn Chu bình tĩnh nhìn hình bóng của cô, bướng bỉnh, mạnh mẽ, cô đơn và bất lực.
Lộ Dao nói: “Hoắc Viễn Chu, anh biết điều tàn nhẫn nhất giữa đàn ông và phụ nữ là gì không? Không phải là lời chia tay đột ngột, mà là rõ ràng trước đó vẫn còn rất ổn, nhưng cuối cùng lại không một tin tức, một cuộc gọi cũng không có, đôi câu vài lời cũng không để lại, em nghĩ rằng anh ấy đã chết, nhưng có một ngày em lại biết được anh ấy đang sống rất tốt, còn có người phụ nữ khác. Nhưng Hoắc Viễn Chu à, năm đó em mới mười lăm tuổi, em không biết lúc đó sao anh có thể tàn nhẫn như thế, có thể một câu cũng không nói, đã cắt đứt liên lạc với em, ngay cả việc anh còn sống hay đã chết em cũng không biết.”
“Em biết cuộc sống của anh ở New York cũng rất khó khăn, nhưng anh có thể so sánh với sự khó khăn của em không? Cuộc sống của anh khó khăn thì không nói, nhưng sau đó thì sao? Sau khi anh đã có tiền rồi thì sao? Anh vẫn không liên lạc với em, nếu không phải em quấn mãi không buông chạy đến Osaka tìm anh, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không liên lạc với em nữa!”
Lộ Dao trút hết những nỗi oán giận chồng chất trong lòng cô suốt bao năm qua, chính cô cũng không biết mình bị đả kích gì, có lẽ là vì lúc nãy anh nói muốn kết hôn và sinh con với người phụ nữ khác, bình dấm chua trong lòng cô đã hoàn toàn bị lật đổ.
Tính chiếm hữu của cô với anh quá mạnh mẽ, từ khi còn nhỏ đã như thế.
Đây là quả bom của cô, không thể dẫm lên, một khi dẫm lên sẽ phát nổ.
Hoắc Viễn Chu không biện giải, xét cho cùng những năm đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, lại bị bà Lộ giám sát rất chặt chẽ, không thể làm được gì.
Anh tự trách đồng thời lại cảm thấy vui mừng, ít nhất cô cũng sẵn sàng nói ra hết những bất mãn chồng chất trong lòng bao năm nay ra, luôn tốt hơn so với việc cô luôn giữ mọi thứ trong lòng.
Trong sự xáo trộn này của tình yêu, không ai thoải mái hơn ai cả, nhưng may là bọn họ đều không từ bỏ nhau.
Đến biệt thự, Hoắc Viễn Chu đem vali hành lý của cô xuống, rồi hỏi cô muốn ăn gì.
Lộ Dao thưởng thức phong cảnh trong sân, sống ở đây, có lẽ tất cả những phiền toái trên đời cũng không còn là vấn đề nữa, cô bước lên phía trước và đá vào chân Hoắc Viễn Chu, “Khó trách không về tìm em, hóa ra là vui đến quên cả trời đất rồi!”
Hoắc Viễn Chu vòng tay ôm cô, “Biệt thự vừa mua không bao lâu.”
Lộ Dao nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Lúc trước anh sống ở đây à?”
“Một người nào cần phải sống ở một nơi rộng lớn như thế?” Anh nhẹ nhàng xoa lên má cô, "Không phải em thích nhà có sân và còn thích trong sân có hồ bơi sao?”
Lộ Dao chớp mắt, suy nghĩ một hồi lâu, cô nói như vậy từ khi
nào? Thật sự là không nhớ gì cả. Thế nhưng chuyện có liên quan đến anh mà cô lại không nhớ, điều này không khoa học.
Hoắc Viễn Chu thấy cô cau mày, hỏi cô: “Không nhớ à?”
Ánh mắt Lộ Dao hốt hoảng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có kết quả.
Cô lắc đầu: “Không nhớ.”
Hoắc Viễn Chu: “Anh nhớ là được.”
Đó là một bức tranh cô đã vẽ khi còn nhỏ, tên là 《 Nhà 》, một bức tranh trừu tượng, bức tranh vẽ một ngôi nhà có hồ bơi, còn có một chiếc xe đạp.
Anh nói: “Thích thì tắm nắng trên bãi cỏ đi, anh đi nấu cơm cho em.”
Lộ Dao đang có ý này, bãi cỏ mềm mại và xanh mướt, lúc nhìn thấy cô đã muốn nằm lên nó.
Hoắc Viễn Chu kéo vali hành lý của cô đi vào biệt thự, cô cởi giày ra, nằm thành hình chữ đại trên bãi cỏ, gối hai tay ra sau đầu, nhìn lên bầu trời xanh như được tắm nước, những áng mây trắng lớn giống như kẹo bông gòn, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên người, gió nhẹ lướt qua, não bộ hoàn toàn trống rỗng.
Tình huống rất phù hợp, cô nghĩ ngay đến một câu trên trang nhật ký công việc của Hoắc Viễn Chu: Không màng hơn thua, nhìn hoa nở hoa lạc trước sân. Đến đi vô tình, nhìn trời không mây cuộn mây tan.
Cô nheo mắt, tận hưởng giây phút thư giãn hiếm hoi.
Chợt có thứ gì đó liếm lên đùi cô, dinh dính và ẩm ướt, cô giật mình, vội vàng mở mắt ra, chật, một con lưng đen* Đức đang ngồi vẫy đuôi trước mặt cô, thè lưỡi xuống, nghiêng đầu tò mò xem xét cô.
*Chó chăn cừu
Lộ Dao ngồi dậy, chạm vào đầu nó, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu không, hỏi: “Đó là nhà của em à?” Cô chỉ sang ngôi nhà bên cạnh với một bầy thú cưng xinh đẹp trong sân.
Lưng đen vẫn luôn nhìn cô, dường như có thể nghe hiểu lời cô nói, lại vẫy vẫy cái đuôi.
Lộ Dao mỉm cười, nghĩ thầm nhất định con chó này có quan hệ rất tốt với Hoắc Viễn Chu, thường xuyên nhảy qua bức tường rào bằng tre thấp bé để đến đây chơi.
Cô vốn định chơi đùa với nó một lúc nữa, nhưng bỗng nhà bên cạnh vang lên một tiếng, “Dao Dao, về nhà!” Sau đó còn huýt sáo.
Lộ Dao hoảng hốt, giọng nói này rất quen thuộc.
Cô nhìn theo tiếng, chết tiệt, thế nhưng là Tưởng Trì Hoài, anh ta và Hoắc Viễn Chu là hàng xóm sao?!!
Lúc này lưng đen bị phân tán và chạy về phía Tưởng Trì Hoài.
Sắc mặt của Lộ Dao từ từ chìm xuống, lúc nãy cô không nghe lầm, thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại kêu con lưng đen này là Dao Dao?
Cô đứng dậy, lườm Tưởng Trì Hoài, “Lúc nãy anh kêu ai đó!”
Tưởng Trì Hoài vuốt lông con lưng đen, chỉ vào nó và nói: “Kêu con trai của tôi.”
Lộ Dao: “...”
Cô tức giận đi chân trần băng qua bức tường rào bằng tre, đi đến trước mặt Tưởng Trì Hoài, chất vấn anh: “Tưởng Trì Hoài, anh cố tình hả! Anh dựa vào đâu mà đặt tên cho nó là Dao Dao!”
Tưởng Trì Hoài cười như không cười, nhìn cô chăm chú, sau một lúc mới nói: “Có tin sau này tôi đổi lại kêu nó là Lộ Dao luôn không?”
Lộ Dao: “...”
Ngực cô co thắt, suýt nữa thì nhồi máu cơ tim.
Bây giờ cô đang có mười vạn câu hỏi vì sao đang chờ được hỏi, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, cô ngước mắt lên nhìn anh, “Sao anh lại sống bên cạnh Hoắc Viễn Chu? Anh ấy biết anh là hàng xóm của anh ấy không? Hai anh biết nhau từ khi nào?...”
Tưởng Trì Hoài ngắt lời cô, trả lời lại cô bằng một câu nghiêm túc: “Đôi khi duyên phận đến, ngăn cũng ngăn không được.”
Lộ Dao híp hai mắt lại, khó trách lúc ở Bắc Kinh, Hoắc Viễn Chu lại muốn đến nhà Tưởng Trì Hoài ở, hợp lại là bọn họ đã sớm có mưu kế.
“Dao Dao, ăn cơm.” Hoắc Viễn Chu đi ra sân tìm cô.
Lộ Dao quay đầu lại, “Hoắc Viễn Chu, Tưởng Trì Hoài sống bên cạnh nhà anh này.”
Hoắc Viễn Chu: “Ừ, anh ta yêu thầm anh.”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài: “Hoắc Viễn Chu, anh có biết ba từ không biết xấu hổ được viết như thế nào không?”
Hoắc Viễn Chu đáp: “Anh biết là được rồi, tôi đây không cần biết.”
Tưởng Trì Hoài lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó thu tầm mắt lại và nói với Lộ Dao: “Đăng tấm ảnh của em với lưng đen tôi vừa gửi lên vòng bạn bè đi.”
Lộ Dao khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Tưởng Trì Hoài cất bước đi vào biệt thự, “Nếu em không muốn sáng mai nhìn thấy mẹ em xuất hiện ở Manhattan, thì hãy làm theo những gì tôi nói.”
Hoắc Viễn Chu cũng bước đến, Lộ Dao đã nghĩ ra chuyện là như thế nào, nhớ ra việc bà Lộ đi công tác ở New York, cũng không ít lần đến biệt thự này, và lại càng quen thuộc với con lưng đen này.
Cô nhìn Hoắc Viễn Chu, “Em không muốn lợi dụng Tưởng Trì Hoài, như vậy rất vô liêm sỉ.”
Hoắc Viễn Chu chạm vào đầu cô, “Anh sẽ nghĩ cách, đảm bảo mẹ em không có thời gian để đến đây.”
Lộ Dao thở phào, hỏi anh: “Phải rồi, sao anh với Tưởng Trì Hoài lại là hàng xóm? Hai anh cùng mua nhà sao?”
Hoắc Viễn Chu: “Anh đã mua nó từ tay một người bạn trong giới kinh doanh, không ngờ anh ta với Tưởng Trì Hoài là hàng xóm, anh cũng mới biết được hôm trước.”
Anh dắt tay cô, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lúc này Tưởng Trì Hoài kéo vali hành lý bước ra, Lộ Dao khựng lại, hỏi Hoắc Viễn Chu: “Anh ta muốn dọn đi à?”
“Đến Thụy Sĩ.”
“Chuyện này mà anh cũng biết nữa sao?” Lộ Dao kinh ngạc nhìn Hoắc Viễn Chu.
“Ừ, anh ta đi trước, hai ngày sau anh sẽ đi, đến trụ sở tập đoàn RT để mở họp, nhà máy dược phẩm Châu Á sẽ được xây dựng vào nửa cuối năm nay.”
Lộ Dao gật đầu.
Lúc này lưng đen bỗng phe phẩy đuôi chạy về phía Lộ Dao, Tưởng Trì Hoài ném một chùm chìa khóa nhà cho cô, “Giúp tôi chăm sóc nó, gầy đi sẽ tìm em hỏi.”
Xe của Tưởng Trì Hoài đã đến, trợ lý của anh bước xuống giúp anh lấy vali hành lý lên, cả thư ký cũng bước xuống xe, Lộ Dao không nói gì nữa, nhặt chùm chìa khóa trên mặt cỏ lên.
Sau khi xe của Tưởng Trì Hoài rời đi, Lộ Dao cầm "củ khoai lang nóng hổi" trên tay, hỏi Hoắc Viễn Chu: “Làm sao đây?”
“Em giữ lấy đi, khi nào anh ta về thì trả lại cho anh ta.” Hoắc Viễn Chu vỗ nhẹ lên đầu lưng đen, “Đi chơi đi.” Sau đó nói với Lộ Dao: “Sống ở đây, khi chủ nhân đi công tác, giao thú cưng cho hàng xóm chăm sóc là chuyện bình thường.”
“Ồ.” Lúc này Lộ Dao mới yên tâm, thoải mái cất chìa khóa vào.
Bỗng Hoắc Viễn Chu cúi người xuống bế ngang cô lên, cả người Lộ Dao bay lên không trung, mất đi điểm chống đỡ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Trưa nay ăn gì thế?”
“Em.”
Lộ Dao: “...”
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Dao Dao của chúng ta bây giờ là một người giàu có, có thể tự mua một chiếc xe thể thao sang chảnh để chạy →_→