Y Quan Khắp Thành

Có bồi thường (2)


trước sau

Hồi đó khái niệm “Phiên họp kiểm tra*” vẫn còn mới, có một ngày Hứa Tô được tài xế của Phó Vân Hiến đến đón ở Quân Hán, bảo là giao lưu trao đổi đồng chí cùng hai bên viện kiểm sát, để xây dựng một mối quan hệ mới và hài hòa giữa bên công tố và bên biện hộ.

*Cụm đầy đủ là “Phiên họp kiểm tra việc giao nộp, tiếp cận, công khai chứng cứ và hòa giải”, đây là cuộc họp mà thẩm phán có thể triệu tập các công tố viên, đương sự, luật sư bào chữa và đại diện tố tụng để hiểu tình hình và nghe ý kiến ​​về các vấn đề liên quan đến phiên tòa trước khi chính thức xét xử, để các đương sự thảo luận yêu cầu của họ và những vấn đề xung quanh vụ án, có quyền yêu cầu trao đổi chứng cứ và các vấn đề khác. Phiên họp này giúp cho thẩm phán xem xét lại toàn bộ hồ sơ vụ án, giúp các bên chuẩn bị tốt hơn cho quá trình tranh luận tại tòa.

Tất cả những gì học trên ghế nhà trường đều là lý luận suông, Hứa Tô cảm thấy cực kỳ mong chờ cuộc đào tạo trực quan thực tế này. Hắn ôm một bụng nhiệt huyết, tâm trạng tò mò thấp thỏm, dọc đường liên tục gặng hỏi lái xe, rằng tôi có cần chuẩn bị gì không? Tôi sợ gặp người ta ăn nói linh tinh lại làm chú mất mặt…

Đối phương chỉ cười mà không đáp, nụ cười rất quái lạ.

Đến nơi mới thấy có gì đó không ổn, cái nơi có tên Phượng Lý Danh Đô này thực chất lại là một hộp đêm cao cấp, trang hoàng tráng lệ nguy nga, mặt tiền toát ra hơi thở mục ruỗng của chủ nghĩa tư bản, nhìn qua đã biết không phải nơi đàng hoàng tử tế.

Mà người tới đây cũng toàn máu mặt, nào là chánh án tòa án hình sự, nào là phó viện trưởng viện kiểm sát, cùng với Phó Vân Hiến tất cả đều được một vị quyền cao chức trọng nào đó thuộc hệ thống tư bản trong nước mời đến “giao lưu trao đổi”.

Mà trao đổi ở đây chính là chơi gái, dưới tòa mà cùng là ruồi bu máu, kiến tụ mùi thì trên tòa cũng dễ nói chuyện hơn. Hơn nữa mấy vị này đều không hẹn mà cùng khẩu vị, hiếm khi đều là người cùng đường, tình nghĩa cách mạng núi cao biển rộng. Phó Vân Hiến giới thiệu Hứa Tô cho đối phương làm quen, cũng không nói quan hệ giữa hai người bọn họ là gì, chỉ bảo sau này còn phải nhờ hai vị quan tâm giúp đỡ.

Hứa Tô liếc mắt nhìn hai vị lãnh đạo, một trong hai người đó có diện mạo rất kỳ lạ, mắt xếch mày rậm, nếu mà mặt còn đỏ sẫm như quả táo nữa thì không khác gì Quan Vân Trường được miêu tả trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Chỉ tiếc là Quan Vân Trường thì trung dũng song hành, vị lãnh đạo này thì vừa gian vừa nịnh, trong số đám người này thì gã là quan chức trong giới luật bại hoại nhất. Hứa Tô nhớ kỹ gương mặt và tên của người này, họ rất lạ, là họ Bình, tên thêm một chữ Nguy.

Trong triều có người giỏi làm quan, dù sau khi tốt nghiệp có chọn con đường nào thì quen biết nhiều với những người thuộc tầng lớp này chắc chắn chẳng có gì thiệt hại. Hứa Tô cũng biết điều đó, vậy nên hắn giấu đi cảm xúc thất vọng, vẫn mỉm cười đầy ngoan ngoãn.

Sau ba vòng rượu, đại luật sư Phó đã ngà ngà say, cùng với chánh án Bình mỗi người đều được một cậu trai tươi trẻ mơn mởn dìu lên khách sạn Danh Đô ở tầng trên hộp đêm, dặn tài xế để Hứa Tô chờ nguyên tại chỗ, đợi sau khi y “giao lưu” xong thì cùng về.

Hứa Tô cúi gằm mặt ngồi chờ một mình trong phòng đặt riêng, âm thanh trụy lạc quanh quẩn bên tai, ly tách hỗn loạn lọt thẳng vào trong mắt, hắn cảm thấy mất mặt vô cùng, bèn đứng dậy ra ngoài đi dạo.

Ở một nơi xa lạ, đi bừa một lát thì lạc đường, chẳng biết tại sao có người đột nhiên xông ra kéo cổ tay hắn.

Mọi người bên ngoài đều biết đại luật sư Phó thích hàng nguyên tem nhưng lại không biết y từng duyệt vô số người, hoàn toàn không thể lừa gạt được nếu giả vờ là lần đầu trước mặt y. Có lẽ người khi nãy hầu hạ không chu đáo nên được một lượt là bị đuổi ra ngoài, người phụ trách chiêu đãi đang lo sốt vó đi đâu tìm loại sinh viên thanh thuần một chút thì ô hay, tình cờ bắt gặp Hứa Tô.

Người này chỉ chịu trách nhiệm những chuyện lông gà vỏ tỏi trong bóng tối, vốn cũng chỉ là tên dẫn mối mại dâm, vậy nên chẳng có tư cách đứng chung một phòng với các vị lãnh đạo, đương nhiên nào đã thấy mặt Hứa Tô bao giờ. Thấy một thiếu niên mảnh khảnh gầy gò, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp, gã sáng bừng hai mắt quan sát Hứa Tô từ trên xuống dưới như đang định giá. Hứa Tô có gương mặt trẻ hơn tuổi, nhìn thì chỉ như học sinh cấp ba mười sáu mười bảy, mà tuổi nhỏ quá thì dễ gây phiền toái, hơn nữa đại luật sư Phó cũng không thích, vậy nên người này lo lắng hỏi: “Thành niên chưa?”

Hứa Tô thành thật đáp: “Đại học năm ba.”

Đối phương cười ha hả, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp, gã lấy một tập nhân dân tệ dày cộp trong túi quần ra nhét vào tay Hứa Tô: “Anh cho cậu năm ngàn, đêm nay cố gắng hầu hạ Phó gia ở trong kia, hầu hạ tốt thì có thêm thưởng nóng.”

Hứa Tô cầm tiền, ngẩn người hỏi: “Phó gia… nào cơ?”

Tình hình cấp bách như lửa sém lông mày, người nọ chẳng buồn cân nhắc lời này còn ý gì khác, cứ thế nài ép lôi kéo đẩy Hứa Tô đi, quẹt thẻ mở cửa một căn phòng rồi đẩy Hứa Tô vào.

Phó Vân Hiến chuếnh choáng đau đầu, ngửa mặt dựa vào sô-pha, nghe thấy tiếng người vào cũng không mở mắt, nặng nề nói: “Tới đây.”

Nương theo tiếng gọi, Hứa Tô nhìn thấy Phó Vân Hiến, cứ thế đứng chết trân tại chỗ.

Phó Vân Hiến mặc một bộ áo ngủ màu đỏ đậm, dây cũng không thèm thắt, bên trong áo ngủ không còn thứ gì, để lộ ra thân hình vạm vỡ cùng với dương vật đã rục rịch ngẩng đầu – kích cỡ của thứ kia làm người ta kinh hãi, màu nửa đỏ sậm nửa thâm đen đang dựng thẳng trên lớp lông mu dày đậm dưới háng Phó Vân Hiến, trông cực kỳ dữ tợn.

Hứa Tô xoay người định chạy, một bàn tay to lớn phía sau lại mạnh mẽ kéo hông hắn lại, bế ngang hắn lên ném tới sô-pha.

Mùi hormones giống đực trộn lẫn với rượu và nước hoa phả thẳng vào mũi hắn, bóng đen cũng theo đó mà đè xuống. Hứa Tô kinh ngạc chừng một giây, sau đó lập tức hiểu ra, lão già khốn kiếp này say rượu phát điên, nhận lầm

người.

Phó Vân Hiến chỉ dùng một tay đã bắt được cả hai cổ tay mảnh của Hứa Tô, kéo cánh tay hắn lên đỉnh đầu, vừa lột quần áo của hắn vừa áp đôi môi nóng bỏng xuống. Lưỡi của y xâm nhập vào khoang miệng Hứa Tô, hung dữ mút mát gặm cắn.

“Chú… Chú ơi…” Tay chân đồng loạt giãy giụa, Hứa Tô bị Phó Vân Hiến hôn đến mức mệt mỏi không đỡ được nữa, hắn thở hồng hộc, “Chú… là tôi đây!”

Phó Vân Hiến không nghe lọt tai bất cứ âm thanh gì, y như cắn thuốc kích dục, hơi thở nặng nề, đôi mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo nguy hiểm, quyết tâm phải làm hắn.

“Chú… Tôi là Hứa Tô… Chú nhận lầm người rồi…” Ban đầu Hứa Tô van nài xin tha, thấy không có tác dụng thì bắt đầu chửi rủa loạn lên, “Phó Vân Hiến! Đ*t mẹ nhà ông! Đ*t mẹ nó chứ buông ra…”

Hứa Tô cứng đầu ương ngạnh như thể liều mạng đến nơi, hắn vung tay khua chân, hết cào lại cắn, tung ra hết từ thủ đoạn đàn ông đến kỹ xảo đàn bà, kiểu gì thì kiểu cũng liều chết không đầu hàng. Hồi đó hắn còn tin tưởng chắc nịch là mình sẽ lấy Bạch Tịnh, vậy nên dù có chết cũng nhất quyết không chịu để mất trinh, chưa kể bản thân còn là một thằng trai thẳng từ chân lên đầu, đang yên đang lành bị một tên đàn ông đâm vào lỗ sau, còn ra thể thống gì?

Phó Vân Hiến cao gần mét chín, vóc dáng hình thể to hơn Hứa Tô phải hai cỡ không hết, chỉ cần đè Hứa Tô xuống thì chắc chắn là không còn đường lui. Phó Vân Hiến chụm ngón giữa và ngón trỏ nhét vào miệng Hứa Tô, thô bạo khuấy đảo, sau đó lại dùng hai ngón đẫm nước bọt đó chen vào lỗ sau giữa hai mép đùi của hắn.

“Tôi… đ*t!” Nơi riêng tư bị xâm lược làm Hứa Tô càng phản kháng dữ dội, hắn gầm rú chửi bới như phát rồ, trong lúc giãy giụa lung tung thì mò được đến cây đèn đầu giường, hắn dứt quách sợi dây ra vung tay đập thẳng vào đầu Phó Vân Hiến. Một cú nện cực mạnh, đổ máu ngay tại chỗ, máu rơi xuống dọc theo thái dương Phó Vân Hiến, lượn qua đường chân mày và hốc mắt sâu, càng toát ra vẻ anh tuấn trộn cùng nguy hiểm của người đàn ông này.

Đối phương vốn không hề suy chuyển.

Phó Vân Hiến say túy lúy nhưng không đến độ không biết ai với ai, cú đánh mạnh này đã khiến y nhận thức rõ ràng đây là Hứa Tô. Nhưng Phó Vân Hiến hoàn toàn không có ý định dừng lại, sư tử đói khát ngửi được mùi máu tươi, làm gì có chuyện bỏ qua không cắn xé con mồi rồi ăn tươi nuốt sống.

Ngay khi Hứa Tô định đập lần thứ hai thì Phó Vân Hiến chộp lấy cái đèn bàn trong tay hắn vung lên ném xuống đất. Y tách hai chân Hứa Tô ra thành tư thế dễ đâm phạm hơn, sau đó đặt quy đầu đã cứng đanh ngay trước cửa động.

Cung nỏ tên đã lên dây, Hứa Tô kiệt sức, khi không còn cách nào khác, Hứa Tô bộc phát hô lên một tiếng trong cơn tuyệt vọng:

Đại ca.

Đã lâu lắm rồi Hứa Tô không gọi y như thế. Phó Vân Hiến bỗng dừng lại, cũng ngạc nhiên không thôi.

Hai người đàn ông gần như lõa lồ, tứ chi liền kề bằng một tư thế ướt át nóng bỏng, lồng ngực Phó Vân Hiến phập phồng lên xuống, hơi thở hổn hển gấp gáp, y nheo mắt quan sát Hứa Tô.

Trong khoảnh khắc ấy, một Phó Vân Hiến với nụ cười thản nhiên, mặt mày anh tuấn như trở lại, như gặp lại người bạn cũ, như có tia sáng cuối đường hầm, Hứa Tô rơi nước mắt lại hô lên một tiếng: “Đại ca…”

Hắn chưa từng khóc như vậy, khi Hứa Văn Quân bị bắn chết, khi Tô An Na vung thắt lưng đánh hắn, khi hắn đánh nhau với người ta rồi bị người ta nhục mạ giày xéo, hắn nuốt bao nhiêu nước mắt và máu tươi, cũng đều chưa từng oan ức và đau thương như thế.

Nhưng trước mặt một Phó Vân Hiến nửa như thân quen nửa như xa lạ này, hắn lại khóc.

Rốt cuộc hơi thở điên cuồng cũng ổn định trở lại, Phó Vân Hiến hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Tô giàn giụa nước mắt trước mặt, bằng ánh mắt dịu dàng đến lạ lẫm. Y nâng tay khẽ lướt qua mặt hắn, lau đi dòng nước mắt ngấn trên khóe mi.

Sau đó y lật người hắn lại, đè lồng ngực nóng bỏng vạm vỡ xuống, thẳng lưng đẩy một cú, tiến vào trong cơ thể thiếu niên từ phía sau.

Vực sâu tối tăm lạnh lẽo quá, em đi cùng với tôi. Y nghĩ vậy.

Đại luật sư Phó có sức kéo dài mạnh mẽ, liên tiếp đổi mấy kiểu tư thế hết lần này tới lần khác, lật qua lật lại xâm phạm người dưới thân suốt cả một đêm, như thể hành hạ tận xương tủy, vắt kiệt toàn bộ mùi vị của hắn.

Khi Hứa Tô tỉnh thì Phó Vân Hiến đã đi rồi. Máu và tinh trùng còn nhoe nhoét giữa hai chân, hắn cũng lười rửa, khập khiễng lết về nhà, nằm vật xuống rồi đổ bệnh.

Về sau Tô An Na nói với con trai, khi mày sốt mê man, Phó Vân Hiến từng tới thăm mày.

Rồi sau đó Tô An Na còn nói, mày hôn mê xong lời nói mê sảng, cứ liên tục gọi gì mà đại ca…

Sau nữa lại có một tên đệ tử của Phó Vân Hiến tới thăm Hứa Tô, vừa thấy mặt đã rút một tấm séc ra, nhiều hơn được hai số 0 so với số tiền tên tú ông từng đưa cho hắn hôm đó, có là trai bao cao cấp nhất thành phố S thì cũng chẳng qua được giá này.

“Đ*t mẹ nó đấy! Tại sao ông ta không dám đích thân tới?!” Hứa Tô vẫn còn ốm yếu nhảy dựng khỏi giường, nổi giận nhào lên tát cho người kia hai phát. Hắn xé toạc tờ séc, nói, “Về chuyển lời cho Phó Vân Hiến, đừng con mẹ nó hòng sỉ nhục tao, tao đéo phải loại người như thế!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện