Editor: Nguyetmai
Cái gì? Hột Khê bàng hoàng: "Có liên quan gì đến ta chứ?"
Nam Cung Dục vươn tay kéo cô sát lại gần mình hơn một chút, mỉm cười đáp: "Giống như khi ta giúp nàng giết đám ruồi nhặng vo ve xung quanh, đương nhiên nàng cũng phải có trách nhiệm đuổi bầy ong bướm vây lấy ta chứ nhỉ."
Lập tức khuôn mặt Hột Khê cứng đờ, tuy vậy cô vẫn nhìn thấy Nam Cung Dục chậm rãi tiến sát mình, khuôn mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh đang gần cô trong gang tấc, hiện hữu vẻ cưng chiều và nụ cười dịu dàng, tựa như ánh dương rực rỡ làm lu mờ đôi mắt của kẻ khác.
"Khê Nhi, nàng phải biết, người con gái muốn được gả cho bản vương trong nước Kim Lăng có thể xếp hàng từ Yên Kinh đến Ngư Dương. Bản vương thật sự rất ghét bị làm phiền, nàng là Vương phi của bản vương, tất nhiên phải khiến cho những ả đàn bà khao khát bản vương phải rút lui toàn bộ. Nàng nói có đúng không?"
Hột Khê cảm thấy hơi thở nóng hổi của hắn phả lên cần cổ mình, đôi mắt sáng hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lòng cô bỗng chốc gợn sóng, bất chợt thoát khỏi vòng ôm của Nam Cung Dục, cô đanh mặt nói: "Ngươi… ngươi bớt suy diễn đi! Ai muốn giúp ngươi đuổi đám ong bướm kia chứ! Chỉ cần ngươi đừng có chọc giận ta thì cho dù ngươi bị đám ruồi nhặng vùi lấp cũng không can hệ gì đến ta hết!"
Nam Cung Dục muốn nói tiếp nhưng lại bị một chưởng mang theo linh lực của Hột Khê đè bẹp hắn dưới đất.
Cô nhặt lấy viên thuốc, nói với giọng căm hận: "Rốt cuộc ngươi có chịu uống hay không? Không uống ta sẽ vứt hết đi đó?"
Nhìn khuôn mặt cô hung dữ nhưng nỗi buồn rầu trong ánh mắt đã giảm đi không ít, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm, bèn ngoan ngoãn uống viên thuốc trong tay Hột Khê một cách nhanh chóng.
Sau khi uống xong thuốc, Nam Cung Dục xem xét tình hình xung quanh, không còn thấy dấu hiệu không gian nứt ra, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa thôi lo lắng.
"Khê Nhi, có lẽ đây là một khe nứt trong bí cảnh, vì nó đã tồn tại nhiều năm, do sự dao động linh khí và còn tồn tại nhiều khe nứt thông với các không gian khác của bí cảnh. Con đại bàng khi nãy đã bay lạc đến đây từ một nơi khác."
Nam Cung Dục bỗng vung thanh hắc kiếm cắt một nhát, một không gian rộng trăm mét vuông bất ngờ xuất hiện, "Đại bàng là ma thú cấp
sáu, mà ma thú cấp sáu được xem như là vua của muông thú, nếu còn ở lại nơi vương vất hơi thở của đại bàng, dù cho những con ma thú khác có mò đến thì cũng không dám tùy tiện tiếp cận. Trong thời gian ta điều hòa luồng khí, Khê Nhi nàng nhớ kỹ không được rời khỏi khu vực này." Còn rất nhiều điều nhưng Nam Cung Dục vẫn chưa nói.
Mỗi một bí cảnh trong vực Phong Long đều có vô số nguy hiểm rình rập mà ta chưa biết, loài ma thú cấp cao giống như đại bàng không chỉ có mười mấy con thôi đâu.
Đối với võ giả mà nói, bước vào bí cảnh Phong Long chẳng khác nào mạo hiểm lấy tính mạng ra đánh cược.
Tuy rằng Nam Cung Dục tự cao nhưng không tự phụ, dù hắn có năng lực tự bảo vệ chính mình nhưng hắn không dám chắc có thể dẫn Hột Khê cùng vào mà đưa cô trở ra toàn mạng. Đó cũng chính là lý do Nam Cung Dục không cho Hột Khê biết bí cảnh Phong Long.
Lúc này bên trong nhẫn trữ vật của Nam Cung Dục cất giữ không ít bảo bối và đan dược mà võ giả Trúc Cơ kỳ, Ngưng Mạch kỳ, thậm chí Kim Đan kỳ thèm khát.
Những thứ này đều được hắn đặc biệt vơ vét được từ trong mỗi một bí cảnh, để sau khi rời khỏi đây hắn có thể đem tặng chúng cho Hột Khê.
Nam Cung Dục vừa muốn bảo vệ ổn thỏa cho người phụ nữ của mình, nhưng đồng thời cũng vừa muốn dâng tặng cô những thứ tốt nhất để làm cô vui lòng.
Nếu như Hột Khê bằng lòng, sau này có bí cảnh nào phù hợp với võ giả Trúc Cơ kỳ và Ngưng Mạch kỳ thì hắn đều sẽ cùng cô mạo hiểm, cùng cô trưởng thành. Nhưng không có nghĩa rằng để cô bước vào bí cảnh Phong Long nguy hiểm trùng trùng, để lấy tính mạng ra đặt cược.
Chính vì lẽ đó mà Nam Cung Dục của hiện giờ sẽ không hé răng nửa lời về những điều này.
Nếu như Hột Khê đã bước vào rồi thì bất luận có ra sao, hắn cũng bảo vệ chu toàn cho cô, bằng bất cứ giá nào.