Trở về phòng, Chân Đồng thất thần đến cạnh cửa sổ.
Ánh nắng oi bức len lỏi vào trong làm cả người cô nóng ran như bị đốt cháy.
Nhắm mắt cảm nhận từng nhịp tim đang đập gấp của mình, Chân Đồng không thể hiểu rõ tâm trạng bây giờ.
Đáng lẽ ra cô phải rất vui vì đã đáp trả được ba, nhưng thực tế hoàn toàn không như vậy.
Khi bắt gặp gương mặt ưu sầu ấy, mọi ấm ức dường như đều tan biến.
Chân Đồng nhận ra mình không muốn như vậy.
Cô không muốn sống trong sự áp đặt của người khác, một mặt lại không muốn làm ba tổn thương vì bất cứ điều gì.
Chênh vênh và lạc lõng, Chân Đồng thật sự không biết con đường mình muốn đi phía trước là gì nữa.
Cô cứ đứng như vậy cho đến khi chân bắt đầu tê cứng, mặt trời cũng dần ló dạng ở hướng Tây.
Chân Đồng rủ mắt, tầm nhìn rơi vào chiếc túi trên bàn học.
Cô chớp mắt vài cái rồi khó khăn di chuyển đến đó.
Vì đứng khá lâu nên chân Chân Đồng có phần tê dại, cô đi một cách cứng ngắc và chậm chạm.
Dọn dẹp số bài tập còn đang làm dang dỡ sang một bên, Chân Đồng tìm kiếm trong đống tập sách ra một cây bút và quyển sổ cho vào túi.
Kiểm tra xem có mang theo tiền và điện thoại không rồi gửi một tin nhắn cho dì Trương.
"Con gặp bạn nên ra ngoài một lát, dì và cả nhà ăn cơm trước đi ạ."
Thông thường cô sẽ gửi cho ba nhưng hôm nay có chút không muốn làm vậy, Chân Đồng muốn giành chút yên tĩnh cho bản thân.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, cô cầm lấy chiếc túi trên bàn rồi rời khỏi nhà họ Diêu.
Chân Đồng đi rất chậm, dường như không xác định bất kì phương hướng nào, cô cứ thế mà đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Chân Đồng thoáng khựng vì dòng xe tấp nập trước mặt.
Cô nhận ra đây là con đường sau khi rời khỏi khu dân cư Lam Tịnh, chân bắt đầu mỏi dần Chân Đồng nghĩ ngợi một lát liền quyết định ngồi taxi đến công viên Đoan Thanh.
Cô không đi thẳng vào trong mà tìm một quán cafe để dừng chân.
Chân Đồng chọn một quán ở tầng năm, khá sạch sẽ và đắt đỏ.
Ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ công viên Đoan Thanh đối diện, trước khi bị chuyển đến thành phố C cô từng đến đây với chị Nhu Y, sau đó vì thích nơi này nên rảnh rỗi liền đến đây ngồi thất thần cả buổi.
Nó cũng không thay đổi nhiều sau lần gặp mặt cuối cùng năm đó.
Những chậu hoa lan thơm ngát đã được đổi thành các loại cây kiểng khác.
Màu sắc này trông yên bình hơn phong cách trang nhã lúc ấy.
Chân Đồng thích không khí yên tĩnh và không gian trầm lặng của nơi này, nó khiến tâm trạng vốn bất ổn của cô có thể bình tĩnh lại trong giây lát.
Về đêm từ góc nhìn này có thể thấy được vô số hàng cây bên được và những cặp tình nhân đi lại trong công viên.
Một tư vị rất bình dị và thoải mái, nó như tách rời cô và thế giới bên ngoài.
Vào giờ phút này Chân Đồng không có quá nhiều sức lực để hòa mình vào làn sóng hỗn độn.
Cô cần tìm về thế giới của mình, nơi con người thật sự đang ngự trị bên trong.
Cảm nhận và ôm lấy bản thân mình, đó là điều Chân Đồng muốn làm nhất lúc này.
Cô không có tâm trạng để tâm vào bất cứ việc gì khác ngoài sự phát triển của bản thân.
Tiến đến một con người hoàn thiện và chân thật hơn, đó là những gì Chân Đồng muốn.
Cô nâng nhẹ tách cafe vừa được bưng lên, uống một ngụm nhỏ rồi cảm nhận cái đắng trong đó.
Vẫn như vậy, rất khó uống...
Khó khăn nuốt chất lỏng đắng nghét vào miệng, Chân Đồng cảm thấy nước suối vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Từ nhỏ cô đã không thích các loại đồ uống như coca, hay bất kì những thức uống được ưa chuộng khác đều không phải sở thích của Chân Đồng.
Cô chỉ duy trì sự ưa thích với nước suối, còn lại đều không hề chạm đến, ngoài trừ những trường hợp đặc biệt.
Hôm nay cũng vậy, Chân Đồng đột nhiên muốn thử loại cà phê mà mọi người thường uống.
Rốt cuộc