“Đây là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tôi là Hình Minh, hẹn gặp lại trong chương trình lần sau.”
Ghi hình xong cho “Tầm nhìn Đông Phương”, đèn tại trường quay đồng loạt tắt ngóm, nhưng Hứa Tô ngồi tại ghế khách mời vẫn chưa rời đi, Hình Minh đang tổng kết công việc sau chương trình với ekip, hắn chờ anh ta.
Giờ đây Tĩnh Nhân đã thay cho Quân Hán, trở thành văn phòng luật sư hợp tác với ekip chương trình “Tầm nhìn Đông Phương”. Sau khi Phó Vân Hiến và Bàng Cảnh Thu giải tán, Phó Ngọc Trí đã tới Tĩnh Nhân, Bàng Thánh Nam thì qua Quân Hán. Bàng Thánh Nam tự cho là sau khi xử lý vụ án của Cù Lăng thì mình sẽ trở thành Phó Vân Hiến thứ hai, tham lam vơ vét yêu cầu phí luật sư lên tới cả triệu bạc, còn vỗ ngực đảm bảo sẽ được trắng án thả tự do. Tiếc là khoác lác cao hơn cả trời, năng lực lại không tới nơi, đương sự kia vẫn bị ngồi tù hai năm, trong cơn tức giận đã tố cáo gã lên phòng tư pháp. Không tra thì còn không biết, vừa tra đã phát hiện gã đã vi phạm nhiều quy định trong quá trình thụ lý vụ án, trực tiếp bị Phòng tư pháp tước giấy phép.
Phó Vân Hiến rời đi, Bàng Cảnh Thu cật lực lăng-xê Bàng Thánh Nam. Ông ta vẫn nghĩ cái danh “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” của Phó Vân Hiến là nhờ vào khả năng marketing của mình. Bàng Cảnh Thu không muốn nghiên cứu kỹ thuật bào chữa, nâng cao trình độ chuyên môn, chỉ muốn làm một luật sư nổi tiếng, cuối cùng lại tự bê đá đập vào chân, danh tiếng của Quân Hán bị ảnh hưởng nặng nề, hơn nữa ông ta cũng chưa từng xử lý được một vụ án nào gọn ghẽ êm đẹp, địa vị trong ngành ngày càng lụn bại.
Hứa Tô thì trở thành luật sư khách mời cố định của “Tầm nhìn Đông Phương”. Hiện giờ hắn rất nổi tiếng, còn nổi hơn hồi quay “Định mệnh là em”, có lúc tới tiệm cơm ăn cũng bị người ta nhận ra, có rất nhiều vụ án cũng nghe danh mà tìm tới. Hứa Tô biết mình biết ta, trình độ chuyên môn của bản thân cũng chỉ nhàng nhàng, chủ yếu là nhờ vào mối quan hệ của hắn và Phó Vân Hiến.
Quan hệ của bọn họ không phải là bí mật trong ngành, một số người ngoài ngành cũng biết, dùng số tiền thuê một vị luật sư vừa vào nghề lại được nghe Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 ngày xưa chỉ điểm, quá lời.
Nhưng thực ra không phải như thế, Phó Vân Hiến không hỏi về những vụ án của Hứa Tô. Tính y độc đoán, làm việc lại càng nghiêm túc, nếu người khác không đạt đủ tiêu chuẩn của y, y sẽ không kiềm chế được mà phát cáu.
Đương nhiên Hứa Tô của hiện tại chưa đạt được, Phó Vân Hiến quyết định không thèm quan tâm nữa.
Trên con đường ở vùng ngoại ô, Hình Minh lái xe, Hứa Tô ngồi ghế phó lái. Chuyến này bọn họ tới căn biệt thự của Hứa Tô ở ngoại thành ở đó hai ngày, tiện thể ngắm mưa sao băng trăm năm khó gặp.
Vì tính chất công việc nên hai người vẫn thường liên lạc, quan hệ riêng tư khá thân thiết. Trong lần quay “Tầm nhìn Đông Phương” trước, có một người ngồi ghế khán giả nói cho bọn họ về vụ mưa sao băng, Hình Minh chỉ thuận miệng đồng ý, không ngờ Hứa Tô lại nhiệt tình hưởng ứng. Vừa khéo Ngu Trọng Dạ có thời gian rảnh, Phó Vân Hiến thì quá rảnh, cứ thế mà chốt xong.
Trời đã tối hẳn, phong cảnh ngoài xe đã nhá nhem không rõ, một bên là từng dãy biệt thự, diện tích khác nhau nhưng đều xếp chỉnh tề thành hàng, tất cả đều thiết kế theo phong cách châu Âu, giá nhà không đắt, dân thường cũng có thể mua được.
Bên kia là một dòng sông lớn, bên bờ lốm đốm ánh đèn, soi bóng nước sông tựa như vảy rắn lấp la lấp lánh. Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi từ bên sông tới, khẽ vờn lên tóc bọn họ.
“Dạo này Weibo chính thức của ekip chương trình thường xuyên nhận được tin nhắn từ khán giả, hầu hết các bác gái có tuổi, ai cũng muốn tuyển anh làm con rể.” Hình Minh nói, “Tổng đạo diễn nói với tôi rằng nếu không phải ‘Định mệnh là em’ sắp dừng phát sóng rồi thì chắc chắn sẽ mời anh lên luôn.”
Hứa Tô ngỡ ngàng: “Chương trình hot vậy mà bảo thôi là thôi luôn à?”
“Mỗi chương trình đều có vòng đời của mình, có thể là vì rating, đừng nói ‘Định mệnh là em’, dù là ‘Tầm nhìn Đông Phương’ rồi cũng sẽ đến ngày kết thúc.” Hình Minh hoàn toàn không để tâm tới chuyện chương trình do một tay mình xây dựng có thể sẽ ngừng phát sóng, anh ta nói mình rất hứng thú với ngành tranh tụng án hình sự này, đã đang lên kế hoạch cho một chương trình hoàn toàn mới rồi.
Hứa Tô nhoẻn cười: “Anh đừng có kéo thêm chuyện cho Ngu tổng nữa, nội dung nhạy cảm quá.”
“Không kéo thêm chuyện còn là Hình Minh hay sao,” Hình Minh cũng biết người trong ngoài đài nói mình thế nào, anh ta hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn đắc ý, “dạo này luật sư Phó có dự định gì không?”
Hình Minh vẫn còn chưa sửa được miệng, giấy phép hành nghề luật sư của Phó Vân Hiến đã bị tịch thu và hủy bỏ, y không thể làm luật sư tranh tụng án hình sự nữa, nhưng sau khi y ra tù, khách khứa vẫn nườm nượp tới lui, vẫn có rất nhiều ông lớn trong giới doanh nhân muốn mời y về làm cố vấn pháp luật.
Phó Vân Hiến một mực từ chối, y nói mình đã là truyền kỳ trước chưa từng có sau cũng sẽ không xuất hiện rồi, không việc gì phải xuống núi nữa.
“Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ không đâu.” Hứa Tô nói, “Đời nào lão già chịu ngồi yên.”
“Tôi cũng muốn mời luật sư Phó tới làm