Ngày thường mặc dù Phó Ngọc Trí cà lơ phất phơ nhưng khi lo liệu vụ án thì rất nghiêm túc, đưa Hứa Tô từ thành phố S lên thành phố B, Dưới chân thiên tử, dưới móng Hoàng thành*, mời bảy tám chuyên gia trong giới, đều là những chuyên gia luật hình sự nổi tiếng và những nhà lãnh đạo trong giới tài chính, dự định vạch ra ranh giới rõ ràng giữa một vài dự án mà Vạn Nguyên đang có với “làm giàu bất chính”, đưa ra ý kiến pháp lý của chuyên gia trước tòa án.
*Thường được dùng để chỉ Bắc Kinh. Và các club sang trọng có chế độ hội viên đều thường hay ở khu vực trung tâm của Bắc Kinh.
Ý kiến pháp lý kiểu này thường dễ cảm động hội đồng xét xử hơn là chính luật sư hao hết võ mồm, trước mắt về vụ án Bùi Tuyết, hoặc là được Diêu Giác Dân gánh hết tội, hoặc là không phải “làm giàu bất chính”, hoặc chứng minh được việc hối lộ bên kia là bị ép buộc, những khoản tiền lớn đều được loại trừ, ai ngờ đâu hoa minh liễu ám*, vậy mà bên truy tố lại đưa ra nhân chứng mới, Trình Yên. Trình Yên từng theo Trâu Kiệt vào văn phòng Bùi Tuyết, thấy bình sứ Thanh Hoa bày trên bàn của bà ta, vì rất thích nên đã chụp ảnh lại.
*Thành ngữ gốc là “liễu ám hoa minh”, chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Ở đây đổi ngược hai vế, hiểu theo nghĩa ngược lại là mọi chuyện đang tiến triển ổn thỏa thì xuất hiện yếu tố phá hủy hoàn toàn.
Thực ra tất cả đồ vật đã bị phó chủ tịch Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc thay đổi vị trí, Đường Dịch Xuyên nhiều lần truy sát, nắm được con át chủ bài, phát hiện đối phương có một căn nhà riêng không đứng tên mình, trong đó có vô số tang vật. Trải qua xác minh nhiều mặt, bình sứ cổ này được xác nhận thật sự là tài sản vật chất mà Bùi Tuyết hối lộ, sau khi được đơn vị thẩm định tại địa phương thẩm định, là đồ thời Ung Chính có giá trị lên tới chục triệu.
Chiêu này có thể xem như rút củi dưới đáy nồi. Khoản tiền hối lộ lên đến chục triệu, thuộc mức rất lớn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, không thoát khỏi kết tội trên mười năm, kể từ đó, suy nghĩ “hai năm án treo và hai năm thời gian thử thách” của Hứa Lâm lập tức đổ vỡ.
Phó Ngọc Trí nhìn ảnh chụp vật chứng mà than thở, nói rằng Đường Dịch Xuyên quá độc, vẫn là đàn em đồng môn, vậy mà lại tận diệt đàn anh như thế, không hề nể mặt gì cả.
Hứa Tô thì lại rất vui, Đường Dịch Xuyên là người nào chứ? Là cán bộ công vụ trẻ tuổi nhất nước của thành phố S, liên tục nằm trong danh sách “Mười công tố viên xuất sắc hàng đầu”, đến anh trai của anh còn cảm thấy là nhân vật khó chơi, với tí kinh nghiệm của anh, so chiêu được đến nước này đã giỏi lắm rồi.
Sự hả hê của Hứa Tô không giấu được qua nét mặt, Phó Ngọc Trí quay gương mặt tuấn tú qua nhìn hắn: “Thằng bạn đại học kia của cậu cũng đầu đất quá thể, anh tôi trước vừa cứu chồng cô ta một mạng, ngay sau đó cô ta lại lén làm chứng cho viện kiểm sát, không thấy lấy oán trả ơn hả?”
Hứa Tô không so đo nhiều với Phó Ngọc Trí, sân si mẹ gì với cái ngữ ăn chơi trác táng chẳng làm được trò trống gì, hắn cầm ảnh vật chứng tỉ mỉ đánh giá, bỗng nhớ lại ông già bán đồ ở thành phố G, hàng của ông cụ kia tuy lắm thứ là giả nhưng cũng không làm lu mờ đi một cao thủ dân gian, hơn nữa còn nghiên cứu rất sâu về gốm sứ thời Minh Thanh, đêm đó dưới ánh đèn đường nhá nhem ở thành phố G, Hứa Tô tán gẫu quên trời quên đất với ông ta, học được rất nhiều.
Phó Ngọc Trí liếc mắt: “Cùng là trợ lý họ Hứa, cậu kém xa so với người ta…”
Ý trong lời đối phương quá rõ ràng, Hứa Tô cố nén xúc động muốn trợn mắt, ném ảnh chụp vật chứng vào trước mặt Phó Ngọc Trí, hắn nói thứ này có thể là văn vật ngụy tạo, tôi muốn xin giám định lại.
Ý của Hứa Tô là, có lẽ tiền đề là có người muốn chỉnh Diêu Giác Dân, có lẽ đơn vị giám định địa phương không đủ chuyên môn, tóm lại là không thể mù quáng xuôi theo người có quyền, giám định lại một lần nữa cũng chính là làm đơn đăng ký. Phó Ngọc Trí nửa tin nửa ngờ chuyện này, nhưng cũng đệ trình thư xin giám định một lần nữa, sau nhiều lần tranh luận của các chuyên gia Cục Di sản Văn hóa, thật không ngờ kết quả giám định lại là hàng giả được sao chép với trình độ cao, không thể xác định được giá trị thực, đương nhiên cũng không thể đưa vào danh sách những bằng chứng hối lộ.
Hứa Tô nhìn kết quả thì nở mày nở mặt, sau đó lại gặp được Hứa Lâm lẽo đẽo đi theo bên cạnh Phó Vân Hiến trong văn phòng, hắn lập tức ưỡn thẳng lưng, lướt qua bọn họ mà không thèm nhìn vào mắt.
Sau khi Cù Lăng được thả, bốn anh em cùng phòng năm đó luôn muốn tụ tập một lần, xem như đám cùng trường ngày xưa cùng xả xui. Nhưng mà hôm nay có người đi công tác, hôm sau thì người khác tham gia phiên tòa, trì hoãn gần nửa tháng cuối cùng mọi người mới đông đủ, hẹn một ngày cùng đi uống rượu.
Quán ăn hải sản ban đêm nổi tiếng ở thành phố S gần như chiếm trọn một con phố, rất được yêu thích vì nguyên liệu tươi ngon, chất lượng cao mà giá thành lại rẻ. Cua biển hấp, bào ngư nướng tỏi, ốc móng tay xào măng… lại gọi thêm một lít rượu trắng, sung sướng như thần tiên. Qua ba vòng rượu, Hàn Kiện đang bàn bạc về một vụ án tử hình mình đang lo liệu với bạn học. Đương sự là một công nhân năm mươi tuổi, vì xảy ra tranh chấp với nhân viên tạp vụ mà sau khi say rượu đã tức giận lái xe đâm chết đối phương. Đương sự vốn muốn ăn năn nhận tội, không ngờ luật sư bào chữa phiên sơ thẩm cực kỳ tệ hại, dựa vào những sai sót bằng chứng không đáng kể mà đã muốn biện hộ theo hướng vô tội, mượn vụ này để thành danh, ép đương sự nhất quyết không nhận tội giết người mà chỉ là sự cố giao thông, kết quả thì đương nhiên là chọc giận người nhà của bị hại, từ chối bồi thường dân sự ngay tại tòa, yêu cầu kết án tử hình.
Nhà đương sự trên thì có cha tám mươi tuổi dưới thì có một đứa con trai đang học cấp ba, đến khi bị kết án tử hình thì đã hối không kịp, gào lên là bị luật sư vô lương tâm hãm hại. Mong muốn của ông ta trong lần kháng cáo này rất đơn giản, chỉ muốn giữ mạng, có thể thấy được con trai đỗ đại học, thành gia lập nghiệp. Nhưng có lẽ phiên phúc thẩm gần như đã không còn chỗ nào để bào chữa nữa, Hàn Kiện mới xin Bàng Thánh Nam hiến kế, Bàng Thánh Nam dè bỉu: “Giữ mạng thì dễ ợt ra còn gì, vốn là một vụ án có thể là giết có thể là không giết, cũng không liên quan tới vấn đề nguyên tắc lớn, bảo thân chủ của cậu tới nhà thẩm phán xã giao một tí là được, chỉ tiếc thân chủ của cậu là một tên quỷ nghèo.”
Hàn Kiện gật đầu: “Đúng là hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, người cha tám mươi tuổi kia giờ vẫn còn phải đi thu ve chai.”
“Sao cậu toàn nhận mấy cái vụ án xác xơ kiểu này thế? Sau khi bào chữa thành công cho lão Cù rồi, sao không tìm đương sự nào ngon lành tí?” Bàng Thánh Nam nuốt một con hàu nướng tái, tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Vậy thì chỉ có thể bảo thân chủ cậu chờ chết đi thôi, ai bảo tự ông ta say rượu kích động, sơ thẩm lại đi tìm một thằng luật sư bào chữa vớ vẩn như thế.”
Hứa Tô ngứa mắt cái kiểu hám lợi này của Bàng Thánh Nam, y như một phiên bản của Phó Vân Hiến, đã vậy còn thô tục hơn. Hắn liếc nhìn Bàng Thánh Nam bằng ánh mắt khinh thường, quay đầu hỏi Hàn Kiện: “Có biết thẩm phán cho phiên phúc thẩm là ai không?”
Hàn Kiện gật đầu: “Một nữ thẩm phán, trông có vẻ hơn bốn mươi chưa tới năm mươi, vừa hiền hòa nhưng cũng rất uy nghiêm.” Nghĩ Hứa Tô cũng muốn bảo mình đi “xã giao”, cậu ta vội xua tay, “Nom khí chất cũng không phải người tham tiền đâu, không thể hối lộ bà ấy được.”
“Ông nghĩ cái khỉ gì thế? Ai bảo ông đi đưa tiền!” Hứa Tô tức không có chỗ xả, nâng tay đập luôn vào gáy Hàn Kiện, hắn nghĩ một lát lại hỏi, “Chẳng phải bảo thân chủ của ông có con trai sao, đứa con trai thế nào?”
Hàn Kiện thở dài: “Cực kỳ kiên định cực kỳ xuất sắc, bên bạn học giáo viên đều khen nức nở, còn giành giải khi tham gia cuộc thi Hóa học của tỉnh. Cậu ấy muốn chuẩn bị một khoản tiền để bồi tội với người nhà của bị hại, hiện giờ đã xin bảo lưu, đi làm bán thời gian ở khắp nơi, lần trước cậu ấy tới văn phòng tìm luật sư, tay còn nắm chặt một đống tiền lẻ, hai mươi tệ, mười tệ, năm tệ, mới từng đó tuổi mà đã rất tháo vát có trách nhiệm, nhìn thôi cũng đau lòng…”
“Được, có những lời này của ông thì cha cậu ta sẽ không chết được trong phiên phúc thẩm đâu.” Hứa Tô vỗ lên mặt bàn nhựa đầy dầu mỡ, không quan tâm ánh mắt xem thường Bàng Thánh Nam đang nhìn mình, tiếp tục nói với Hàn Kiện, “Vụ án này không có chỗ để bào chữa ở phiên phúc thẩm, vậy thì chuyển nó sang ‘đặt mình vào hoàn cảnh của người khác’. Ông bảo hiệu trưởng của trường thằng bé kia theo học viết cho nữ thẩm phán kia một lá thư, không cần phải chém gió bay nóc đâu, chỉ cần cầu thị viết về những biểu hiện của thằng nhỏ trong trường, xin thẩm phán đừng phán quyết cho cha nó chết, một học sinh xuất sắc như vậy nếu bỏ học vì lý do này thì thật đáng tiếc, tin rằng nếu cha của cậu ta nhận được khoan hồng thì cậu ta sẽ quyết tâm phấn đấu, cố gắng đền đáp xã hội. Sau đó ông bảo thằng nhỏ kia đích thân tới tòa án, đưa toàn bộ số tiền nó đi làm kiếm được cho thẩm phán, nhờ chuyển cho người nhà của bị hại.”
Hàn Kiện lại gật đầu: “Thầy tôi đề nghị donate quy mô nhỏ, có thể gom bao nhiêu thì được bấy nhiêu, để cho thằng nhỏ đủ số chẵn…”
“Ông có bị ngu hay không vậy?!” Hứa Tô vội ngăn cản, “Quyên