Editor: Nguyetmai
* Cụm này được trích từ bài thơ "Du viên bất trị" của Diệp Thiệu Ông, ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.
Hột Khê mơ màng mở mắt, cảm nhận từng cơn gió lướt qua đôi má, thổi rối tóc mềm.
Cô thử cử động tay chân, song chỉ thấy cơ thể như bị thứ gì đó giam chặt không thể nhúc nhích, cảm thấy cô có ý định trốn thoát, vòng ôm ấy lại càng ghì chặt hơn.
Hột Khê ngước mắt nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt nhợt nhạt, tuấn tú mà lạnh lùng của Nam Cung Dục.
Cô kinh ngạc, giãy giụa muốn nhảy xuống, nhưng cánh tay của Nam Cung Dục đã đột ngột siết chặt, ôm ghì cô vào lòng.
"Nam Cung Dục, ngươi buông ta ra!"
"Mơ đi!" Nam Cung Dục lạnh lùng đáp, "Ta bảo rồi, cả đời này nàng chỉ có thể là Vương phi của ta, là người phụ nữ của ta thôi! Nếu nàng dám lại gần người đàn ông khác, ta sẽ giết sạch tất cả những tên đàn ông xung quanh nàng!"
Hột Khê chán nản khó chịu, cô cắn răng nói: "Ai là người phụ nữ của ngươi? Người phụ nữ của ngươi chẳng phải là Liên Ảnh muội muội yêu dấu sao? Ngươi thích giam cầm người khác đến thế thì có thể quay về nhốt ả ta lại, để ả ta khỏi chạy loạn cắn càn!"
Nam Cung Dục rũ mắt nhìn nàng, gương mặt như băng sương ngưng tụ, dần dần mang vài phần bất đắc dĩ: "Ta bảo Phụng Liên Ảnh là người phụ nữ của ta lúc nào? Cả cuộc đời này, ta còn chưa từng nắm tay phụ nữ, chỉ ôm chỉ chạm vào có một người phụ nữ duy nhất chính là nàng, Khê Nhi…"
"Điên mới tin ngươi!" Linh lực trong người Hột Khê bỗng dao động, vùng khỏi vòng ôm như gông xiềng của Nam Cung Dục.
Có điều lúc chạm chân xuống đất cô lại có chút kinh ngạc, không ngờ cô thoát khỏi sự kìm hãm của Nam Cung Dục dễ dàng đến vậy.
Vừa chạm đất, Hột Khê bèn quan sát tứ phía. Cô sửng sốt phát hiện, vậy mà nơi đây lại là một sơn cốc, bốn bề sừng sững chọc trời, không trông thấy đỉnh.
"Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Những người khác đâu?" Hột Khê tròn mắt nhìn Nam Cung Dục.
Nam Cung Dục lạnh nhạt đáp: "Do Khê Nhi hồng hạnh vượt tường, gần gũi với người đàn ông khác, khiến linh lực của ta bùng phát tạo ra dao động cực lớn, trong lúc vô ý kích hoạt cấm chế của bí cảnh, vì
thế hai người chúng ta bị dịch chuyển đến nơi này, hiện tại ta vẫn chưa rõ nơi đây là đâu."
"Hồng hạnh vượt tường là sao?" Hột Khê tức giận đáp, "Ta là một thầy thuốc, chẳng qua lúc đó chỉ là chẩn đoán bệnh cho hắn, hồng hạnh vượt tường cái đầu ngươi!"
Ánh nhìn của Nam Cung Dục bỗng dịu dàng hơn, lộ ra chút vui mừng, nhưng chỉ trong tích tắc hắn lại rũ mắt, hóa thành dáng vẻ tràn đầy mất mát và ấm ức: "Nàng còn vì hắn mà đâm ta một nhát! Trong lòng nàng, có phải hắn quan trọng hơn ta không?"
Hột Khê nhướng mày, không nhịn được đưa mắt nhìn thân thể Nam Cung Dục.
Từ trước đến nay Minh Vương điện hạ lạnh lùng, cường thế là thế, vậy mà lúc này trên y phục vương đầy vệt máu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cánh môi mỏng đẹp đẽ khẽ mím lại, mang đầy sự mất mát, nhẫn nhịn và kìm nén.
Cô đáp theo phản xạ có điều kiện: "Ta chỉ không muốn nợ mối ân tình của hắn và Chu chưởng quầy. Nếu như ngươi giết chết hắn thì chẳng phải hắn sẽ vì ta mà chết sao, ta không muốn mang nợ người khác. Ai mà ngờ tu vi của ngươi cao đến thế mà lại không thoát được một nhát kiếm kia!"
Nam Cung Dục nghe thế, ánh mắt đột ngột sáng bừng rực rỡ, khuôn mặt nào còn vẻ mất mát giống lúc nãy nữa: "Vậy tức là đối với Khê Nhi thì tên Cốc Lưu Phong kia chỉ là người ngoài nàng không thể mắc nợ sao?"
Hột Khê cười chế giễu: "Đương nhiên không sánh bằng quan hệ thân thiết giữa Minh Vương điện hạ và Băng Liên tiên tử rồi."
Nam Cung Dục bất đắc dĩ đáp: "Khê Nhi, nàng muốn ta nhắc lại bao nhiêu lần đây? Ta…"
Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên biến sắc, bất ngờ vươn tay kéo mạnh Hột Khê vào lòng.
Hột Khê còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ mà sắc lẹm tựa như xuất hiện từ cõi hư không.