Thấy bà bưng cốc nước lạnh từ trong ra, Chân Đồng vội vàng đứng dậy đỡ lấy.
Uống hết ly nước được đưa, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình ngập tràn mùi hôi, liền nói với bà mình muốn đi tắm.
"Ngoại, con đi tắm một chút.
Đồ của con cứ để đó, con dọn được."
Chân Đồng biết dù mình có nói thế nào thì quần áo trong vali cũng sẽ được dọn sẳn.
Bà vốn là người như thế, lo lắng cho con cháu từng chút một.
Thậm chí hy sinh cái ăn cái mặc của bản thân cũng không để gia đình mình chịu nhiều cực khổ.
Đôi khi cô cũng rất tò mò tại sao bà có thể sống vì người khác như vậy.
Làm sao có thể vì một ai đó mà ân cần, chu đáo mà quên cả bản thân mình.
Có lẽ đó là tình thân, tình yêu dành cho con cái, nhưng Chân Đồng lại không hiểu được cái cảm xúc muốn hy sinh vì một người mà quên mất bản thân mình.
Thật ra cô cũng không muốn hiểu điều đó, sống cho mình đã mệt, nếu còn bắt hy sinh vì người khác có lẽ Chân Đồng sẽ không tình nguyện.
Chỉ việc yêu lấy bản thân mình cô còn không làm được thì đừng nói đến việc nghĩ cho người khác, Chân Đồng hoàn toàn không có ý định yêu thương quá nhiều người.
Nếu không phải một mối quan hệ lâu ngày và gắn bó, cô sẽ không bao giờ cho phép bản thân mở lòng với người khác.
Từ trước đến nay, đó là cách bảo vệ chính mình của Chân Đồng.
Ở nhà họ Diêu cô không nhận được tình thương, nhưng ở đây thì ngược lại.
Chân Đồng hiểu được thế nào là gia đình, thế nào là tình yêu thật sự.
Cô còn nhớ có bài đăng từng nói Tâm lý của trẻ con vốn dĩ rất nhạy cảm, ai tốt với nó nó sẽ thích người đó và ngược lại. Có lẽ đó cũng là lý do Chân Đồng thích nơi này hơn.
Vào nhà tắm, không quá 20 phút cô liền sạch sẽ bước ra.
Bước vào phòng ngủ, Chân Đồng phát hiện hành lý của mình quả nhiên đã được bà dọn dẹp, quần áo đều được treo lên, còn có dụng cụ vệ sinh cá nhân như: Bàn chảy, sữa rửa mặt, kem chống nắng..
đều được đặt trên bàn.
Vì ở đây chỉ có một phòng ngủ nên cô sẽ ngủ chung với bà.
Chân Đồng phơi khăn lên, sau đó đi đến nhà sau.
Cô phát hiện bà đang chuẩn bị củi lửa nấu cơm, nên liền ngồi xuống giúp đỡ.
"Thôi, vào trong đi.
Con biết cái gì đâu mà ở đây, đi đường về mệt, nằm nghỉ một chút!"
Thấy Chân Đồng vừa ngồi xuống, bà Vân liền nhanh chống đuổi khéo.
Đứa cháu này chính là đứa con duy nhất của Vân Tình, từ nhỏ bà đã luôn đau lòng cho nó.
Đối với cô không nói nặng nữa lời, nâng niu từng chút một.
"Con còn trẻ, khỏe lắm.
Để con làm cho.
Bà đi nghỉ đi."
Khi nói chuyện với bà nét mặt của Chân Đồng không cứng ngắt như thường ngày, cô dịu dàng và chân thành hơn.
Từ ánh mắt có thể biết, Chân Đồng rất quan tâm đến người này.
Đôi mắt cô mang theo ý cười, trông vô cùng trìu mến, khác hẳn ánh mắt cá chết khi đối diện với người khác.
"Nghỉ gì mà nghỉ.
Con muốn làm thì qua đó rửa chén đi, bên này củi lửa nguy hiểm."
Thấy cháu gái lâu ngày mới về, bà căn bản không muốn cô vất vả.
Trong mắt bà, Chân Đồng luôn là một đứa trẻ khóc oe oe nằm trong vòng tay mình năm đó.
Thời gian hai người bên nhau vốn ít ỏi, nên bà Vân muốn trân trọng giây phút này.
Nhìn đứa trẻ bà hằng đêm mong nhớ đang cậm cụi ngồi đó, bà cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng như có một con suối nhỏ nhẹ nhàng chảy qua, thoáng mát và vui vẻ.
Chuyện bà muốn nói với cô có rất nhiều, dù bận rộn đốt lửa nhưng vẫn không ngừng hỏi thăm tình hình của Chân Đồng.
"Con học hành sao rồi? Ở trường mới có quen chưa?"
"Vẫn bình thường ạ."
"Đúng rồi, bà mới mua được một chiếc điện thoại cảm ứng, Samsung..
gì gì đó.
Một hồi còn dạy bà điện thoại cho con với.
Vân Chiêu nó dạy hoài mà bà không nhớ, hỏi hoài sợ nó chửi nữa.."
Chân Đồng phì cười đồng ý.
Cô khá kiên nhẫn trong việc dạy người khác, nên cũng không phàn nàn khi bà không biết mà hỏi đi hỏi lại chuyện gì đó.
Không lâu sao cơm được nấu xong, hai người quây quần bên mâm cơm nhỏ.
Bà không ngừng gắp đồ ăn cho Chân Đồng.
"Con