Editor: littlesunflower05
Khách sạn, trong phòng thương vụ.
Ôn Thụ Thần ngồi trên ghế sô pha bằng da ở giữa phòng, sau khi thả like bài viết Hạ Thanh Trì phát trong vòng bạn bè, lại cầm lấy di động lặng im mà nhìn một chút, thẳng đến khi Thiệu Kỳ Tu ở đối diện châm thuốc lá, ném bật lửa cùng hộp thuốc lên bàn trà, tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của anh.
"Cô nương họ Hạ kia, theo đuổi được chưa?"
Ôn Thụ Thần trong tay tạm dừng, ngước mắt đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thiệu Kỳ Tu.
Một lát sau, tiếng nói bình tĩnh trầm thấp quen thuộc lại chứa thêm vài phần chần chờ: "Vẫn chưa."
Khó được thấy anh em của mình khổ tâm cẩn thận suy nghĩ theo đuổi một cô nương như vậy, còn không tiếc đập tiền, Thiệu Kỳ Tu có hứng thú: "Nói xem nào, cô ấy trêu chọc chỗ nào đến trái tim của tu sĩ khổ hạnh, đối với nữ nhân vô dục vô cầu này rồi?"
Ôn Thụ Thần không nói chuyện.
Thiệu Kỳ Tu cười nhạo hỏi: "Thật sự là bắt đầu học mấy thiếu niên ngây thơ ngây ngô, chơi cái trò nhất kiến chung tình à?"
Anh ta thấy cái gọi là vừa gặp đã yêu của đàn ông chẳng qua là bị quyến rũ bởi vẻ bề ngoài của phụ nữ thôi, cho dù có là danh lưu đứng đầu Giang Thành, e rằng cũng khó tránh khỏi có một ngày bị phụ nữ mê hoặc tâm trí.
Ôn Thụ Thần như suy tư gì đó mà nhìn di động, xem lại trên vòng bạn bè của Hạ Thanh Trì.
Không giống những người con gái khác, cô thích chia sẻ một ít chuyện về đời sống trên vòng bạn bè của mình, mặc dù cài đặt thành có thể thấy được những bài post trong nửa năm mà không phải ba ngày, nhưng những gì để hiểu thêm về cô không có nhiều.
Chỉ là anh muốn hiểu rõ cô hơn.
"Ông muốn hiểu cơ thể của cô ấy à?" Tiếng của Thiệu Kỳ Tu đột nhiên vang lên, ánh mắt ý vị thâm trường.
Ôn Thụ Thần đem tâm tư giấu thật sâu, mở miệng phủ nhận: "Tôi với ông không giống nhau.
Ở trong mắt tôi, cô ấy chính là một viên ngọc bích không có tạp chất, thuần khiết trong sáng."
Từ trước đến nay Thiệu Kỳ Tu luôn ra tay hào phóng với phụ nữ, cũng được các cô nhiệt tình theo đuổi, đương nhiên phụ nữ bên người rất nhiều, cũng đương nhiên không giống Ôn Thụ Thần.
Anh ta đem đầu mẩu thuốc lá nghiền ở gạt tàn thuốc, giọng điệu tỏ vẻ không sao cả: "Đều là đàn ông, đừng nói mấy loại lời xã giao này để lừa gạt chơi đùa phụ nữ, ông có dám nói là không có nhu cầu sinh lý với vị cô nương kia không?"
Ôn Thụ Thần tầm mắt lại đưa về trên giao diện điện thoại, tựa như đang chờ mong Hạ Thanh Trì có thể đăng thêm một bài lên vòng bạn bè.
Anh suy nghĩ đi suy nghĩ lại về tâm tư của mình, lần này Thiệu Kỳ Tu không hỏi lại, Ôn Thụ Thần nói trước: "Đêm đó cô ấy đâm vào tôi, tôi liền muốn để cô ấy quen biết tôi."
Thế cho nên, mới có hành động anh đưa danh thiếp.
Mà Hạ Thanh Trì đêm đó cũng xác thật chủ động liên hệ anh, nhưng anh vẫn luôn chưa nghĩ ra lời dạo đầu để rep tin nhắn kia.
"Vậy thì ông tuyệt đối đừng nói cho người thứ hai biết ngoại trừ tôi, là bởi vì vị cô nương kia đụng phải ông nên mới nhất kiến chung tình, nếu không toàn bộ phụ nữ Giang Thành đều muốn xếp hàng đâm ông một lần."
Ôn Thụ Thần nghe Thiệu Kỳ Tu nói đùa, vẫn trầm tư nói: "Hôm sau tôi thấy cô ấy ở phòng bao Một chút xuân, liền có ý nghĩ muốn cùng cô ấy kết hôn."
Cái này không phải nói đùa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ôn Thụ Thần đối diện với cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, lúc nhắc tới Hạ Thanh Trì, tiếng nói thấp đạm dần có độ ấm: "Cô ấy 23 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, chỉ là không biết nếu tôi đột nhiên cầu hôn, có phải sẽ làm cô ấy sợ hãi hay không."
Thiệu Kỳ Tu mặt vô biểu tình: "......" Cái này còn phải nói?
Anh ta không muốn đả kích anh em của mình, chỉ sợ cô nương bị cầu hôn sẽ giới thiệu cho Ôn Thụ Thần một bệnh viện tâm thần cho mà xem.
"Tôi không cùng phụ nữ tiếp xúc qua, nên không biết nên làm thế nào để phát triển tình cảm với cô ấy." Ôn Thụ Thần đem ánh mắt đặt trên người Thiệu Kỳ Tu, lần đầu tiên thừa nhận còn có chuyện mà khiến bản thân không kiểm soát được: "Hình như cô ấy rất sợ cùng tôi ở chung."
"Sao ông biết cô ấy sợ ông?"
"Hai ngày nay, cô ấy đều không liên lạc với tôi." Ôn Thụ Thần cũng chính là bởi vậy, nên đêm nay không nhịn được mà thả like cho Hạ Thanh Trì, nhiều lần tự hỏi có nên nhắn tin cho cô không.
Lại nghĩ sáng mai cô đã phải tiến tổ đóng phim, liền áp cái ý niệm này xuống, không quấy rầy cô gái nghỉ ngơi.
Thiệu Kỳ Tu thong thả ung dung lại châm điếu thuốc: "Người anh em, tôi dạy cho ông một chiêu."
Ôn Thụ Thần cũng một lòng vâng chịu thụ giáo(*), nghiêm túc lắng nghe.
(*) Thụ giáo: chịu sự dạy bảo
"Trước tiên hỏi thăm xem cô ấy là con gái nhà ai, rồi để Ôn gia tới cửa bái phỏng(*) đem lễ vật đến định hôn sự thôi."
(*) Bái phỏng: thăm hỏi
Chiêu này của Thiệu Kỳ Tu, có thể nói là lòng dạ đàn ông cực kỳ ngoan độc: "Như vậy cô ấy liền trở thành người phụ nữ trên danh nghĩa nữ của ông, còn không phải sẽ ngoan ngoãn mỗi ngày sớm tối hỏi han ân cần với ông à?"
Ánh mắt của Ôn Thụ Thần hơi trầm xuống, độ cong môi mỏng dần dần san bằng.
Anh đứng lên, không ngồi trên sô pha.
Cũng làm cho Thiệu Kỳ Tu không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ôn Thụ Thần, phòng khách an tĩnh hồi lâu, nghe thấy ngữ điệu của anh ép tới thấp, không rõ cảm xúc: "Hạ gia, từ trong ra ngoài sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi."
"Hạ gia ở Yến Thành đấy á?"
Giữa hai ngón tay của Thiệu Kỳ Tu kẹp một điếu thuốc, gẩy tàn thuốc xuống: "Người ông nhìn trúng là xếp hàng thứ mấy(*)?"
(*) Ý là chị cả hay là em út/ con của bác cả hay bác hai,...đại loại vậy.
Ôn Thụ Thần chậm rãi xoay người, ánh mắt đối diện anh ta, ngữ điệu không nhanh không chậm mà nói: "Người mà ông đang nghĩ."
Thiệu Kỳ Tu lần này cười nhưng không thoải mái: "Hạ gia luôn chú trọng tỉ mỉ bồi dưỡng danh viện trong nhà hơn so với những gia tộc hào môn khác, vị Hạ tổng chưởng quản gia nghiệp kia lại càng có tiếng là cuồng con gái.
Ông với cô ấy......!Không đùa."
Ôn Thụ Thần khẽ nhíu lông mày, mất hứng thú nói chuyện phiếm với anh ta.
Sau đó, liền bắt đầu đuổi khách.
Thiệu Kỳ Tu cũng không thèm ở lại, đi đằng trước cười nhạo một tiếng: "Ông có tâm trạng như nào thì cũng có làm được gì tôi đâu, chẳng lẽ tôi chúc ông với Hạ Thanh Trì trăm năm hòa hợp, ông liền thật sự......"
Nửa câu còn chưa nói xong, cửa phòng khách sạn đã bị Ôn Thụ Thần tự mình đóng lại.
Không có tiếng nói phá hư tâm tình, làm Ôn Thụ Thần cảm thấy không khí cũng tốt hơn vài phần.
Ít nhất là không có mùi thuốc lá.
Anh che giấu thần sắc nơi đáy mắt, chậm rãi trở về phòng ngủ chính.
Một chiếc áo sơmi trắng được đặt ở trên ghế, an an tĩnh tĩnh được gấp gọn chỉnh tề.
Nhìn thấy nó, bàn tay thon dài lãnh bạch của Ôn Thụ Thần cầm lên, vải lụa lướt qua lòng bàn tay, mềm mại như da thịt trắng ngần của nữ nhân, phảng phất hương thơm nhàn nhạt bay bổng.
( Toy thấy bà tác giả dùng cái cụm tay thon dài lãnh bạch khá nhiều:v)
Chỗ cổ áo của cái sơ mi này, lộ ra một tia mùi hương của nữ nhân.
Khứu giác Ôn Thụ Thần rất mẫn cảm, liên tưởng đến lời nói của Hạ Thanh Trì, không ngừng dặn dò anh trước khi mặc thì phải giặt.
Anh như suy tư gì đó, giờ khắc này lại cảm thấy......
Hạ Thanh Trì, có lẽ là có hảo cảm với anh.
*
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Thanh Trì tiến tổ đóng phim cũng không rõ tâm tư nam nhân.
Nếu thời