Hứa Tô chuẩn bị không đủ, không kịp trở tay trước chuyện mình sẽ gặp Tưởng Tuyền ở Quân Hán.
Bàng Cảnh Thu thân là giám đốc Quân Hán, đương nhiên cũng có chống lưng và quan hệ với nhiều mặt khác nhau, đương nhiên cũng sẽ bố trí mọi việc xuôi chèo mát mái, ông ta bảo người chuyển lời đồng ý hợp tác cảnh sát và luật sư, còn tràn đầy thành ý cho xe đến đón tận nơi, Tưởng Tuyền và thầy hướng dẫn của cô cùng tới.
Vừa khéo, hôm đó Phó Vân Hiến cũng ở văn phòng.
Thầy hướng dẫn và Bàng Cảnh Thu bàn bạc chính sự trong phòng làm việc, về cơ bản thì cũng đã thống nhất về các thủ tục liên quan như “luật sư thường trú” và “bài giảng phổ biến pháp luật”, trong khi đó Tưởng Tuyền thì đi theo trợ lý Tiểu Tống thăm thú Quân Hán khi đã được Bàng Cảnh Thu cho phép.
Vũ trang còn yêu kiều hơn phấn son trang sức, Tưởng Tuyền mặc đồ cảnh sát, dáng vẻ oai hùng, đi qua nơi nào trong văn phòng là đám luật sư nam trẻ tuổi ở nơi đó đều bị cuốn hút theo, ai cũng như sói đói thèm thịt, ánh mắt bám sát dáng hình xinh đẹp của cô.
Tưởng Tuyền nói muốn gặp mặt Phó Vân Hiến một lần nhưng Tiểu Tống lắc đầu, nói rằng luật sư Phó không thích người ngoài quấy rầy. Tâm nguyện chưa thỏa mãn, cô chỉ có thể chuyển sang chỗ khu làm việc của trợ lý luật để tìm Hứa Tô.
Hứa Tô hôm nay bị bảo phải đón Phó Ngọc Trí đi làm nên vào văn phòng chậm hơn ngày thường một chút. Cậu hai nhà họ Phó xem chừng cũng nếm trái đắng khi ở trong trại tạm giam, cảm thấy oán giận ông anh không thèm quan tâm gì mình, thể hiện rõ thái độ lười biếng tiêu cực. Trợ lý như Hứa Tô mà còn phải đi làm việc của lái xe, tiện thể vuốt lông xoa dịu cơn giận của người ta.
Tưởng Tuyền lượn một vòng ở khu làm việc của bộ phận hình sự nhưng không gặp Hứa Tô, bèn hỏi một đồng nghiệp nam: “Hứa Tô ở đâu thế?”
Đồng nghiệp nam kia là một luật sư vừa nhảy sang từ trong hệ thống chính trị pháp luật, ỷ vào mạng lưới quan hệ trong ngành, xử lý vài vụ án xinh đẹp nên khá tự cao, không vừa mắt ai. Không phải là chưa từng gặp gái đẹp, lại càng không phải chưa từng gặp cảnh sát, chỉ là thật sự chưa từng thấy sự kết hợp nào tốt thế này. Vậy nên ánh mắt gã nhìn Tưởng Tuyền cũng phức tạp hơn, thầm nghĩ Hứa Tô đúng là đũa mốc vớ được mâm son, quả thực người ngốc có phúc của người ngốc, ghen tị mà đáp: “Không ngờ trong số bạn bè của trợ lý Hứa lại có một người đẹp thế này.”
Tưởng Tuyền nhìn ra sự phức tạp trong mắt đối phương, cũng cảm nhận được sự ghen tị trong lời nói của gã, cũng hiểu thứ bản năng ngu xuẩn của đám sinh vật giống đực này, cô cười một tiếng, hài hước trả lời: “Không phải bạn đâu, bạn gái đấy.”
Đồng nghiệp nam phẫn nộ bỏ đi.
Hứa Lâm nhìn thấy hết tất cả những việc này.
Hứa Lâm mới ra khỏi văn phòng Phó Vân Hiến, không ngờ lại bắt gặp cảnh này. Người con gái như thế chỉ liếc mắt đã làm người ta phải ấn tượng sâu sắc, đương nhiên Hứa Lâm biết cô nàng, lần trước váy đỏ tóc dài, giờ lại là đồng phục cảnh sát tóc đuôi ngựa, trước thì dễ thương, sau lại tháo vát, mười phân vẹn mười. Cậu ta đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Tưởng Tuyền mười giây, xuất phát từ sự đánh giá cao của một người đàn ông với một người phụ nữ đẹp, sau đó cậu ta xoay người quay lại văn phòng Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến khép lại một chồng hồ sơ vụ án trên bàn, hỏi cậu ta: “Còn chuyện gì nữa?”
Hứa Lâm không giấu đi ý đồ của mình, nói thẳng: “Bạn gái Hứa Tô tới.”
Phó Vân Hiến không trả lời, nheo mắt nhìn Hứa Lâm. Cổ áo sơ mi của Hứa Lâm mở rộng, liếc mắt là thấy được mặt dây tỳ hưu phỉ thúy trên cổ. Đúng là đi đâu cũng mang theo, chưa từng bỏ ra.
“Chính là người lần trước em thấy.” Hứa Lâm nói tiếp, “Thầy Phó, em thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
Lúc này Phó Vân Hiến mở miệng, không có biểu cảm: “Vậy việc cậu đang làm là gì thế?”
Ông chủ không vui, Hứa Lâm cảm nhận được. Nhưng cậu ta không hề sợ hãi, vẫn đứng thẳng lưng trước mặt Phó Vân Hiến như cây bút, bình thản hỏi lại: “Em tranh thứ em muốn, em ung dung tự tại không trốn không tránh, em sai ở đâu?”
Phó Vân Hiến im lặng hơn mười giây. Ngón tay y vuốt ve cái bùa hộ mệnh trên cổ tay mình, lại đảo mắt nhìn cái vòng mặt tỳ hưu dưới xương quai xanh Hứa Lâm, cuối cùng chỉ cho cậu ta hai chữ.
Ra ngoài.
Hứa Lâm vui vẻ rời đi, thầm nghĩ, cũng may, ít nhất không còn chữ “cút” như lần trước nữa. Cậu ta vừa ra khỏi văn phòng, Tiểu Tống đã gọi điện thoại tới, trong điện thoại khúm núm lễ phép, cô khách sáo nói về chuyện hợp tác cảnh sát luật sư, rằng giám đốc Bàng muốn mời luật sư Phó cùng bàn bạc.
Phó Vân Hiến ra khỏi văn phòng, xuống mười tầng thì bắt gặp Hứa Tô theo Phó Ngọc Trí vào văn phòng. Tưởng Tuyền đi tới trước mặt Hứa Tô, tự nhiên khoác lấy cánh tay hắn trước mắt rất nhiều người.
Trên đời này có hai chuyện làm người ta nở mày nở mặt nhất, học sinh nghèo một đêm đỗ đại học, đàn ông ba không* có được nữ thần. Chuyện thứ nhất thì đã bị chính bản thân Hứa Tô ép cho mất sạch vào năm ba đại học, còn chuyện thứ hai. Hứa Tô trải qua tuổi trưởng thành của mình bằng việc xem Sora Aoi*. Trước đây hắn theo đuổi Bạch Tịnh, lớn lên rồi thì theo đuổi Văn Quân, đều xuất phát từ tình yêu cao thượng, cũng là bản năng xấu xa, những năm ấy hắn vẫn luôn ảo tưởng một nữ thần với vòng một đồ sộ, xinh đẹp ngút ngàn từ trên trời giáng xuống, khiến tất cả những kẻ khác giới từng khinh thường mình hối không kịp, khiến toàn bộ những tên cùng giới từng chế giễu mình phải căm hận không thôi.
*Ba không gồm không nhà, không xe, không sổ tiết kiệm.
Sora Aoi là một người mẫu khoả thân, diễn viên khiêu dâm, thần tượng phim người lớn của Nhật Bản.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không phải lúc này.
Hứa Tô bỗng quên mất phải tránh khỏi tay Tưởng Tuyền, mặt đỏ bừng bừng.
“Tôi thấy đây mới thực sự là hợp tác cảnh sát luật sư nhỉ. Vừa rồi nói chuyện với thầy hướng dẫn của mọi người, thấy hướng dẫn cũng rất quan tâm tới vấn đề cá nhân của cấp dưới, nói Tưởng Tuyền là cảnh sát nhân dân xuất sắc nhất trong thành phố, chỉ là tuổi không còn trẻ mà vẫn chưa tìm được đối tượng.” Bàng Cảnh Thu cười hiền hòa với Tưởng Tuyền, lại gật đầu chào hỏi Phó Vân Hiến, cười cười nói nói, “Lão Phó, Tiểu Hứa nhà chúng ta gọi cậu là chú nhiều năm thế rồi, đợi đến ngày thằng nhỏ kết hôn, cậu phải cho thằng cháu trai một cái bao lì xì sộp vào đấy.”
Bàng Cảnh Thu trông chẳng hề giống như giám đốc một công ty luật, ngược lại còn giống Lưu Mai suốt ngày múa mép khua môi. Phần lớn mọi người đều thuần là góp vui, nhưng chỉ có một số ít người nhạy bén bao gồm Phó Ngọc Trí, Văn Quân cùng chính Hứa Tô nhận ra, giám đốc một văn phòng đi đâu cũng bị đàn áp, đối diện với đối tác kiêm đối thủ lâu năm của mình, cuối cùng cũng thành công khiến y khó chịu.
Phó Vân Hiến không nói lời nào, mặt mày Hứa Tô thì tái mét. Hắn kinh hãi nhìn Phó Vân Hiến, một lát sau lại quay đầu nhìn Tưởng Tuyền, hắn không hiểu, từ khi quen nhau tới nay, lần nào gặp nhau bọn họ cũng chỉ giơ cao lá cờ “học tập cùng tiến bộ”, với lại cũng không hề vượt qua giới hạn, đừng nói tay còn chưa nắm, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng quy củ nghiêm túc, tại sao vào văn phòng tự nhiên lại thân mật thế này?
Phó Vân Hiến xoay người bỏ đi: “Hứa Tô, đi theo tôi.”
Hứa Tô không dám không đi, sợ Phó Vân Hiến lại khiêng mình lên ngay trước mặt mọi người, mặt lão lưu manh này còn dày hơn tường thành, mà mất mặt cũng chẳng phải y. Vừa bước vào trong cửa phòng làm việc, thấy Phó Vân Hiến chợt vung tay, Hứa Tô ôm đầu tránh né: “Đừng đánh tôi!”
“Ai đánh em.” Không còn dáng vẻ mặt mày uy nghiêm không nói một chữ ở bên ngoài, sắc mặt Phó Vân Hiến dịu lại một chút, tay khẽ đặt trên đỉnh đầu Hứa Tô, ngón tay luồn qua lọn tóc hắn, lấy một bông hoa màu tím nhạt xuống đưa tới trước mắt Hứa Tô, “Bên tóc mai cài hoa, em cũng đỏm nhỉ.”
Nhìn kỹ thì là hoa đinh hương, chắc là lúc đi từ bên ngoài về, chẳng biết bị cơn gió nào thổi tới bám vào trên tóc, vậy mà bản thân chẳng hề phát hiện ra. Nhìn Phó Vân Hiến cũng không thấy tức giận, Hứa Tô thoáng thở phào, chu môi thổi bông hoa đi, lại nhanh chóng né khỏi đối phương, nhảy tót lên sô-pha da màu đen. Tay còn rất nhanh nhẹn, thuận tay bốc một quả lê, nằm ngửa trên mặt sô-pha da lạnh lẽo, vểnh chân gặm lê, trông còn nhàn nhã hơn ở nhà.
Phó Vân Hiến lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, bật lửa châm lên rồi ngồi xuống cạnh Hứa Tô: “Vụ án Lữ Diễm Hồng sao rồi.”
“Vụ án Lữ Diễm Hồng? Ý là vụ án Đậu Vĩ Tùng hả.” Hứa Tô đổi tư thế nằm ngửa, bật dậy ngồi đoan chính, “Đã từng gặp rất nhiều người mặc áo thẩm phán làm ầm ĩ gióng trống khua chiêng, nhưng thẩm phán Lữ kia thật sự là người tốt hiếm có, bà ấy đọc hai lá thư do hiệu trưởng trường mà con trai Đậu Vĩ Tùng theo học cũng như lá thư do Hàn Kiện viết, cũng đích thân gặp mặt Đậu Dương, tỏ vẻ có thể thông cảm với tình hình gia đình cậu ấy, cũng không hi vọng một học sinh xuất sắc như thế bỏ học, vậy nên quyết định sẽ đưa Đậu Dương theo để đàm phán với người nhà của bị hại, hòng đạt tới thấu hiểu và bỏ qua.”
Thẩm phán thụ lý vụ án tỏ thái độ như vậy thì coi như Đậu Vĩ Tùng đã giữ được nửa cái mạng rồi. Thư không chỉ có một bức, quan trọng là chữ ký của mấy trăm giáo viên và học sinh nữa, không uổng công hắn chẳng quản trời nóng đi khắp trường thu thập chữ ký, cũng không uổng hắn thức cả đêm trau chuốt từng câu từng chữ thay cho Hàn Kiện. Hứa Tô thấy rất đắc ý, thậm chí còn quên luôn phải hỏi tại sao Phó Vân Hiến biết về vụ án nhỏ nhặt này. Ngòi bút cứu Trung Quốc, có thể đánh động được nữ thẩm phán này, quan trọng vẫn là thư của hắn viết tốt.
“Tên luật sư bạn học cũ kia của em cũng thoải mái nhỉ.” Phó Vân Hiến phả một hơi khói, bình thản nói, “Lão Hà giờ lại đi nuôi loại phế vật đó, ngay đến công việc cơ bản của luật sư cũng không làm được thì còn vì quyền của ai được nữa, còn định bẻ gãy Trung Quốc pháp trị cái nỗi gì?”
Hứa Tô không đồng ý với lời này. Hà Tổ Bình hiện giờ chỉ chiến đấu trong cô độc, bên cạnh không còn người tài nào dùng được. Nhưng anh hùng cuối con đường thì vẫn là anh hùng, dù thời đại có ruồng rẫy, dù xã hội có bỏ rơi đi nữa.
Hắn định giải thích thay Hàn Kiện, nói thật thì không thể đổ lỗi cho cậu ấy lười biếng không làm gì được, Cù Lăng được tuyên trắng án trong phiên phúc thẩm, Hàn Kiện vẫn không được yên ổn ở văn phòng Tĩnh Nhân nhà mình. Người nhà Đàm Nhạc Linh, vợ của Trâu Kiệt, ngày nào cũng tới gây rối, bày di ảnh của nạn nhân Đàm Nhạc Linh và bà của nạn nhân trước cửa, còn khiêng cả vòng hoa, rải tiền giấy, đốt nến đốt hương, trông không khác gì mấy vụ bạo lực chống đối bác sĩ*, cực kỳ khó coi.
*Ở Trung Quốc, bạo lực đối với bác sĩ và những người hành nghề y khác đã được ghi nhận là một vấn đề ngày càng nghiêm trọng. Nhiều cuộc tấn công nhằm vào các nhân viên y tế là do bệnh nhân hoặc người nhà của họ không hài lòng với sự chăm sóc mà họ nhận được.
Hứa Tô tới tìm Hàn Kiện hai lần, lần nào nhìn tận mắt cũng hết hồn, sau cũng không dám tới nữa. Nhưng cách này có hiệu quả quá nhỏ, còn tác dụng ngược.
Vốn một số bên liên quan vẫn do dự, còn đang dừng lại ở giai đoạn trưng cầu ý kiến, mà thấy chuyện thế này, sau khi dò hỏi một chút, bọn họ lập tức quyết định ký một thỏa thuận ủy thác. Có thể khiến kẻ sát nhân được trắng án, đúng là biện pháp cứng rắn, tâm địa hiểm độc, cách thức thô thiển.
Đúng là châm chọc.
Hứa Tô nói, ban đầu người nhà họ Đám khí thế lắm, ngày nào cũng đúng giờ có mặt, vừa khóc vừa kêu ăn vạ trước cửa Tĩnh Nhân, về sau chắc cũng mệt rồi, thẩm phán cũng đưa ra phán quyết cuối cùng, có làm nữa cũng chẳng tác dụng gì, ngược lại còn nói chuyện phiếm đôi câu với luật sư trong văn phòng khi rảnh, quyết định chọn ngày lành tháng tốt để hạ huyệt cho bà lão. Hứa Tô nói xong thì rơi vào trầm tư, suy cho cùng, bà ấy cũng vì tôi mà chết oan.
Phó Vân Hiến thấy Hứa Tô bỗng trở nên rầu rĩ không vui, y cười hỏi: “Sao nào, còn muốn đi dập đầu thắp nhang à?”
Đối phương chỉ thuận miệng nhắc tới, Hứa Tô lại thật sự đặt tay lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Phó Vân Hiến cúi đầu đưa tay nâng cằm Hứa Tô lên: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Hứa Tô không biết Phó Vân Hiến đang hỏi chuyện gì, là hỏi hắn đã hiểu được chuyện luật sư nên giữ vững công lý thủ tục chưa, hay là hỏi hắn có bằng lòng thêm tên vào giấy chứng nhận bất động sản, từ nay danh chính ngôn thuận ở chung với nhau hay không. Cái trước còn nghĩ thông được chút ít, cái sau… Hứa Tô không nghĩ nổi nữa, Phó