Ly thủy tinh rạch ra một vết thương hở hẹp dài, còn tổn thương thêm mấy chỗ nữa, máu chảy không ngừng, Hứa Lâm muốn đưa Phó Vân Hiến tới bệnh viện nhưng Phó Vân Hiến không chịu. Hứa Lâm không lay chuyển được, cũng không dám ép buộc, cả buổi tối cậu ta không uống rượu, bèn nghĩ muốn tranh thủ thể hiện chút đỉnh, dù sao cùng lắm chỉ là vết thương nhỏ, cậu ta đuổi lái xe của văn phòng đi, tự mình lái chạy nhanh về hướng Ôn Du Kim Đình.
Gần mười giờ tối, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, thành phố sống về đêm giờ đây mới bừng tỉnh, bày quầy hàng, lên bar, mở chợ đêm, bán xác bán thịt cũng đều thức dậy, đúng là tầng tầng lớp lớp đều phát triển. Hứa Lâm tập trung lái xe, nương theo ánh sáng mờ nhòa của đèn neon, đôi lúc lại liếc mắt qua gương chiếu hậu, Phó Vân Hiến nhắm mắt, dựa vào ghế sau ngồi không nhúc nhích, đại luật sư Phó ngày thường uy phong lẫm liệt làm người ta sợ hãi, lúc này lại giống như con sư tử bị thương.
Trên đường, Phó Vân Hiến nhận một cuộc điện thoại. Người gọi tới chính là luật sư Đinh Kỳ trực thuộc văn phòng Quân Hán, nói rằng hiện tại trên mạng đang loạn hết cả lên, đã kinh động bên trên, tuy trước mắt sóng yên biển lặng, nhưng có tin nói rằng phải tra cho rõ ràng tất cả những vụ án mà y từng làm trước kia.
Phó Vân Hiến vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh đáp, biết rồi.
Mấy năm nay nối giáo cho giặc, tùy ý chọn truy cứu bất cứ sơ suất nào thì cũng đều không đỡ nổi. Đinh Kỳ vẫn căng thẳng, tế nhị hỏi có muốn qua lại một chút? Chuẩn bị một chút không?
Giọng nói léo nhéo chói tai, Phó Vân Hiến bực mình, không khách sáo quát lớn: “Hổ còn chưa sợ, một con chó như cậu sợ cái gì!”
Cổng lớn Ôn Du Kim Đình khí khái đã ở ngay gần đó. Thấy sắp đến nơi, Phó Vân Hiến bỗng thấy mệt mỏi, chẳng muốn lảm nhảm với Đinh Kỳ nữa, trực tiếp cúp máy.
Phó Vân Hiến không sợ hãi cũng không phải là y đang giả bộ, từ trước đến giờ y vẫn luôn phán đoán tình thế rất chuẩn xác, nói đơn giản thì chính là thấu tỏ sự đời. Trong vụ án của Tưởng Chấn Hưng, y bảo vệ lợi ích của Tưởng Chấn Hưng và các nhà đầu tư của Chấn Tinh ở mức độ cao nhất, cũng không đến mức gây ra tiền đề làm người ta tức giận, liên lụy cả mình vào. Nếu là luật sư khác, chắc chắn Tưởng Chấn Hưng sẽ bị tù chung thân, ngay cả hai mươi ba lãnh đạo cấp cao của Chấn Tinh dưới quyền ông ta đã được thả cũng phải chịu hình phạt. Y giẫm vào đường dây vụ án. Mà còn là đường dây sinh tử, những người không lăn lộn trong xã hội này đến mức đắc đạo phi thăng thì sẽ không nhìn thấy, cũng không sờ vào được. Trong đường dây thì công thành danh toại, ngoài đường dây thì xương cốt chẳng còn.
Bốn mươi tuổi đã là luật sư biện hộ án hình sự số 1, nhập nhằng giữa ranh giới trắng đen, đương nhiên sao có thể chỉ dựa vào kiến thức pháp luật. Đối diện với những đương sự cầm cả đống tiền tìm tới cửa, Phó Vân Hiến có thể tìm ra góc độ bào chữa mà các luật sư khác không tìm ra được, khiến cho viện kiểm sát bó tay bất lực, nhưng nếu là những vụ chắc như đinh đóng cột là không thể biện hộ, thường thì y sẽ không nhận án, nhưng cũng sẽ không ngần ngại cho đối phương chút tư vấn ngoài chuyên môn.
Rửa tiền, hối lộ, làm giả bằng chứng và tạo án oan, bài báo cáo buộc y là kẻ thối nát nhất giới luật Trung Quốc cũng không hoàn toàn xuất phát từ đố kỵ, thậm chí có thể nói đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Y không nhận vụ án của Tề Thiên, tình tiết phát triển sau đó của vụ án chứng minh y không nhận là đúng, đồng bị đơn dính líu đến một số mối quan hệ giữa các cá nhân khá phức tạp, sự phẫn nộ của công chúng trên mạng vẫn chưa được lắng xuống, sau đó Tề Hồng Chí lại mời một luật sư bào chữa cũng khá nổi tiếng, nhưng đã bị Hiệp hội luật sư điều tra do không tuân thủ quy định làm việc.
Lần trước, cũng là Đinh Kỳ gọi điện đến, hỏi Phó Vân Hiến một câu đã từng nghe rất nhiều lần: Về chuyện kia, ý bên đó là muốn nhờ tôi hỏi luật sư Phó một câu… Tấn vẫn ở đây*, hay là xử lý một chút?
Đinh Kỳ là một người khá cẩn thận, nói chuyện điện thoại đều dùng tiếng lóng, dù bị ghi âm cũng không sợ.
Phó Vân Hiến nghe hiểu. “Chuyện kia” là bị người tố cáo, “Tấn vẫn ở đây” là một điển cố, trước khi giết đại thần Giải Tấn, Minh Thành Tổ đã hỏi một câu kín kẽ không để lại dấu vết như vậy, thực ra chính là ám chỉ giết người.
Một mạng, quyền lợi liên lụy đằng sau chưa tới vài chục triệu, trong mắt những quan lớn coi tiền như cỏ rác, giết chết thì cũng chỉ là giết chết mà thôi.
Mà đối với Phó Vân Hiến, cái mạng này chưa chắc đã mang lại lợi ích gì. Hồi bé mẹ y mắc “Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên”, y từng vay tiền cha, bị lạnh nhạt không nể tình đuổi ra khỏi cửa, về sau trưởng thành làm luật sư hình sự, ngày nào cũng liếm máu trên mũi đao, ban đầu chánh án ngang nhiên đưa hối lộ cho y, về sau các quan chức cấp cao xếp hàng mong đưa tiền cho y. Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi,