Y Quan Khắp Thành

Thằng điên


trước sau

Hứa Tô sững sờ không đầy ba giây, sau đó thật sự thản nhiên cởi giày, giẫm lên cầu thang xuống nước.

Ngoại ô, ban đêm, dưới trăng.

Nước trong như thế.

Hứa Tô đứng dưới nước, quay đầu nhìn Phó Vân Hiến, hắn bỗng nhe răng cười, cười đến mức phẫn nộ mà không đau thương, liều mạng dụ người. Trịnh Thế Gia bị nụ cười này bóp chặt da đầu, cả người run cầm cập, quay đầu nhìn Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến không có biểu cảm gì.

Hứa Tô hít một hơi thật sâu, buông mình chìm xuống, cắm đầu vào trong nước. Đầu tiên hắn mò mẫm ở vùng nước nông, một cái nhẫn bé như thế thật sự chẳng dễ hơn tìm kim đáy bể là bao, hắn quạt nước đi tới, sờ soạng từng tấc dưới đáy bể, nghiêm túc tập trung, chỉ sợ bỏ sót mất chỗ nào.

Phó Vân Hiến đứng trên bờ, vẫn sầm mặt quan sát.

Ban đầu có lẽ là chưa quen, Hứa Tô phải lấy hơi thường xuyên, nín không bao lâu là phải ngoi lên mặt nước, hít một hơi, bơi hơn hai mét rồi lại tiếp tục lặn xuống tìm nhẫn. Về sau có vẻ như đã quen, hắn bơi dần xuống khu vực nước sâu hơn, linh hoạt như cá trong nước, thời gian ở dưới đáy nước ngày càng dài, ba mươi giây, một phút, một phút rưỡi…

Lông mày Phó Vân Hiến dần nhíu chặt hơn, y bước lên hai bước cạnh bể, nhưng không lên tiếng.

Hứa Tô lại một lần nữa chui lên từ đáy nước, có lẽ vì ở dưới nước lâu quá nên uống phải, hắn ho khù khụ, hành động cũng không bài bản nữa, hai tay đung đưa một cách buồn cười.

Thấy người xuất hiện, Phó Vân Hiến giãn đôi mày, cuối cùng mới mở miệng: “Đủ rồi, đi lên, đừng tìm nữa.”

Hứa Tô vịn vào thành bể, thở hồng hộc từng hơi, hắn không sợ vung tay lên với Phó Vân Hiến, làm như thể rất nghiêm túc: “Không được! Ông còn phải đính hôn cơ mà, tôi nhất định phải tìm được -” Còn chưa dứt lời, tay đã buông lỏng, cả người lại trượt xuống nước.

Bọt nước tung tóe bắn lên, mặt bể dần lặng lại, người cũng không có động tĩnh.

Thời gian ở dưới nước lần này bỗng rất dài, Phó Vân Hiến nhíu mày càng chặt, gần như là rống lên: “Hứa Tô! Đi lên!”

Không có ai đáp lại.

“Không tìm nữa, đi lên mau!”

Vẫn không có ai đáp lại, người trên bờ cũng bắt đầu nôn nóng, hốt hoảng bỏ chạy đi tìm người xuống nước cứu hộ.

Không chờ có ai xung phong nhận việc, Phó Vân Hiến đã cởi comple, giật cà vạt rồi nhảy xuống nước.

Khi Phó Vân Hiến đỡ Hứa Tô lao ra khỏi bể bơi thì hắn đã nín thở gần ba phút, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi trắng bệch, như thể không còn hơi thở. Phó Vân Hiến quỳ xuống bên cạnh Hứa Tô, vừa rồi ở dưới nước y đã truyền cho đối phương một ngụm khí, lúc này cũng không vội cứu người, y cẩn thận dè dặt gạt tóc lòa xòa trên trán Hứa Tô ra, nâng mặt hắn lên, tinh tế mảnh mai.

May mà Hứa Tô tự phun ra một ngụm nước, lúc này mới thở lại được, chậm rãi mở to mắt. Hắn nhìn lên mặt Phó Vân Hiến, ánh mắt va vào nhau, hắn nặng nề chớp mắt, sau đó được đối phương kéo nửa người lên ôm vào ngực.

Áo sơ mi ướt đẫm dán vào trên người, cơ thể gần cơ thể đến vô cùng, trao đổi nhiệt độ cho nhau. Hứa Tô ngâm dưới bể rất lâu, cả người lạnh cóng, cũng may ngực Phó Vân Hiến rất nóng, ôm hắn rất chặt, như thể muốn thiêu rụi và nghiền nát tất cả xương cốt của hắn, nhiệt độ và lực dồn vào làm người ta không quá thoải mái, nhưng lại mang tới sự an tâm. Hứa Tô nhìn có vẻ như đã kiệt sức, chẳng bao lâu sau hắn nhắm mắt lại, để mặc cho Phó Vân Hiến bế ngang mình lên.

Văn Quân đi cùng xe với hắn nhưng rõ ràng cũng không định tiếp tục đưa cô ta về nhà. Trước khi Phó Vân Hiến bế Hứa Tô đi, y đã dặn cô nhờ một người đàn ông nào đó ở đây đưa mình về hộ.

Văn Quân gật đầu, nhưng gương mặt vẫn không giãn ra, cảm giác rất lo lắng. Cô ta không dám quấy rầy chuyện tốt của ông chủ, nhưng lại e sợ đối phương chỉ cần bỏ đi thì đám súc sinh già khọm bên cạnh sẽ hiện nguyên hình, có khi còn hiếp cô ta tập thể.

Phó Vân Hiến cũng biết nỗi lo của Văn Quân, mà y lại càng rõ suy nghĩ trong bụng lũ người tự cho mình là thượng đẳng này. Những người đàn ông kia đều là lãnh đạo cấp cao của Vạn Nguyên, phần lớn cũng đã có vợ, nhưng ỷ túi quần lắm tiền nên chẳng mấy ai là quân tử. Trâu Kiệt chính là một ví dụ điển hình. Trước mặt người thì chỉnh tề áo mũ, sau lưng người lại là cầm thú theo đàn, giờ đây người đẹp đung đưa trước mặt, bọn họ đều muốn động chạm Văn Quân, xem chừng cũng đều muốn đưa cô ta lên giường. Văn Quân ngại thân phận những kẻ này, cũng không muốn ông chủ mất mặt, vậy nên cô ta không dám phản kháng, từ đầu tới cuối chỉ cười, mặc cho những gã đàn ông kia sờ soạng lạm dụng.

Đại luật sư Phó là dạng bao che người nhà. Từng có một đám công an tới cửa để bắt một luật sư trẻ của Quân Hán, nói cậu ta xúi giục thông đồng bịa đặt lời khai, Phó Vân Hiến cương quyết không cho đưa người đi, đuổi hết một đám ông lớn mặc đồ cảnh sát đen mặt ra về.

Phó Vân Hiến nói với Văn Quân, thuận mắt thì làm một nháy, không thuận mắt thì cho một vả. Thư ký của Phó Vân Hiến không cần phải đi ngược lại lương tâm mà xu nịnh bất cứ kẻ nào, những người này hôm nay đứng trên người khác, ngày mai đều có thể là tù nhân.

Thực ra lời này y nói là nói với mọi người.

Sau khi nghe xong, Văn Quân biết ông chủ đã làm chống lưng cho mình thì lập tức ngẩng cao đầu, ưỡn ngực cong mông, đàn bà ba mươi tuổi cười tươi rói xinh đẹp như mấy cô gái trẻ, gã đàn ông đặt tay trên lưng cô ta bị dọa cho tái mặt, cuống quýt lùi xuống mấy bước.

Phó Vân Hiến bế Hứa Tô đi qua bên cạnh Trịnh Thế Gia, Hứa Tô vẫn luôn lén ti hí bỗng mở trừng mắt, làm mặt quỷ về phía ngôi sao lớn đã bị dọa cho trắng bệch mặt mày từ nãy, hắn há mồm thè lưỡi, dương dương tự đắc, chút trẻ con giảo hoạt lóe lên trong ánh mắt, hoàn toàn không giống một người suýt nữa đã chết chìm dưới đáy bể bơi.

Trên lưỡi của hắn có chiếc nhẫn kia.

Đồ ngu, ai bảo mày không để cho ông mày an phận?! Hứa Tô thầm chửi Trịnh Thế Gia từ chân đến đầu mấy lần, hắn đã sớm nhân lúc không ai đề phòng giật cái cúc áo kim loại trên cổ tay mình, thay xà đổi cột, giả vờ ném nhẫn xuống bể.

Hắn cố ý đấy.

Rời khỏi tầm mắt đám người, Phó Vân Hiến lập tức thả Hứa Tô xuống, như thể cảnh thân mật kia vốn là làm cho người khác nhìn. Lúc tới Hứa Tô là tài xế lái xe, chở ông chủ và người đẹp, lúc này người đẹp đã chẳng biết đi đâu, ông chủ lại ngồi trên ghế lái. Quần áo đương nhiên đã ướt đẫm, dính chặt vào người rất khó chịu. Giờ hắn đang ngồi trên ghế phó lái, bắt đầu sột soạt giải phóng bản thân, hắn cởi sơ mi, lột quần dài, quay đầu lén liếc nhìn Phó Vân Hiến, do dự một hồi, vẫn để lại cái quần lót ướt nhẹp kia.

Đường nét gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông này quá cứng rắn và lạnh lùng, khi tập trung lại càng giống như động vật ăn thịt, làm người ta mê muội, cũng khiến người ta khủng hoảng.

Chiếc Mercedes chạy như bay về phía trước, xuyên qua đêm tối không dừng lại một phút giây nào, Phó Vân Hiến đặt điếu thuốc lên miệng, quờ quạng tìm bật lửa, vừa lái xe vừa im lặng phả ra hít vào, đôi lúc sẽ quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Tô bên cạnh.

Hứa Tô lột sạch bản thân, sợ lạnh nên ôm lấy cánh tay, cúi đầu ngồi ở đó.

Phó Vân Hiến không quan tâm cơ thể mình cũng đã ướt sạch, y hờ hững nói: “Ghế sau có comple của tôi, em mặc vào đi.”

Hứa Tô nghe lời trở mình đi lấy, comple lớn hơn hắn không chỉ một số, rộng hơn, tay áo cũng dài hơn, bỗng nhiên làm nổi bật cơ thể mảnh mai của hắn.

Mercedes màu đen chạy nhanh qua mấy cung đường, Phó Vân Hiến đột nhiên hỏi hắn: “Nhẫn đâu?”

Hứa Tô phản ứng quái gở, bật lại giả ngu: “Không gặp may rồi, rơi trong bể bơi sao lại dễ gặp may thế…”

Phó Vân Hiến mất kiên nhẫn cắt lời hắn: “Lấy ra đây.”

Hứa Tô tự biết, sợ là lúc miệng đối miệng trong nước để truyền khí đã lộ rồi, hắn lấy quần dài qua, móc chiếc nhẫn ra từ trong túi quần, càu nhàu lão già khốn kiếp vẫn còn nhung nhớ tiểu yêu tinh kia lắm, không tình nguyện đưa lên.

Phó Vân Hiến nhận lấy, không thèm liếc nhìn, vung tay ném thẳng ra ngoài cửa xe.

“Á!” Hứa Tô kêu lên, có lẽ trong mắt Phó Vân Hiến cái nhẫn này không đáng một đồng, nhưng dù gì cũng là đồ đắt tiền, tùy tiện vứt đi như vậy vẫn thấy tiếc rẻ.

Phó Vân Hiến nói: “Làm loạn nữa thì cả em cũng ra theo luôn đấy.”

Có lẽ ba phút trong bể bơi khiến y vẫn còn chưa hết hoảng, có lẽ lái xe cả đêm có hơi mệt mỏi, đêm nay Phó Vân Hiến im lặng hơn hẳn bình thường, chỉ nhíu mày tập trung hướng về con đường trải ra

trong bóng đêm.

Giờ thì nhẫn bị ném đi thật rồi.

Thuốc lá trong tay đã hết, Mercedes phóng ra ngoài đường cao tốc, Phó Vân Hiến phanh gấp, tấp xe vào bên đường.

Có vẻ như cuối cùng cũng cảm thấy quần áo ướt đẫm dính vào người không thoải mái, y chậm rãi cởi cúc, quay đầu nheo mắt nhìn Hứa Tô một lát rồi ghé lại gần hắn.

Không biết là do dục vọng bất thình lình ập đến hay là sau một thời gian lên men quá dài, rốt cuộc đã bùng nổ vào đêm nay.

Hứa Tô định trốn ra sau, lại bị Phó Vân Hiến khẽ vươn tay ra cố định giữa y và ghế ngồi.

Không gian trong xe chật hẹp, Phó Vân Hiến vừa ghé vào thì ngực hai người gần như đã dính vào nhau, gương mặt cận kề đối diện.

“Em hối hận rồi, đúng không.”

Đại luật sư Phó dùng giọng trần thuật để nói một câu nghi vấn, nắm chắc phần thắng – y luôn phán đoán chuẩn xác về con mồi sắp rơi vào tay, từ nhịp tim đập mất kiểm soát của hắn, từ ánh mắt bối rối của hắn. Nhưng hôm nay trong văn phòng đã nói không hối hận thì nhất định không thể hối hận, từ trước đến giờ Hứa Tô chưa từng chịu cúi đầu, vẫn giảo hoạt ngụy biện: “Là chính chú khăng khăng không đính hôn, cũng chẳng phải tôi ngăn cản, tôi còn ước gì chú đính hôn sớm chút.”

Phó Vân Hiến đưa tay nắm cằm Hứa Tô kéo lại gần mình, nhẹ nhàng cọ mu bàn tay lên má hắn: “Em không muốn chú đính hôn, chú rất vui vẻ.”

“Ông đây bảo thế bao giờ, ông đây chỉ không muốn chú bị nó cắm sừng mà vẫn chẳng biết gì, họ Trịnh ấy làm bừa với người khác ở hậu trường đài truyền hình…”

Hơi thở đan kề, hai khuôn mặt gần gũi đến mức như sắp dán vào nhau, Phó Vân Hiến nhìn như hoàn toàn không tức giận vì bị tình nhân phản bội, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt trêu đùa. Ngoại trừ vật nhỏ trước mắt, y vốn không để ý đến bất cứ ai.

Huyệt thái dương của Hứa Tô bỗng giật lên, muốn nghiêng đầu tránh né đối phương thân mật, ai ngờ lại bị Phó Vân Hiến giữ chặt khuôn mặt, lấp kín đôi môi. Phó Vân Hiến hôn vừa sâu vừa nghiêm túc, đầu lưỡi càn quét trong miệng Hứa Tô, tay cũng không ngoan ngoãn mà luồn vào bên trong áo vest rộng thùng thình, vuốt ve sống lưng duyên dáng của hắn, vân vê đầu ngực tinh xảo của hắn.

Hứa Tô thấy hoảng, trước kia hắn cũng đã từng miệng kề miệng mà hôn môi với Phó Vân Hiến rất nhiều lần, cũng đã nhiều lần kinh ngạc khi cơ thể đàn ông cường tráng anh tuấn là vậy mà đôi môi lại mềm mại ôn tồn như thế. Tất thảy đều như không có gì đổi khác, tất thảy lại như chẳng còn giống nhau.

Hứa Tô bị Phó Vân Hiến hôn đến mức thần chí điên đảo, nước bọt dây ra, hai người khẽ tách môi, lưỡi lại vẫn quấn quýt lấy nhau, tạo thành một đường chỉ bạc mảnh, ngay trên lằn ranh muốn ngừng thì lại đổ ập về phía đối phương, điên cuồng hôn liếm.

Lặp lại vài lần như thế, Phó Vân Hiến động tình, y cởi thắt lưng, cầm tay Hứa Tô qua an ủi nửa thân dưới đã bành trướng của mình, y nâng cằm hắn lên, kéo cổ hắn, hôn và liếm lên đường cổ tinh tế phía sau, ghé vào tai hắn khàn giọng khẽ cười: “Em muốn chú, đúng không.”

“Có mà thèm vào…” Hứa Tô không cam lòng dễ dàng thất thủ như thế, hắn lặp lại chiêu cũ, cố gắng ngăn chặn đối phương cầu hoan, hắn dùng cả tay cả chân để chống cự, “Tôi đã đăng ký thi Tư pháp Quốc gia, tôi thật sự muốn làm luật sư -“

Phó Vân Hiến còn đang chơi đùa dương vật cùng với vật nhỏ của mình, y hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng hờ hững từ chối: “Không cho phép.”

“Chú, bọn Hàn Kiện dùng tư duy biện hộ của tôi, dùng câu chữ biện hộ của tôi, bào chữa thành công cho Cù Lăng vô tội, truyền thông đều đã đưa tin, chứng tỏ tôi cũng có thể, vẫn còn kịp…” Một luồng nhiệt không biết ở đâu ra đột nhiên xộc lên trong mạch máu, Hứa Tô kích động lắc đầu, vành mắt cũng đỏ lên.

“Em biết được bao nhiêu về tình hình tư pháp của Trung Quốc hiện tại?” Sắc mặt Phó Vân Hiến khẽ sầm xuống, y buông Hứa Tô ra, “Tính của em không thể làm luật sư được.”

Bào chữa cho những vụ kiện tụng hình sự khó, chấp hành những vụ dân sự cũng khó, tố tụng hình sự nước quá sâu, tố tụng dân sự nước lại quá đục, luật sư giải quyết tranh chấp ngoài tòa án thực ra lại là một lựa chọn ổn thỏa, tiền đến nhanh, cũng không liên lụy quá nhiều tới bàn cờ chính trị, nhưng từ xưa đến nay những người ăn được bát cơm nhân tình thế thái này thì đều đã lăn lộn sờ mò trong vũng bùn hồng trần lầy lội. Phó Vân Hiến cho rằng hoàn toàn không việc gì phải thế. Y đã tạo ra một cái lồng bằng vàng, y muốn chú chim nhỏ của mình hồn nhiên vô tư lự, mãi mãi giữ gìn dáng vẻ ngây ngô.

“Là không thể làm loại luật sư như chú đúng không?” Hứa Tô không có được sự cho phép của Phó Vân Hiến, còn bị trở mặt tạt cho một xô nước lạnh, kỳ vọng chuyển sang căm hận, loại như hắn chính là không bao giờ chịu thiệt, trực tiếp phản pháo, “Luật sư Hà Tổ Bình từng nói muốn nhận tôi làm đệ tử, một khi tôi vượt qua kỳ thi Tư pháp Quốc gia, tôi sẽ lập tức rời khỏi Quân Hán.”

Nói xong chính Hứa Tô cũng sửng sốt, dù khi đó hắn thức cả đêm tính toán sổ sách muốn trả hết nợ nần, hắn cũng chưa dám suy nghĩ sâu hơn về những lời này, hiện tại nói ra rồi mới phát hiện hóa ra không khó khăn đến thế, không những không khó mà còn như trút được gánh nặng, khá là sung sướng.

Phó Vân Hiến khinh thường: “Hà Tổ Bình thì cũng sắp bị thu hồi chứng chỉ hành nghề, không có tôi gật đầu thì dù rời khỏi Quân Hán thì em cũng không thể làm được.”

Lời này không phải đe dọa mà là sự thật, giới luật sư quan trọng nhất là mối quan hệ giữa người với người, nếu thật sự đắc tội với đại luật sư Phó thì hắn làm nghề này không nói đến chuyện khó làm mà chỉ sợ là cất bước cũng khó khăn.

“Dù là vậy đi nữa thì tôi cũng muốn đi.” Vứt hết những yếu tố giận hờn và không kiềm chế lời nói qua một bên, Hứa Tô gom hết tất cả những gì xảy ra gần đây và ngày trước lại chung với nhau, sau khi nghiêm túc suy tư thì vẫn nói với giọng thấy chết không sờn, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi chú.”

Ánh mắt hoàn toàn tối lại, như thể đèn đuốc tắt ngúm trong nháy mắt, Phó Vân Hiến lẳng lặng nhìn Hứa Tô, một lát sau, y nói, xuống xe.

Ngoại trừ một cái áo vest không đúng cỡ và một cái quần lót ẩm thì chẳng còn bất cứ thứ gì, dù đêm khuya không người thì ưỡn ẹo đi đường như thế cũng không ổn. Hứa Tô trợn mắt, thất thần không động đậy, Phó Vân Hiến đè lên người hắn mở cửa xe, cực kỳ thô bạo tách ngón tay đang bám lấy cửa xe của hắn, đẩy hắn ra khỏi xe,

Chẳng biết là lúc nào, không biết là nơi nào, bầu trời đen kịt mênh mông, sao không tường trăng cũng chẳng tỏ, trên mặt đất gồ ghề, con đường còn ẩm ướt sau cơn mưa. Hứa Tô quấn chặt cái áo vest trên người, lộ ra hai cẳng chân dài nuột nà, cứ thế chân trần đứng trong một vũng bùn, hắn không biết Phó Vân Hiến có ý gì, còn muốn quay trở lại vào xe, nhưng chiếc Mercedes màu đen bắt đầu lùi về phía sau, lùi xa cả trăm mét, đèn pha ô tô vụt sáng.

Gió gào thét phả vào mặt đau đến thấu gan. Trời âm u như sắp mưa.

Bỗng nhiên, người trong xe nhấn chân ga, chiếc Benz màu đen gầm lên lao tới.

“Đ*t mẹ!” Hứa Tô giật mình nhận ra có gì đó không ổn, hắn xoay người cất bước bỏ chạy.

Lão điên này thật sự muốn giết hắn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện