Cảm xúc của Hứa Tô đối với Bạch Tịnh đã không còn chút gợn sóng từ lâu, nhưng lại không chịu nổi chút hồi ức ngày xưa chộn rộn ấy, tất cả đều liên quan tới Cố Thiên Phượng.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, hắn qua siêu thị mua đồ trước. Đối diện với những kệ hàng rực rỡ muôn màu, Hứa Tô cố nhớ lại sở thích của Cố Thiên Phượng, thích ăn gì, thích mặc gì, thích dùng gì, nhưng hắn chợt bàng hoàng nhận ra mình hoàn toàn chẳng biết gì cả, chỉ nhớ đối phương đối xử với mình rất tốt.
Mười tháng mang nặng đẻ đau, báo đáp ba đời còn không đủ. Hứa Tô bị quan niệm cũ này trói chặt, mẹ ruột Tô An Na đã như thế, Cố Thiên Phượng “còn thân thiết hơn mẹ ruột” lại càng như vậy.
Hứa Tô tùy ý cầm một vài món thực phẩm dinh dưỡng được đóng gói đẹp đẽ, lại đút năm ngàn tiền mặt vào trong hộp quà, hắn cảm thấy vui vẻ, cũng thấy tiếc nuối, giờ con gái của Cố Thiên Phượng cũng nổi tiếng rồi, chẳng còn thiếu gì nữa.
Trong khoảnh khắc ấn chuông cửa, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ùn ùn ập tới, Hứa Tô cố nén sự đố kỵ trong lòng, nâng tay lau mắt.
Tưởng là một bữa cơm sum vầy một nhà năm người, ai ngờ bốn miệng lại im lặng ngồi bên bàn cơm chờ Bạch Tịnh. Bạch Tịnh thì mãi không thấy về, tin nhắn cũng không gửi, gọi điện thoại thì tắt máy.
Bạch Mặc mất kiên nhẫn: “Đồ ăn nguội cả rồi, đừng chờ nữa, chẳng biết con oắt chết tiệt đó lại la cà ở đâu rồi, chắc chắn không về đâu!”
Một bàn toàn thức ăn ngon, mặn chay đủ cả, có thịt mỡ bóng bẩy cũng có món thanh đạm nhẹ nhàng. Hứa Tô bí bách ngồi trên bàn, đây đều là những món trước đây hắn thích ăn.
Cố Thiên Phượng mắc bệnh thật, lúc phát hiện ra thì đã bị u lympho* giai đoạn cuối, về lý thuyết thì vẫn chữa được nhưng thực tế thì không mấy khả quan. Nhưng Cố Thiên Phượng là người rộng lượng thoải mái, sóng gió nửa cuộc đời, chẳng coi ung thư là vấn đề gì lớn, mặc dù đã gầy rạc cả đi nhưng tinh thần vẫn ổn.
*U lympho là một dạng bệnh lý ung thư máu khi tế bào hạch bạch huyết phát triển quá mức kiểm soát. Hạch bạch huyết của cơ thể phân bố bất thường hoặc không kiểm soát được. Các tế bào lympho bất thường tích tụ, thường ở hạch nách, cổ hoặc hang.
Mặc dù có giúp việc nhưng tất cả đồ ăn trên bàn đều do một mình Cố Thiên Phượng tự làm, bà gắp một đùi vịt xốt mật ong cho Hứa Tô, cười nói, số mình là phải vất vả, rảnh lại không được.
Ba Bạch thích uống rượu, về già thì hay lú lẫn, ông còn gọi Hứa Tô là “con rể”, hỏi hắn khi nào thì cưới con gái mình còn gả nó đi.
Hứa Tô bối rối không biết trả lời thế nào, may mà Bạch Mặc ngồi cạnh giải vây cho hắn: “Đã chia tay bao năm rồi, con gái ông bô chảnh lắm, không có cái phúc này.”
Cố Thiên Phượng hỏi Hứa Tô giờ đã có đối tượng chưa.
“Có… Coi như là có ạ…” Hứa Tô cúi đầu, lắp ba lắp bắp không dám nhìn thẳng vào mặt Cố Thiên Phượng.
Bạch Mặc cứ như quỷ chết đói đầu thai, trong bốn người thì anh ta động đũa nhiều nhất. Trong miệng toàn là thịt vịt, miệng cười toe toét bóng loáng dầu mỡ, khó chịu liếc nhìn mẹ mình: “Đừng có hỏi, dù có hay không thì cũng không có duyên phận gì với nhà mình đâu.”
Cố Thiên Phượng nói: “Con bé trông thế nào? Đừng cố tìm người xinh đẹp, quan trọng vẫn là nhân phẩm tốt.”
Hứa Tô nói: “Không phải con bé.”
Cố Thiên Phượng không nghĩ đến chuyện kia, còn cho rằng Hứa Tô yêu người lớn tuổi hơn, bà cười nói: “Lớn tuổi cũng không sao, chẳng phải mấy ngôi sao đều thích ‘tình chị em’ hay sao.”
Hứa Tô ngập ngừng: “Cũng không phải… tình chị em.”
Cố Thiên Phượng hỏi: “Thế…”
“Sao lằng nhằng thế nhỉ, nói thật ra luôn đi là được còn gì!” Thấy Hứa Tô mãi không động đũa, cũng chẳng chịu nói ra sự thật, Bạch Mặc ăn hết cái đùi vịt trong bát mình rồi lại gắp luôn miếng trong bát Hứa Tô, anh ta vừa gặm đùi vịt vừa nói với mẹ mình, “Người yêu nó không phải nữ, là nam.”
Cố Thiên Phượng im lặng. Hứa Tô đã đoán được, đây là thái độ của người thuộc thế hệ trước với đồng tính.
Ba Bạch thì hồ đồ, nói trước quên sau, hớn ha hớn hở giơ ly rượu trắng lên, đòi uống một chén với con rể tương lai.
Hứa Tô nhận chén rượu trong tay ba Bạch, ngửa đầu uống cạn, hắn đặt chén xuống, thừa nhận với Cố Thiên Phượng: “Là đàn ông, người yêu con là đàn ông.”
Một đứa nhỏ tốt đẹp tự nhiên nhoáng cái đã cong, Cố Thiên Phượng tưởng hắn bị tổn thương vì tình yêu nên mới bước lên con đường này, bà đau lòng hỏi: “Có liên quan tới Tiểu Tịnh không?”
Hứa Tô lắc đầu, chắc như đinh đóng cột: “Không ạ.”
Cố Thiên Phượng nghĩ một lát lại nói: “Vậy có phải vì mẹ của con không.”
Hứa Tô cũng lắc đầu: “Không ạ.”
Cố Thiên Phượng hỏi tiếp: “Người đó có đối tốt với con không?”
Hứa Tô gật lia lịa: “Cực kỳ tốt luôn.”
Cố Thiên Phượng lại hỏi: “Vậy người đó là người thế nào -”
Bạch Mặc thấy mẹ dông dài phiền phức, không nhịn nổi mà chen miệng vào: “Luật sư lớn đó, siêu giỏi siêu ngầu siêu đẹp trai.”
Biết mẹ mình không hiểu, anh ta giải thích với bà thay cho Hứa Tô, ai ngờ khua môi múa mép lại khuấy cho nước thêm đục: “Mẹ, mẹ cũng đừng trách Tiểu Hứa, người ta quyến rũ lắm luôn, là dạng ai nhìn thấy cũng muốn tụt quần leo lên giường ấy, dưới tay con có mấy đứa nghệ sĩ, suốt ngày muốn ngủ với người ta -”
Hứa Tô trợn mắt lên: “Bọn nó dám!”
Bạch Mặc cãi lại: “Chú mày kẹt sỉ thế, người ta chỉ nghĩ trong đầu thôi…”
Hứa Tô vẫn không hài lòng: “Nghĩ cũng không được, đó là đàn ông của tôi.”
Vẫn là dáng vẻ trẻ con hở cái là cãi nhau năm đó, Cố Thiên Phượng quét sạch hết vẻ tiều tụy bệnh tật, lại nở nụ cười. Bà nói với Hứa Tô bằng giọng bàn bạc, nếu tốt như vậy thì bao giờ đưa tới giới thiệu làm quen được không?
Lần này Hứa Tô không đưa người tới, một là sợ Phó Vân Hiến nghĩ nhiều, hai là sợ Cố Thiên Phượng mất tự nhiên, tảng đá nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, hắn cười thoải mái lại ngoan ngoãn, gật đầu liên tục: “Được chứ, con đã muốn đưa người ta tới lâu lắm rồi.”
Thời gian trôi rất nhanh, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, chờ đến tận mười giờ mà Bạch Tịnh vẫn mất hút. Cố Thiên Phượng đề nghị Hứa Tô ngủ lại một đêm.
Hứa Tô vui vẻ đồng ý.
Trước kia hắn cũng đã từng ở nhà họ Bạch. Hồi Tô An Na vừa mới chia tay ông chủ Hồng Kông thì thường xuyên khóc lóc vô cớ, nổi nóng thất thường, có lần còn cầm dao định đâm con trai như phát rồ, Hứa Tô thông minh, lập tức chạy sang nhà họ Bạch. Lúc đó Cố Thiên Phượng một tay ôm Hứa Tô vào ngực, một tay chắn dao của Tô An Na, bà lớn tiếng quở trách, khí thế hùng hổ, khiến Tô An Na sợ hãi buông con dao trong tay ra, phẫn nộ hằm hằm bỏ đi. Về sau Cố Thiên Phượng sợ Hứa Tô về nhà xong lại bị đánh tiếp nên giữ hắn ở lại mấy ngày.
Hứa Tô và Bạch Mặc ở chung một phòng, đồ trên giường đều còn mới, Bạch Mặc có chỗ ở riêng, hầu như không về nhà ngủ.
Lần trước ngủ lại ở nhà Đường Dịch Xuyên đã hứng chịu sóng to gió lớn, lúc này dù thế nào đi nữa cũng không dám không báo trước. Hứa Tô tắm rửa xong, thay quần đùi áo phông của Bạch Mặc rồi nằm trên giường gọi điện thoại cho Phó Vân Hiến, nói hắn và Bạch Mặc lâu ngày gặp lại, muốn ngủ ở ngoài một đêm.
“Bạch Mặc?” Phó Vân Hiến không ấn tượng mấy với cái tên này, nghĩ một lát mới hỏi, “Anh trai Bạch Tịnh?”
“Dạ.” Hứa Tô kéo dài âm cuối mềm mại, xin xỏ đầy tội nghiệp, “Chú, một đêm thôi được không?”
Phó Vân Hiến im lặng chừng vài giây, sau đó y nói, được.
Cố Thiên Phượng biết Hứa Tô không chịu được lạnh, chăn đắp không dày thì không ngủ nổi nên đặc biệt mang một bộ chăn ga mới qua, ban ngày mới phơi nắng như đã chuẩn bị sẵn cho hắn, chăn vừa mềm vừa bông, mùi lúa mạch dễ ngửi ập vào mũi.
“Con cảm ơn…” Hứa Tô đắn đo ấp úng chuyện xưng hô với Cố Thiên Phượng, cuối cùng chỉ có thể gọi một tiếng “cô” không cam lòng.
Cố Thiên Phượng quay đầu lại nhoẻn miệng cười.
Chẳng biết gió lùa vào lay động tấm rèm từ đâu, ánh trăng lênh láng tràn vào mấy mét, khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa.
“Có đôi khi anh thật sự nghi ngờ ai mới là con trai ruột của bả.” Bạch Mặc đang oán giận thì điện thoại đổ chuông, nhìn thì thấy là người ở công ty quản lý của Bạch Tịnh.
Đối phương nói ngắn gọn, bảo anh ta là Bạch Tịnh bị nghi ngờ có liên quan tới cái chết của Hoàng