Sáng hôm sau, Phó Vân Hiến đi cùng Mã Bỉnh Nguyên tới gặp một luật sư chuyên bào chữa các vụ án liên quan đến ma túy tên Phạm Minh, thuận đường cũng nhận một lời mời tới thăm văn phòng Chấn Thái của hắn. Không phát triển toàn diện như Quân Hán, Chấn Thái chuyên về tranh tụng án hình sự, hơn nữa giỏi nhất là bào chữa tội phạm ma túy, những năm gần đây tội phạm ma túy trong nước ngày càng càn quấy ngang ngược, hơn nữa Phạm Minh lại rất biết cách quảng bá trên mạng nên cũng dần dần có được ít danh tiếng trong giới chuyên môn.
Vừa bước vào văn phòng của Phạm Minh, Phó Vân Hiến liền nở nụ cười: “Làm ăn ngon lành đấy.”
Nếu nói văn phòng Quân Hán của Phó Vân Hiến vừa xa hoa lại trang nhã, nghiêm trang đâu vào đó thì văn phòng của Phạm Minh lại toát lên vẻ nhà giàu mới nổi, chỉ được mẽ ngoài từ đầu đến cuối.
Mục đích khi tới rất rõ ràng, Mã Bỉnh Nguyên trò chuyện cùng Phạm Minh về vụ án của tên đàn em, về cơ bản đã đi đến nhận thức chung là “cứu một mạng không khó khăn gì”, Phạm Minh lập tức cho trợ lý của mình ra ngoài dẫn người, một lúc sau đã đưa vào ba bốn chục mạng, nam nữ già trẻ đủ không thiếu loại nào, ai cũng giới thiệu là luật sư, có người trong văn phòng cũng có người ở văn phòng khác vì ngưỡng mộ uy danh mà tới, nhân cơ hội hiếm hoi ai cũng muốn mời đại luật sư Phó truyền thụ chân kinh.
Đi đến đâu cũng phải giảng bài cho người khác, thực ra Phó Vân Hiến rất ghét chuyện này, y nghiêng người dựa vào sô-pha, gác một chân lên cười nói: “Không đến mức là chân kinh, trao đổi đồng ngành mà thôi.”
Nói thì khách khí là vậy nhưng tư thế lại hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ khiêm tốn. Chỉ là đám luật sư kia lại đồng loạt đon đả vồn vã, ai cũng nhiệt tình hồ hởi, còn giơ tay phát biểu như học trò. Phần lớn trong tay đều đang có án, một luật sư của văn phòng khác hỏi, vừa mới nhận biện hộ cho một tội phạm ma túy, hiện giờ đã đến giai đoạn phúc thẩm án tử hình, người nhà đương sự chi ra ba trăm ngàn tới tìm anh ta, yêu cầu rất đơn giản, chính là giữ được mạng.
“Kết quả thu hồi quyết định thi hành án tử hình của Toà án nhân dân tối cao luôn làm người ta vui mừng, tỉ lệ không tử hình trong giai đoạn giai này ở nước ta là 45%.” Giờ đây thuốc lá đã kẹp bên môi, Phó Vân Hiến vỗ tay hai cái với luật sư kia, “Ba trăm ngàn này của anh đã tới tay một nửa rồi.”
Luật sư kia lại nói: “Tính chất vụ án kia của tôi rất phức tạp, sơ thẩm, phúc thẩm đều bào chữa theo hướng có chim mồi*, đáng lẽ ra là phải thận trọng chưa giết, nhưng cảnh sát lại khăng khăng vụ án này không có nội gián, nghi phạm đã bị bắt tại chỗ trong một cuộc tập kích công khai lúc bốn giờ sáng, tòa án cũng không tiếp nhận ý kiến bào chữa từ luật sư của tôi.”
*Chim mồi là từ lóng về việc cảnh sát gài người để dụ dỗ phạm tội. Nếu có thể chứng minh có tình tiết chim mồi dụ dỗ bị cáo phạm tội thì sẽ được giảm án.
“Phức tạp con khỉ.” Cảnh sát công khai tập kích vào bốn giờ sáng hoàn toàn không phù hợp với logic thông thường, Phó Vân Hiến nói chuyện không hề khách sáo, “Vậy thì anh nói với thẩm phán thụ lý vụ án, ‘Có vẻ có lý thực ra là vô lý, bốn giờ tập kích, tất cả đều là cứt chó!’.”
Người khác thì cười hả hê, chỉ mỗi luật sư kia là chẳng biết phải làm thế nào: “Đại luật sư Phó ơi, ngài có tư cách để nói chuyện với chánh án tòa án tối cao như thế, luật sư nhỏ như chúng tôi sao làm vậy được!”
“Không đánh cho xong cái điểm chim mồi kia thì ném đó,” Phó Vân Hiến chậm rãi đưa tay cầm thuốc xuống gần chiếc gạt tàn bằng pha lê, gõ một mẩu tàn thuốc rơi xuống, “Bắt đầu với chuỗi lưu giữ vật chứng, thu giữ, ước lượng, trích xuất, niêm phong… Bất cứ khâu nào có vấn đề, anh lập tức gom hết lại thành ‘can thiệp chim mồi’ rồi ném cho thẩm phán, cắn chặt luận điểm cảnh sát muốn làm lập công án lớn, nằm vùng dụ dỗ phạm nhân phạm tội, có ý đồ vu oan.”
Luật sư kia là một tên não tàn, cứ khăng khăng hỏi đến cùng: “Vậy nếu không xảy ra vấn đề ở bất cứ khâu nào thì sao?”
“Cảnh sát đất nước chúng ta không kín kẽ thế đâu.” Phó Vân Hiến nở nụ cười khinh thường, y khẽ nâng mi nhìn cả căn phòng bài trí xa hoa, “Nếu thật sự kín kẽ như thế thì luật sư Phạm sao có thể xây được văn phòng đẹp như hoàng cung thế này?”
Phạm Minh phổng mũi gãi đầu: “Tốt nhất đừng có ngày nào kín kẽ như thế, nếu không thì luật sư chúng ta biết ăn gì đây.”
Phó Vân Hiến lắc đầu, nghiêm túc uốn nắn: “Không nói thế được, nếu ngày đó xảy ra thì là phúc của nhân dân, là may mắn của đất nước, lợi ích cá nhân của mỗi một luật sư chúng ta chẳng đáng để bàn tới.” Lời này nói nghe giả tạo, lại giả tạo đến mỹ miều, chói lóa như thể phong thái của bậc thánh nhân. Mặc dù đại luật sư Phó ra giá tàn nhẫn, hoàn toàn coi thường “Phí dịch vụ luật sư” do Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia và Bộ Tư pháp đề ra, nhưng y không bao giờ hứa suông trước khi thụ lý vụ án, lại càng không giải quyết một cách qua loa cầm chừng khi xử lý vụ án, y nói với luật sư kia, “Không sai một mắt xích nào thì là do anh không có số để kiếm được ba trăm ngàn kia, thu tám trăm coi như tiền công rồi trả lại cho người ta đi.”
Từng luật sư lần lượt lên tiếng, nào là thảo luận vụ án, hỏi mánh lới, còn muốn nghe về kinh nghiệm về những vụ án lớn và nghiêm trọng, cứ thế nói tận hơn hai tiếng đồng hồ. Mặc dù Phó Vân Hiến đáp rất lịch sự nhưng đôi khi sẽ ho nhẹ hai tiếng, có lẽ đã mất kiên nhẫn. Phạm Minh là kẻ tinh ý, đúng lúc lên tiếng: “Còn một cơ hội hỏi cuối cùng, dành cho thực tập sinh của chúng tôi đi.”
Thực tập sinh được Phạm Minh gọi tên ngẩn người ra, sau đó nói: “Hiểu biết của tôi không rộng, không có gì muốn hỏi cả, chỉ muốn nói với luật sư Phó là tôi thấy vừa rồi ngài ho nhiều quá, vẫn nên hút bớt thuốc đi, không tốt cho sức khỏe.”
Lời này vừa dịu dàng vừa quan tâm, không vì truy danh cũng chẳng vì cầu lợi.
Lời này quá vờ vịt.
Phó Vân Hiến bóp điếu thuốc trong tay, chuyển ánh nhìn qua người đang nói, hứng thú cũng nhiều lên.
Một khuôn mặt vốn không nổi bật gì giữa đám đông, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đây là một cậu trai rất đẹp, mặt trắng môi đỏ mắt đào hoa, đường nét gương mặt có đôi phần giống với Hứa Tô, chỉ là vóc người cao hơn Hứa Tô một chút, gương mặt cũng góc cạnh hơn Hứa Tô một chút.
Tổng thể rất giống, giống đến cả câu nói vừa rồi.
Mọi người vẫn biết đại luật sư Phó thích loại gì, thằng nhóc này vốn là do Phạm Minh cố ý sắp xếp, Phạm Minh nhân cơ hội đuổi người ra khỏi phòng làm việc: “Chốc nữa đại luật sư Phó còn có chuyện, mọi người hôm nay học đủ rồi thì về chậm rãi tiêu hóa tiếp thu, giờ giải tán đi.”
Một đám người đồng thanh hô “Cảm ơn luật sư Phó đã chỉ bảo” rồi lại nườm nượp đi ra ngoài, Phó Vân Hiến bỗng nâng tay chỉ vào một người trong số đó, nói: “Cậu ở lại.”
Là cậu trai giống với Hứa Tô kia.
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Phạm Minh nói: “Đây là một thực tập sinh chỗ chúng tôi, sinh viên năm tư, là một học trò giỏi trong trường danh giá.”
“Sao lại học luật?” Phó Vân Hiến hỏi cậu ta, “Muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, hay muốn biểu dương công lý?”
Cậu trai giống Hứa Tô kia trầm tư một lát rồi nói: “Muốn hết.”
“Đã năm tư rồi, còn do dự chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì,” Phó Vân Hiến đưa tay ý bảo đối phương lại gần, y hỏi, “tên gì thế?”
“Hứa Lâm.” Cậu trai kia ngoan ngoãn đi tới trước mặt Phó Vân Hiến, “Hứa trong lời hứa, Lâm trong mưa dầm*.”
*Mưa dầm, mưa lớn liên tục (甘霖), âm hán là “cam lâm”, chữ Lâm lấy từ đây.
“Họ Hứa…” Phó Vân Hiến hơi gật đầu khẽ cười, khoát tay một cái đã kéo người ta vào trong ngực mình.
Mặc dù ngồi trên đùi Phó Vân Hiến nhưng Hứa Lâm chỉ dám ngồi một nửa, mông chỉ chạm vào một chút, cũng chẳng phải cậu ta ngượng ngùng gì khi đường đường là con trai mà ngồi lên đùi người đàn ông khác, mà phần nhiều là sợ bản thân nặng, đè xuống thì đối phương không thoải mái.
Hoàn toàn không kiêng dè người ngoài, Phó Vân Hiến ôm cậu trai tên Hứa Lâm này như ôm mèo, giống như những ngày y ôm Hứa Tô trong quá khứ.
Mã Bỉnh Nguyên biết đêm qua mình sắp xếp mọi thứ chưa thỏa đáng, vốn đang định lập công chuộc tội thì thấy cảnh này, gã lập tức đưa mắt ra hiệu với Phạm Minh, Phạm Minh cũng rất thoải mái nói với Hứa Lâm: “Hiếm khi luật sự Phó muốn dẫn dắt người mới, lát nữa cậu theo luật sự Phó về, tranh thủ mà học hỏi.”
Tuy không phải chính nhân quân tử gì, cũng không có ý định cưỡng hiếp chiếm đoạt, đại luật sư Phó vẫn rất dân chủ, tay nắm lấy cằm người đẹp trong ngực, dịu dàng hỏi cậu ta: “Đêm nay theo tôi, cậu bằng lòng không?”
“Tôi muốn theo luật sư Phó học tập thêm…” Hứa Lâm đỏ bừng mặt, cảm giác rất giống “người đẹp đỏ mặt đượm men say”, khiến người ta ngắm cũng vui lây.
Phó