"Khụ! Vương gia...!ta đang có thai."
Tử Xuyên như khựng lại khi nghe câu nói của nàng.
Hắn nhướng mày một cái rồi cắn môi, ngồi thẳng người dậy.
"Vương gia, chàng không sao đấy chứ?"
"Có sao." - Hắn lắc đầu - "Nếu nàng gọi tên ta, có lẽ ta sẽ ổn hơn đấy."
Vân Tuyết Y như hiểu ra vấn đề, nàng lấm lét cười tươi một cái thật biểu cảm rồi chiều theo ý hắn - "Tử Xuyên..."
Cái cảm giác này thật lạ.
Cái lần cuối khi nàng gọi tên hắn là lúc đứng giữa bờ vực giữa sống và chết.
Còn hiện tại, gọi tên hắn sao cảm giác như chứa đựng vô vàn yêu thương.
Hắn mỉm cười đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc nàng.
"Y Nhi, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng nhé?"
Tay nàng đan vào nhau, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn.
"Thật ư? Nhưng mà ta nghĩ ta không cần đâu.
Hiện tại chỉ cần thu hồi lại phóng thê thư..." - Nàng ngừng giây lát rồi tiếp tục - "Liệu bệ hạ có cho phép không? Chúng ta cứ tùy hứng như vậy, thật sự là đại tội!"
Hắn ân cần nắm lấy tay nàng.
"Nàng không cần lo chuyện này, phu quân nàng sẽ gánh vác hết mọi chuyện.
Còn nữa, tại sao nàng vẫn chưa đổi cách xưng hô đi? Phải gọi phụ hoàng mới đúng."
Vân Tuyết Y đưa tay lên bụm miệng cười.
"Chàng đúng thật là! Ta mới đồng ý chưa được năm phút đấy."
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có một nữ nô bước vào, tay còn bưng một chén thuốc hơi khói bốc lên nhè nhẹ.
"Vương gia, thuốc của tiểu thư đã sắc xong rồi.".
Ngôn Tình Tổng Tài
"Để đó đi."
"Vâng!"
Nữ nô ấy sau khi đặt bát thuốc xuống bên cạnh giường, cũng xin phép cáo lui.
Tử Xuyên nâng bát thuốc lên, cầm thìa khuấy nhẹ cho bớt nóng, lấy một thìa thổi nguội rồi đưa đến miệng nàng.
"Nào, há miệng!"
"Để ta tự làm đi..."
"Ngoan, nghe ta." - Hắn vẫn không chịu nghe theo ý nàng.
Vân Tuyết Y nhìn hắn đăm đăm rồi lại nhìn xuống thìa thuốc hắn đang để kề cận miệng, sau đó cũng phải uống hết thuốc mà hắn đút cho.
Hiện tại nàng đang cảm thấy khá mệt mỏi, không còn sức để mà đôi co với hắn.
"Nghỉ ngơi đi." - Hắn kéo chăn đến ngực đắp cho nàng - "Ngày mai ta sẽ cùng nàng quay trở về kinh thành."
Vân Tuyết Y định "ừm" một tiếng, sau cùng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng vội túm lấy tay hắn, nhìn hắn khó hiểu.
"Tử Xuyên, ta thấy có gì đó hơi khác thường.
Chàng bảo chàng đến đây thị sát, ta còn chưa thấy cuộc thị sát nào.
Hơn nữa, sao chàng phải mang ta theo?"
Hắn ôn nhu nhìn nàng, rồi lại đưa tay vuốt nhẹ sống mũi như một chú mèo nhỏ.
"Chẳng phải nàng đã nói, muốn theo đuổi một nữ tử trong lòng, cần phải đưa nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh giang sơn, cho nàng ấy chiêm ngưỡng thuyền hoa lãng mạn dưới bầu trời đêm hay sao?"
Nàng ngơ người ra nhìn hắn, rồi bỗng nhiên đập tay.
"Chàng...!Tử Xuyên...!Chàng là Tề Luân đó!?"
"Vậy ra...!là chàng ấy đã luôn ở bên ta?! Ngay cả trước khi đi còn tặng ta nửa miếng ngọc bội.
Nó là...!tín vật tình yêu..."
Tử Xuyên thò tay vào trong y phục lấy ra một nửa ngọc bội màu ngọc lắc lắc trước mặt Vân Tuyết Y, nàng cũng lôi nửa