Y Sam

Chương 23


trước sau

Bạn gái Lưu Bằng đến từ rất lâu rồi, cô ấy không đi tìm Lưu Bằng mà hỏi ngay y tá ở quầy hộ lý bác sĩ Quan đang ở đâu, cô ấy tìm cô có việc, vừa đúng lúc gặp Bạch Hạo đi kiểm phòng trở về, y tá đem luôn trái bom này quăng cho cậu, nhìn thấy vị cô nương cũng ôn hoà lễ độ, xem ra thật sự không giống tìm đến đánh ghen, lúc bấy giờ mới để cho cô nàng đến văn phòng chờ một lát, sau đó gọi điện thoại báo Quan Sam.

Quan Sam quay về thấy Bạch Hạo đang ở quầy hộ lý, cô đi tới gần hỏi: "Làm xong việc chưa?"

"Tới lấy tập hồ sơ bệnh án." Bạch Hạo thuận miệng trả lời, nhìn nhìn Quan Sam bỗng dưng kéo cô qua một bên, thần thần bí bí tiến đến trước mặt cô nói: "Bạn gái của Lưu Bằng đã chờ cô lâu lắm rồi đó."

Quan Sam khẽ ngước mắt nhìn Bạch Hạo, lui về sau một bước, giọng nói cũng không như bình thường: "Nói chuyện thì nói đại đi, lại gần như thế làm gì?"

Bạch Hạo trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác cứu người người trả oán, không phải là cậu đang bảo vệ mặt mũi của Quan Sam hay sao, mặc dù cậu biết rõ chân tướng sự việc, nhưng lại không biết lại biết nhiều, mà ở trong mắt những người đó thì cái vị bên trong kia mới là chính thất, còn cô-Quan đại bác sĩ lại là tiểu tam.

"Được rồi, xem như em hoàng đế không vội thái giám đã vội, em đi thăm bệnh nhân đây, chuyện bên trong cô giáo, cô tự mình giải quyết đi." Nói xong Bạch Hạo cầm báo cáo bệnh án xoay người đi.

Đẩy cửa ra, cô gái đang ngồi trước mắt đứng lên, xoay người nhìn về phía Quan Sam, cô nàng chứa đựng chút vui vẻ mỏng manh, mà bên trong đôi mắt to tròn lại tràn ngập nghi ngờ.

"Mời ngồi." Quan Sam đóng cửa lại, đi qua cô nàng ngồi xuống đối diện: "Tìm tôi có việc gì à?"

"Bác sĩ Quan, cô nói thật cho tôi biết cơ thể Lưu Bằng rốt cuộc có vấn đề gì vậy?" Tuệ Tuệ nói đến đây, có chút vội vàng, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, con mắt sáng ngời có thần nhìn Quan Sam.

Quan Sam không nói chuyện ngay lập tức, mà cứ vậy lẳng lặng nhìn Tuệ Tuệ, hồi lâu sau mới mở miệng: "Cô vì sao lại cảm thấy cơ thể cậu ấy có vấn đề?"

Tuệ Tuệ nghe xong có chút trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn Quan Sam: "Thú thật lúc đầu là do tôi xúc động, tôi đã tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận hơn, tôi chắc chắn khẳng định Lưu Bằng không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ, hơn nữa lại vừa khéo thích người con gái khác trùng hợp là chị, một bác sĩ khoa chỉnh hình, đúng lúc anh ấy lại vì công việc mà bị thương, sau đó tôi suy nghĩ thật lâu, tất cả không thể nào trùng hợp đến như thế, quan trọng nhất là tôi rất rõ tính cách của Lưu Bằng, anh ấy coi sự trung thành là quan trọng hơn trên hết mọi thứ, anh ấy không thể nào không báo trước mà nói thay lòng đổi dạ là ngay lập tức thay lòng."

Quan Sam không nói một lời lắng nghe giọng nói dễ nghe của cô nàng, phân tích chính xác, nghe Lưu Bằng kể cô ấy là giáo viên, chắc hẳn cô nàng là một giáo viên rất yêu thương học trò, rất chuyên nghiệp và cũng rất dịu dàng nhỉ?

"Cô rất thông minh." Quan Sam cười tiếp tục: "Phân tích của cô đều không sai, quả thật phải nói rằng cô hiểu rất rõ Lưu Bằng, cũng rất yêu cậu ấy."

Lời vừa nói xong, Tuệ Tuệ có chút không tin nhìn Quan Sam, trước khi cô tới đây đã nghĩ đến đủ loại khả năng, bác sĩ Quan ở trước mặt nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm, nhưng nhìn chung, lại có thể khiến người ta cảm thấy áp lực, nói thật, từ lúc trông thấy cô ấy lần đầu tiên, cô ngay lập tức không có cảm tình gì với cô ấy rồi, có thể là do đặc điểm tính cách đặc biệt của người phụ nữ, nhìn thấy rõ có người con gái khác xuất sắc hơn mình thì đều thay đổi theo hướng cay nghiệt, trở nên ấu trĩ, đánh mất bản thân.

Một khi bản thân bình tĩnh bắt đầu từ từ suy nghĩ lại, trong lúc suy tư, bản thân sẽ phát hiện khi đó chính mình buồn cười cỡ nào.

"Cô thì sao?"

"Sao lại đem sự thật nói hết ra không phải sao?" Quan Sam tựa lưng vào ghế ngồi, không đợi Tuệ Tuệ nói xong đã tiếp lời.

Tuệ Tuệ gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.

Quan Sam nhìn thấu cô ấy, cô ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt lên trên bàn làm việc, từ tốn mở miệng, nói: "Thật ra lúc vừa mới bắt đầu tôi đã không thích sắm vai tiểu tam trong kiểu tiết mục như vậy, phim thần tượng ngược tâm có ý nghĩa gì đâu, đến cuối cùng quanh đi quẩn lại không phải chỉ là một đống hiểu lầm hay sao, hại người hại mình, tôi thích gọn gàng dứt khoát, đơn giản rõ ràng hơn."

"Vậy mà cô còn..." Tuệ Tuệ không hiểu nếu đã không thích tại sao lại còn đồng ý?

"Tôi là bác sĩ, điều cần thiết phải suy nghĩ của tôi chính là bệnh tình của bệnh nhân, chỉ cần là chuyện có lợi cho thân thể người bệnh, cậu ấy cần tôi giúp, tôi có thể làm được thì có thể đồng ý." Lời nói này của Quan Sam gọn gàng dứt khoát.

"Rốt cuộc anh ấy bị gì, tại sao phải nhờ chị diễn vở kịch đó với anh ấy?" Tuệ Tuệ sắp khóc đến nơi.

Quan Sam duỗi tay rút tờ khăn giấy ra đưa cho cô ấy: "Về bệnh tình của người bệnh, nếu tôi không được uỷ quyền thì tôi sẽ không nói, nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết là bây giờ quyền lựa chon đang ở trên tay cô, nếu cô quả thật yêu cậu ấy vậy thì cả cuộc đời này của cô mãi mãi không rời xa cậu ấy, nếu như cô không có cách nào chắc chắn bản thân mình có thể làm được hay không thì hãy dừng lại ngay từ bây giờ, đau ngắn còn hơn đau dài."

"Tôi không phải là loại con gái ham vinh hoa phú quý." Tuệ Tuệ có thể đại khái đoán được bệnh tình của Lưu Bằng có lẽ thật sự rất nghiêm trọng.

"Đây không phải chỉ là vấn đề giàu nghèo." Quan Sam ngừng lại một giây, nhìn về phía Tuệ Tuệ: "Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử (1), giọt máu đào cũng có thể như ao nước lã huống chi còn là vợ chồng không có quan hệ huyết thống, lâu dần cô sẽ thấy chán, sẽ nghi ngờ, sẽ hối hận lúc trước tại sao lại quay đầu lại, lại chọn tình yêu."

Lời nói của Quan Sam đúng trọng tâm, nói hết vấn đề, nhưng mà cũng phải nói, làm bác sĩ nhiều năm, có tình huống nào mà chưa từng gặp phải, người yêu như keo sơn chỉ bởi vì bệnh tật mà oán hận lẫn nhau, cha hiền con hiếu bởi vì chi phí đắt đỏ mà thay đổi trở nên mất nhân tính, con người vốn dĩ là ích kỷ, cuối cùng cũng thành
oán giận, chi bằng nhân lúc này tìm hiểu rõ bản thân rốt cuộc có thể làm được việc không oán thán không hối hận hay không.

Tuệ Tuệ cụp mắt, trong khoảnh khắc phòng làm việc trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, ai cũng không cất thêm lời.

Quan Sam cho Tuệ Tuệ đủ thời gian suy nghĩ, khi đến lúc, cô mở miệng: "Trở về đi, cũng không có nhiều người có thể làm được việc mãi mãi không rời xa nhau, không có gì là mất mặt cả."

"Không." Tuệ Tuệ đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt mang đầy nghi ngờ lúc này đang dần dần mở lớn, đổi sang sự kiên trì: "Trước khi đến tôi đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ anh ấy gặp vấn đề gì, ung thư cũng được, tàn phế cũng không sao, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, tôi sẽ không rời xa anh ấy."

"Cô chắc chắn chứ?" Quan Sam hỏi.

Tuệ Tuệ gật đầu: "Tôi chắc chắn."

Quan Sam đứng dậy đi ra ngoài, Tuệ Tuệ gọi cô lại: "Bác sĩ Quan, cô..."

Quan Sam xoay người, cười một tiếng với Tuệ Tuệ: "Đi thôi, cô phải gặp cậu ấy, nói cho cậu ấy biết suy nghĩ của cô."

Tuệ Tuệ gật đầu, đứng dậy đi theo Quan Sam ra ngoài.

Bạch Hạo thăm bệnh hết bệnh nhân của cậu, lúc trở về phòng nghỉ tiện mắt nhìn qua phòng làm việc của Quan Sam, bên trong không có một bóng người, cậu hơi nghi ngờ hay là đi dạo rồi, đi đến khu bệnh A, trông thấy xa xa Quan Sam đang tựa vào tường trước cửa một phòng bệnh.

Cậu đi tới hỏi: "Sao lại không đi vào?"

Quan Sam đưa ngón trỏ đặt lên giữa môi mình, ý bảo Bạch Hạo đừng nói chuyện, lập tức lại xuyên qua cửa thuỷ tinh của phòng bệnh nhìn vào trong, Bạch Hạo cũng hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt Quan Sam.

"Bọn họ?" Bạch Hạo nhìn thấy Lưu Bằng và Tuệ Tuệ đang ôm nhau khóc ở một chỗ, không khống nén mà khóc thành tiếng.

Quan Sam ngẩng đầu trợn mắt liếc cậu ta một cái, nắm lấy cổ áo cậu kéo ra ngoài hành lang, cách phòng bệnh của Lưu Bằng khá xa mới thả Bạch Hạo ra, hai tay nhét vào túi, tự mình đi lên phía trước

Bạch Hạo đuổi theo, lòng đầy hiếu kỳ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chính là những gì cậu thấy được đấy, có gì đâu mà hỏi." Quan Sam mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

"Rốt cuộc cô đã nói gì với bạn gái của Lưu Bằng thế?"

Quan Sam dừng chân, nhìn về phía Bạch Hạo: "Tò mò hả?"

Bạch Hạo cười gật đầu: "Tò mò ạ."

"Lúc cậu bỏ rơi cô giáo cậu là tôi sao không thấy tò mò sắc mặt của tôi vậy nhỉ?" Quan Sam nói xong tiếp tục bước đi.

"Cô giáo Quan, cô không hẹp hòi như vậy chứ?" Bạch Hạo cố chấp đuổi theo.

"Đúng thế đấy." Quan Sam ngừng lại một chút: "Chưa nghe nói à? Con gái đều hẹp hòi hết."

"Cô đâu có tính là con gái." Bạch Hạo không hề suy nghĩ thốt lên nhưng vừa nói xong liền vội vàng che miệng.

Quan Sam dừng bước, xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Bạch Hạo: "Khá lắm, cậu đã thành công đắc tội với tôi, tôi nên ngẫm nghĩ lại báo cáo của cậu phải viết như thế nào mới tốt."

"Em không có ý đó." Bạch Hạo giải thích.

"..." Không để ý.

"Cô giáo Quan..." Bạch Hạo cười giả lả.

"..." Không nghe thấy.

Hai người một người nói, một người trầm mặc, đi dọc hành lang.

Đi đến cửa thấy Mạnh Khâm vừa ra khỏi cửa thang máy, Quan Sam bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía Bạch Hạo: "Kiểm phòng."

"Hả?" Bạch Hạo mặt đầy ngơ ngác: "Buổi sáng vừa mới kiểm tra rồi mà."

"Kiểm tra lại lần nữa." Quan sam dắt Bạch Hạo đi ngay.

"Tiểu muội." Mạnh Khâm nhìn thấy Quan Sam đi ngược phía mình, mở miệng gọi cô.

Quan Sam vờ như không nghe, tiếp tục cùng Bạch Hạo đi lên phía trước.

"Hình như có người gọi tiểu muội." Bạch Hạo nói.

"Trong này làm gì có tiểu muội nào." Quan Sam nhanh chóng nói.

Mạnh Khâm thấy Quan Sam hình như không nghe thấy, lại gọi một tiếng: "Quan Sam."

Bạch Hạo vừa nghe liền dừng chân, nhìn về phía Quan Sam: "Lần này nghe rõ rồi chứ, đang gọi cô đấy."

Bị cản đường, Quan Sam đi về bên trái, Bạch Hạo cũng hướng về bên trái, đi về bên phải, Bạch Hạo cũng hướng về bên phải, mặc dù không phải cố ý nhưng nhìn qua thì rất chi là cố ý.

"Cậu đang làm cái trò gì vậy?" Quan Sam cạn lời ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạo, có thể cho con đường để sống không hả?

"Đâu có gì đâu ạ." Bạch Hạo cảm thấy ánh mắt Quan Sam nhìn trừng trừng có thể biến cậu thành người than luôn.

Mạnh Khâm vừa kịp lúc đi đến chỗ hai người: "Tiểu muội."

Bạch Hạo vỗ hai tay một cái cười: "Em đã nói là nghe thấy có người gọi tiểu muội rồi mà, ý, cô giáo Quan sao cô lại gọi là tiểu muội thế?"

Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, Quan Sam hận không thể quật một phát ngã chết tên đại ngốc này.

"Đi kiểm phòng đi." Quan Sam đè nén lửa giận của bản thân, bình tĩnh ra lệnh cho Bạch Hạo.

"Vâng." Bạch Hạo dù sao cũng đã cảm thấy hôm nay Quan Sam hơi lạ, nhưng mà lạ ở chỗ nào thì cậu cũng không nói được, rõ ràng nhất có lẽ là vấn đề về tính cách.

Bạch Hạo gãi gãi đầu rời đi, lúc này Quan Sam mới xoay người nhìn về phía Mạnh Khâm: "Ở bệnh viện vẫn đừng nên gọi em là tiểu muội."

"Được thôi, bác sĩ Quan, lúc nào thì tan ca?" Mạnh Khâm hỏi dứt khoát gọn gàng.

Quan Sam vừa nghe xong âm thầm ho: "Hả, có việc gì à?"

Mạnh Khâm gật đầu: "Uh."

Chú thích:

(1) Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử: ý chỉ không có đứa con nào có thể có hiếu khi cha mẹ nằm bệnh lâu cả, tựa tựa chứ không phải giống hoàn toàn vế sau của câu "Cha mẹ nuôi con bể hồ lai láng, con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày"  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện