Y Quan Khắp Thành

Ánh trăng (2)


trước sau

Trước khi mạo hiểm vì Hứa Lâm, đại luật sư Phó trời sinh đa nghi cũng đã từng hỏi chính mình, lần này liệu có bẫy hay không. Không có mấy người am hiểu sâu về phỉ thúy, nếu không phải Hứa Lâm cố tình để lộ ra thì bọn bắt cóc sẽ không biết đây chính là đồ y tặng, lại càng không nghĩ đến chuyện dùng thứ này để áp chế đe dọa, đơn giản như thế lại rất đáng nghi.

Ngoại trừ Hồng Triệu Long còn có thể giải vây cho bản thân là “vì dân trừ hại”, Hồng Duệ lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, là sinh viên Ivy League*, đúng độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, tương lai rộng mở xán lạn, chưa bao giờ tham gia vào những chuyện giang hồ xấu xí của cha mình, quả thực đúng như lời Hồ Thạch Ngân nói, làm loạn xong có lẽ sẽ rời đi. Hiện tại Hồng Linh không tiếc tự chặt ngón tay muốn liều mạng với y, có thể thấy được nỗi căm hận ngấm vào cốt tủy, Phó Vân Hiến lại thấy thật chẳng dễ dàng gì.

*Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm tám trường đại học nghiên cứu tư nhân ở Đông Bắc Hoa Kỳ.

Đúng vậy, chẳng dễ dàng gì, Hồng Linh mười năm trước mới có mười hai tuổi, cùng tuổi hồi y mới gặp Hứa Tô, đều là thiếu niên không biết sự đời, sạch sẽ thanh thuần. Y là thần tiên không gì không làm được trong mắt một cậu trai, cũng là ma quỷ không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào trong lòng đứa bé trai còn lại.

Hà Tổ Bình hỏi y, có cảm thấy có lỗi với mình ngày trước không.

Hứa Tô nói, chú không phải đại ca của tôi.

Hứa Tô còn đang say giấc trên giường, Phó Vân Hiến đứng trước gương phòng tắm, kiểm tra vết sẹo ẩn trên trán mình. Nhớ lại người luật sư tuổi tác không nhỏ kể khổ với mình vào ban ngày, nói luật sư tranh tụng án hình sự đều là phận con phận cháu. Phó Vân Hiến đáp lại một câu “Đều như nhau cả”, mặc dù thái độ bất cần lấy lệ, nhưng lời nói tuyệt đối không tùy tiện.

Quả thực đều như nhau.

Sau vụ án Hứa Văn Quân, Phó Vân Hiến sa sút tinh thần, ngẫm nghĩ suốt một thời gian dài, bắt đầu thử dựa vào quan hệ để giải quyết một số vụ án ngoài chuyên môn của luật sư. Có lần vì một vụ án mà thân chủ bị xử oan, y đã phải đi xã giao với chánh án tòa án hình sự trung cấp địa phương, trên tòa thì tưởng như chính trực nhã nhặn, cởi pháp bào thì không khác nào cầm thú, động tay động chân với tất cả những cô gái tới tiếp rượu Tây, còn gọi người ta là “gà”.

Năm ấy y mới hai mươi bảy, dại khờ và nhiệt huyết, cố ý tìm cớ mắng cô gái kia để đuổi ra ngoài, thực chất là giải vây hộ người ta, nhưng hành động anh hùng cứu mỹ nhân này lại chọc giận vị chánh án nọ, đòi Phó Vân Hiến phải quỳ xuống phạt rượu xin lỗi ngay trước mặt mọi người.

Phó Vân Hiến quay đầu muốn đi, luật sư đi cùng y lại lập tức lôi kéo khuyên giải, người nọ nói hôm nay cậu không quỳ, ngày mai thân chủ của cậu sẽ phải quỳ xuống cầu xin, hơn nữa chánh án Hoàng sắp lên chức rồi, sau này cậu có còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không?

Chỉ suýt chút nữa thôi, Phó Vân Hiến đã đẩy cửa bỏ đi, nhưng Hứa Văn Quân uổng mạng đã trở thành nỗi hận khảm sâu trong tim, thành bóng ma trong tâm lý. Y không muốn gặp lại cảnh gia đình tan nát, cũng không muốn có thêm một đứa bé mất cha.

Quỳ thì quỳ.

Có thể ép cho gốc rạ cứng rắn này chịu thua là một chuyện mang lại cảm giác thành tựu rất đặc biệt, thấy chàng thanh niên cao lớn anh tuấn siết chặt nắm tay trước mặt mình, lửa giận bùng lên trong mắt, gân xanh giật trên trán, cuối cùng vẫn từ từ quỳ xuống, chánh án Hoàng cực kỳ hài lòng, còn vỗ vai y nói một câu thấm thía, luật sư tranh tụng án hình sự phải quỳ gối trước quyền lực công, đây là tôi đang dạy cậu.

Về sau quả nhiên vụ án được xử nhẹ nhất trong tất cả những vụ án cùng dạng, tất nhiên người ngoài không biết được cách thức bên trong, còn tưởng rằng đây là quyết định cá nhân của thẩm phán.

Phó Vân Hiến gần như giác ngộ, y chém giết đối kháng, tốn hơi thừa lời cãi vã đến máu chảy đầu rơi, bao nhiêu năm sau, đại luật sư Phó lẫy lừng cả nước gặp lại chánh án Hoàng, nói nói cười cười, đối xử với nhau như anh em chí cốt.

Trên đời không có anh hùng, không làm trí dũng kiệt xuất, thì là nhát gan vô dụng.

Sau khi thay hình đổi dạng, Phó Vân Hiến không để người phụ ta đã làm một chuyện mà ngay đến Hứa Tô chưa hẳn đã biết.

Chẳng qua vực sâu này chỉ cho vào mà không cho ra, chờ đến khi phản ứng được thì thân đã chìm trong vũng bùn, tay đã nhuốm đỏ máu tươi, hối hận cũng không còn kịp nữa.

Hứa Lâm bị tay sai của Mã Bỉnh Nguyên bắt khỏi thành phố S, nếu ở thành phố S thì còn may, công an thành phố là bạn của Phó Vân Hiến, chuyện này đã không khó giải quyết như vậy.

Phó Vân Hiến bảo Văn Quân chuẩn bị một vali nhân dân tệ, đích thân mang tiền đi chuộc người, y không đánh tiếng trước với công an địa phương, thứ nhất là rõ ràng xã hội đen có gan làm càn như vậy thì về cơ bản đều sẽ câu kết với bạch đạo, nếu đánh tiếng sai người thì còn dễ phạm sai lầm hơn; thứ hai là nhỡ đâu đối phương lại thật sự muốn sống mái với cảnh sát, đạn không có mắt, đã có lòng cứu người, không thể dồn người được cứu tới bờ vực sinh tử.

Vậy nên y chỉ đi một mình, ý là khi đã tiến vào núi rừng hoang vu, vậy thì mạng sẽ đặt vào tay ông trời. Tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Lâm đều không thể ngờ là Phó Vân Hiến lại tới thật, ai cũng khiếp sợ.

Gần đó có bảy tám người đứng, người nào cũng lăm lăm súng đạn, nhìn sơ qua thì thấy tay chân của Mã Bỉnh Nguyên được trang bị rất kỹ, ngoại trừ Kiểu 54 thì còn có cả shotgun. Hứa Lâm máu me be bét, đã bị đánh cho không ra hình người, bị hai tên bắt cóc giữ ở chính giữa, mảnh mai như một miếng thịt trên vỉ nướng. Ngón tay bị chặt đứt của cậu ta được băng bó qua loa, nếu không phải tiết trời đang giá rét thì có lẽ giờ đã thối rữa rồi.

Mùa đông sắp đến, ánh trăng sáng quắc như lưỡi dao. Gió lạnh len lỏi qua những chạc cây phát ra âm thanh như quạ kêu, phủ lên vùng thôn quê ngoại ô một bầu không khí làm người ta sợ hãi. Phó Vân Hiến mặc áo măng-tô đen, mang theo một vali đầy ắp tiền, bước đi nhanh mà nặng nề, bình tĩnh cảm giác như còn ra dáng tội phạm hơn cả đám cầm súng kia.

Đại luật sư Phó có giỏi giang trên tòa thế nào thì suy cho cùng cũng chẳng phải đao thương bất nhập, chẳng qua câu “chết vì tiền tài” ngược lại vẫn đúng, nếu như những người này thật sự muốn lấy mạng thì có thể chờ đợi thời cơ bí mật để xuống tay với y, nếu vẫn còn có ham muốn tiền tài, vậy chứng tỏ chuyện này có thể xoay chuyển được.

Phó Vân Hiến ném vali tiền xuống đất, nắp vali bật ra để lộ từng hàng nhân dân tệ chỉnh tề, y liếc nhìn Hứa Lâm, nói, thả cậu ta ra.

“Đéo mẹ nó, bảo thả thì thả thôi!” Một tên bắt cóc còn trẻ còn non hùng hùng hổ hổ bước tới nhặt tiền, bỗng nhiên lại vung nắm đấm về phía Phó Vân Hiến. Nhưng đại luật sư Phó cao lớn cường tráng, phản ứng lại nhanh, trở tay bắt gã lại, dùng khuỷu tay kẹp chặt cổ gã. Thằng nhãi miệng còn hôi sữa giãy giụa trong tay y nhưng bất lực, giống như cá mắc vào lưới.

Tiếng súng đạn vang lên giữa vùng hoang vu, Phó Vân Hiến buông lỏng tay đúng lúc, chửi một tiếng: “Cút!”

Tất cả họng súng đen ngòm đều chĩa về phía y, y giương mắt nhìn thủ lĩnh giữa đám người, bình tĩnh hỏi: “Mang tiền tới rồi, có ý gì?”

Đối phương âm u đáp: “Phó gia tống anh Mã vào rồi, các anh em không thể không hỏi rõ chuyện này.”

“Tôi là luật sư, chỉ chịu trách nhiệm với thân chủ của mình, người tống Mã Bỉnh Nguyên vào tù là em ruột của gã. Hôm nay các người giết tôi, ngày mai sẽ lập tức bị ‘truy nã toàn tỉnh’, xác định sẽ chết, không một ai thoát được.” Dưới họng súng, Phó Vân Hiến hoàn toàn không hoang mang, quét mắt nhẩm đếm số người ở đây, xác nhận có những kẻ trong này đã nằm trên danh sách truy nã của cảnh sát, y cười nói, “Một mạng của tôi đổi được tám mạng, không lỗ.”

Thủ lĩnh kia có tên trong danh sách, bị đâm trúng tim đen đã bắt đầu hơi luống cuống, gã gân cổ cãi lại: “Bị bắt thì là số trời, người giang hồ vẫn phải có quy tắc của giang hồ, có thù tất báo!”

“Vậy thì cần nhiều tiền thế để làm gì, mua cả thế giới à,” Phó Vân Hiến giẫm chân lên vali chứa đầy tiền, vali da phát ra tiếng vang trong trẻo, thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người lên đống tiền, y nhoẻn cười, “có tiền mà không có mạng tiêu, nếu là tôi, tôi tiếc lắm.”

“Biết làm sao bây giờ, nếu

không phải Phó gia bán đứng anh Mã,” Tên thủ lĩnh nhìn xuống, sự hung tàn toát lên trên mặt, “thì mấy anh em cũng không bị diệt tận gốc, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh.”

“Đất nước giáng đòn mạnh để trấn áp xã hội đen, chuyện sớm muộn mà thôi.” Phó Vân Hiến nói, “Chưa kể chuyện còn chưa đến mức đó, tôi có cách để sắp xếp cho các vị ra nước ngoài, có còn nhớ Uông Lâm không?”

Đám người này đều biết Uông Lâm. Uông Lâm là doanh nhân ngoài sáng nhưng trong tối lại là con buôn thế giới ngầm, giết người phóng hỏa không từ một việc ác nào, cũng đã bị giam giữ, chẳng hiểu tại sao lại được Phó Vân Hiến đưa ra, về sau còn được Phó Vân Hiến đưa ra khỏi Trung Quốc, đến tận giờ vẫn còn thường xuyên ăn nói hàm hồ phản động trên Twitter, chính phủ lại bó tay chịu trói không thể làm gì.

Đây là một vụ mua bán hời, cầm theo một số tiền lớn trốn ra nước ngoài ung dung tự tại, chắc chắn sướng hơn mấy trăm lần việc trốn chui trốn nhủi nơm nớp lo sợ trong nước. Mấy tên bắt cóc nhìn chằm chằm cái vali da, có vẻ như đã lay động.

Phó Vân Hiến thấy đối phương do dự, có lẽ là vẫn còn chưa yên tâm với mình, y nói; “Tôi biết lừa tôi tới đây là chủ ý của cậu bạn nhỏ này, tôi không trách các vị, chỉ muốn nhắc nhở các vị rằng Mã Bỉnh Nguyên đã toi đời rồi, vẫn nên nghĩ cho mình nhiều hơn một chút.”

Phó Vân Hiến chỉ thuận miệng đoán, không muốn đánh vẫn đoán ra được. Thông minh như Hứa Lâm, sau khi bị bắt, lập tức không tiếc dùng ngón tay của mình phản lại một bước, cậu ta đánh cược chuyện hai người suýt nữa đã lên giường, ít nhiều gì vẫn còn chút tình cảm, có khi Phó Vân Hiến sẽ nhớ đến chút tình cảm ấy mà cứu mình một mạng, dù sao coi như đến cuối không còn cách nào khác để tự bảo vệ mình thì cũng phải kéo theo người này đồng quy vu tận.

Hứa Lâm đề nghị dùng tỳ hưu phỉ thúy để câu Phó Vân Hiến, lại sợ miếng mồi quá dễ đoán, thế là đề nghị chặt đứt một ngón tay của mình, nhuốm máu be bét gửi qua. Khi đó bọn bắt cóc còn giật mình, ngay cả tay định vung lên đấm cậu ta cũng phải thu về. Dù là những kẻ liều mạng ngày nào cũng liếm máu trên đao, bọn chúng cũng chưa từng gặp kẻ nào dám tàn nhẫn với chính mình như thế.

Tên thủ lĩnh ngây ra một lát, không hiểu nổi mà hỏi: “Vậy mà mày còn cứu nó?”

Phó Vân Hiến lại liếc nhìn Hứa Lâm, hờ hững nói: “Đây là chuyện riêng giữa tôi và cậu bạn họ Hồng này, chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

Đến đây thì Hứa Lâm hoàn toàn ngây ngẩn, trăm ngàn tính toán cậu ta cũng không thể ngờ được Phó Vân Hiến đã biết thân phận thật của mình, lại càng không ngờ khi đã biết cậu ta thật sự là ai rồi, vậy mà y lại vẫn chấp nhận mạo hiểm tới đây một mình.

Ngay đến Mã Bỉnh Tuyền mà còn giữ mạng được cơ mà, đại luật sư Phó toát ra phong thái nghề nghiệp, trông có vẻ như đã nói là làm. Mấy tên bắt cóc đổi ý, nhưng lại vẫn lo lắng khi giao lợi thế bên mình ra, vậy mà lại yêu cầu muốn giữ Phó Vân Hiến lại, bắt y dùng chính mình để đổi lấy Hứa Lâm, đảm bảo chắc chắn việc bọn chúng có thể ra nước ngoài nhập cư trái phép một cách an toàn.

“Cút mẹ chúng mày đi!” Phó Vân Hiến trực tiếp chửi tục tại chỗ, bảo thủ độc đoán đã quen rồi, nhẫn nại dông dài nãy giờ với lũ ngu xuẩn này đã khiến y sắp không kiên nhẫn nổi nữa, “Rặt một lũ sắp ăn đạn tới nơi, không có tư cách bàn điều kiện với tao! Thả hay không, tao cho chúng mày một phút suy nghĩ.”

Khí thế ấy khiến lũ bắt cóc trục lợi khiếp hãi, cực kỳ đúng với tính tình Phó gia, có vẻ như không phải cú lừa. Nhưng lũ người vẫn do dự như trước, thậm thà thậm thụt bàn bạc đối sách, sự kiên nhẫn của Phó Vân Hiến hoàn toàn sụp đổ, ngay trước đám người liều mạng này, y đi tới, bàn tay to lớn túm lấy gáy Hứa Lâm kéo cậu ta vào trong ngực – dựa vào bờ ngực cường tráng lại ấm áp, Hứa Lâm mình đầy thương tích lại mặc quần áo phong phanh lập tức thấy ấm hơn hẳn. Cậu ta chưa từng được người khác ôm vào ngực như thế. Cha cậu ta không mặn mà với mẹ, động tí là chửi bới mắng mỏ, cậu ta cũng chẳng ôm bao nhiêu tình cảm với cha mình, nhưng người anh cùng cha khác mẹ Hồng Duệ lại đối xử rất tốt với cậu ta.

Phó Vân Hiến ôm lấy vai Hứa Lâm, vòng qua che cho cậu ta, xoay người định đi.

Không một ai ngăn bọn họ.

Nhưng vừa mới ra hơn mười mét, tiếng còi xe cảnh sát vang khắp xung quanh, lũ bắt cóc giật mình nhận ra bị bẫy, lập tức giơ súng lên bắn.

Phó Vân Hiến không gọi người tới, chính y cũng giật mình, che cho Hứa Lâm nằm xuống theo bản năng, tránh né vụ đấu súng.

Lũ bắt cóc này cũng chỉ được cái mẽ, bình thường giương oai diễu võ thành quen, khả năng thực chiến lại chẳng ra đâu vào đâu, công an đồng loạt xông tới, chẳng mất bao công đã khống chế được toàn bộ.

Sau khi kiểm soát tình hình một cách cực kỳ đơn giản, một đồng chí công an đỡ hai người Phó, Hứa dậy, bỗng hô lớn: “Có người trúng đạn!”

Viên đạn kia vốn bắn về hướng Hứa Lâm, ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Vân Hiến đã đẩy Hứa Lâm ra, cuối cùng bản thân lại trúng đạn. May mắn là viên đạn đã xuyên vào dưới xương bả vai, nếu không chắc chắn sẽ tử vong tại chỗ.

Xe cảnh sát gào thét xuyên đêm chở người bị thương đến bệnh viện. Trên xe, Phó Vân Hiến không nằm băng ca, cảnh sát khuyên cũng không nghe, còn đưa tay sờ lên ngực. Bao thuốc đã bị máu thấm ướt, điếu thuốc đẫm màu máu. Chật vật móc ra một điếu đưa vào miệng, sức lực trên tay đã bị rút cạn hoàn toàn, y run rẩy cầm bật lửa, không thể bật lên nổi nữa, thế là y đưa cho Hứa Lâm, dùng ánh mắt ý bảo cậu ta châm thuốc cho mình.

Hứa Lâm cũng run bần bật, bấm mấy cái cũng không bật lửa được, suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, lòng dạ có hiểm độc đến mấy cũng không thể đứng vững nổi trước cảnh chỉ xảy ra trên phim này.

“Thầy… Hay là nằm xuống nghỉ ngơi một chút…” Mọi việc đã vỡ lở, Hứa Lâm lại không sửa được miệng, vẫn gọi một tiếng “thầy”. Cậu ta chật vật châm thuốc cho Phó Vân Hiến, cúi đầu nhìn bả vai máu chảy ròng ròng của y, “Thầy Phó, thầy không sao đâu chứ…”

“Dù Hồng Triệu Long đã xem như bị hành quyết cả nhà, giữ lại được một mạng coi như là thằng nhãi cậu may mắn, mẹ nó lại còn tự giày vò ngu ngốc như vậy.” Giọng nói vốn trầm lại càng trầm hơn, giống như âm vang dư lại sau khi gảy dây đàn. Đại luật sư Phó thành danh rồi chưa bao giờ phải chật vật thế này. Y rít một hơi khói, tranh thủ khi nhả khói ra thì thở từng hơi từng hơi, vết thương không nhẹ, đau chứ.

Hứa Lâm mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nổi.

Phó Vân Hiến cố gắng nâng bàn tay kẹp thuốc lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hứa Lâm, không biết là chỉ bảo hay ve vuốt, cũng chẳng rõ là chất vấn hay quan tâm: “Tự cắt một ngón tay của chính mình, không đau sao.”

Có lẽ vì dính máu, tay Phó Vân Hiến nóng đến kinh người, cái chạm khẽ khàng của y lên má khiến Hứa Lâm cảm thấy đau đớn, nước mắt đột nhiên chảy ra: “Tại sao ông…”

Tại sao biết rõ tôi mạo danh tới trả thù, lại có thể sẵn sàng xả thân cứu tôi không màng tính mạng.

Rõ ràng Phó Vân Hiến nghe được câu hỏi còn mắc trong cổ họng đối phương, nhưng có lẽ vì mất máu quá nhiều, y không còn sức nói chuyện nữa. Y mệt mỏi nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới nói, là do tôi nợ cậu. Cũng là tôi nợ Hứa Tô.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện