Editor: Nguyetmai
Thế nhưng lúc này linh lực của hắn cạn kiệt, thể lực lại tiêu hao toàn bộ, hắn còn chưa kịp đứng dậy thì cả người đã lảo đảo nghiêng ngả, nặng nề ngã xuống đất.
"Nam Cung Dục…!" Hột Khê hớt hải lao đến, đỡ lấy người hắn, sống lưng lạnh toát thấm ướt mồ hôi, "Ngươi chán sống hả!"
Con ngươi đen nhánh nóng rực của Nam Cung Dục bình tĩnh nhìn cô không rời, rõ ràng nửa canh giờ trước còn là dáng vẻ hung thần ác sát muốn hủy diệt đất trời, vậy mà giờ phút này đây lại mang một ánh mắt cún con uớt át tội nghiệp.
Hột Khê phải chịu thua hắn, cầm lấy bát thuốc, khó chịu nói: "Ta đút cho ngươi là được chứ gì! Minh Vương đại nhân!"
Khóe miệng Nam Cung Dục khẽ cong lên, không quan tâm Hột Khê phản đối hay không, cứ thế dựa nửa người mình vào người cô, thoải mái yên tâm để cô đút thuốc cho mình. Giữa chừng còn giơ tay khẽ vuốt ve gò má hây hây mịn màng của Hột Khê, dáng vẻ cực kỳ mãn nguyện.
Thế nhưng chỉ mới uống được hai thìa, khi bàn tay hắn chạm vào miệng vết thương buốt lạnh bên vai trái của Hột Khê, con ngươi chợt trở nên ảm đạm, thoáng vẻ lạnh lùng hung ác và sắc bén.
Hột Khê chuẩn bị đút thìa thứ ba cho hắn thì bỗng nhiên cảm thấy bờ vai mình ấm ấp lạ thường, một luồng linh khí đang bao phủ lấy vết thương trên vai cô.
Trong phút chốc, cái buốt lạnh thẩm thấu khắp cơ thể cô lẫn cơn tê rần đông cứng bên vai trái đã tức khắc hồi phục trở lại bình thường.
Hột Khê trợn trừng mắt... cái tên Nam Cung Dục này, rõ ràng linh khí bản thân đã cạn khô rồi, khó khăn lắm mới hồi phục lại được một chút, vậy mà lại sử dụng nó để chữa trị vết thương nhỏ xíu này của cô, não tên ngốc này hỏng hóc ở đâu rồi chăng?
Thương tích Hột Khê hứng chịu ở điện Tử Kim đương nhiên là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng chủ yếu là linh lực đã cạn khô, không kịp chữa lành. Vừa nãy uống vài hớp nước suối thần đã khá hơn nhiều rồi, còn về vết thương trên vai này, đợi một lát điều chỉnh hơi thở tống khứ hơi lạnh ra ngoài, cũng sẽ tự nhiên khỏi hẳn thôi.
So với vết thương của Nam Cung Dục, vết thương nhỏ nhoi này của Hột Khê căn bản chẳng đáng là gì.
Hột Khê vừa muốn nói thì bỗng nhiên đã nghe thấy giọng nói đè nén trầm thấp của Nam Cung Dục vang lên bên tai, tựa như một lời thề thốt: "Khê Nhi, nàng hãy tin ta, ta sẽ bảo vệ nàng một đời chu toàn!"
Hột Khê sững người, trái tim như bị một thứ gì đó bóp chặt, mềm mại, ngứa ngáy tê dại. Thế nhưng, rất nhanh sau đó, cô
lại sực nhớ cảnh tượng mới xảy ra cách đây không lâu.
Cảnh tượng Nam Cung Dục xoay người kiểm tra vết thương của Phụng Liên Ảnh, hắn chỉ để lại cho cô một bóng lưng thật vô tình, hắn còn vì Phụng Liên Ảnh mà phóng kiếm tấn công Cốc Lưu Phong.
Trái tim nóng rẫy tựa như bị dội lên một thau nước buốt lạnh, hệt như giữa một căn phòng ấm áp lại bị một cơn gió lạnh lẽo ngày đông bất chợt ùa vào.
Ánh mắt Hột Khê trở nên lạnh lùng và kiên định, cô hững hờ nói: "Nam Cung Dục, những chuyện ngươi không làm được thì thề thốt để làm gì? Liệu ngươi có dám nói lúc chúng ta ở bí cảnh khi ấy, nếu như ta thật sự ra tay giết chết Phụng Liên Ảnh, ngươi sẽ tha thứ cho ta không?"
Nam Cung Dục ngây người, lại thấy khóe miệng Hột Khê gợi lên một nụ cười lạnh lẽo, "Ngươi nói nguơi sẽ bảo vệ ta một đời chu toàn, thế nếu như ta nói cho ngươi biết, vết thương trên người ta do chính Phụng Liên Ảnh gây ra, ngươi sẽ làm thế nào? Không lẽ ngươi sẽ ra tay giết chết muội muội Liên Ảnh yêu dấu của ngươi sao?"
Nam Cung Dục cứng người, hàng mi rũ xuống che khuất tâm tình đang cuộn trào như làn sóng dữ dội trong lòng hắn.
Cảm thấy Hột Khê đang dần dần tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và xa cách, hắn thật muốn mở lời nói một điều gì đó, nhưng lý trí lại khiến hắn phải nuốt ngược những câu chữ định thốt ra vào lòng mình.
Quả nhiên Nam Cung Dục không hề nói một lời nào, dù cho Hột Khê đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên nỗi thất vọng và tức giận khôn tả.
Cô chỉ cười lạnh rồi lại nói: "Ta và Cốc Lưu Phong chỉ làm ả bị thương thôi mà ngươi đã hận không thể bóp chết ta rồi. Ngộ nhỡ ta thật sự lấy mạng của ả, chắc ngươi cũng sẽ giết chết ta thôi đúng không? Nam Cung Dục, ấy vậy mà ngươi còn dám nói sẽ bảo vệ ta một đời chu toàn, thật nực cười làm sao!"