Editor: littlesunflower05
“Đau ――”
Ngay khi khuôn mặt đẹp trai của Ôn Thụ Thần gần sát trong gang tấc, mái tóc đen nhánh hơi loạn của Hạ Thanh Trì vô thức né tránh, cổ họng căng lên, trào ra mấy âm tiết: “Bả vai đau.”
Ánh mắt thâm trầm của Ôn Thụ Thần có chút biến hóa, buông lỏng bàn tay trên bả vai mảnh khảnh của nữ nhân.
Sau một khắc.
Ngay khi Hạ Thanh Trì còn chưa thét ra tiếng, bàn tay nam nhân thuận thế ấn gáy cô, lực đạo ôn hòa nhưng vẫn làm người ta không giãy giụa được.
Trong phòng bao chỉ có đèn tường phát ra ánh sáng mờ ảo u ám, có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của nhau.
Hạ Thanh Trì mở to đôi mắt đen nhánh, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, móng tay theo bản năng cắm vào lòng bàn tay của mình: “Ôn Thụ Thần…… Có phải tối nay anh uống nhiều, thần chí không rõ nên nhận nhầm nữ nhân hay không?”
Ôn Thụ Thần cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cô, ánh mắt rất thâm trầm.
Anh nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng chạm vào lông mi của cô.
Cái này khiến cho tim Hạ Thanh Trì ngừng một cái trong chớp mắt, vô thức nhắm mắt lại.
Hơi thở của người đàn ông ấm áp mang theo mùi rượu, lại nghiêng người dựa tới.
Lần này Hạ Thanh Trì một tay đẩy người ra, hai gò má hiện ra một tầng đỏ ửng hơi mỏng, cũng không biết là bị hù dọa bởi phát hiện hành động Ôn Thụ Thần dường như cố ý muốn hôn mình, hay là bởi vì tình cảm khác thường nơi lồng ngực.
Cô không khỏi đứng thẳng lưng dán vào tường, muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng lại không có đường nào đi được.
Ôn Thụ Thần nhìn qua tỉnh táo bình tĩnh di chuyển một chiếc ghế dựa, rồi ngang nhiên đường hoàng mà ngồi ngay trước cửa phòng bao.
Có vị đại Phật là anh chắn ở chỗ này, dù Hạ Thanh Trì có thể độn thổ cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông.
“Em để tôi tỉnh rượu một chút đã.”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, lộ ra ngữ điệu khàn khàn.
Hạ Thanh Trì nhìn anh, càng thêm tin tưởng là anh đã uống say.
Ôn Thụ Thần tựa như một pho tượng điêu khắc ngồi ở ghế trên không nhúc nhích, thần sắc ở đáy mắt ảm đạm không rõ, xuất thần thật lâu, như là đang suy nghĩ vấn đề nan giải gì đó, anh rất muốn từng bước phát triển quan hệ với Hạ Thanh Trì, thay vì dùng phương thức quấy rầy cô như vậy.
Hiển nhiên không như mong muốn, từ khi bắt đầu nghe thấy bóng dáng của cô xuất hiện, những cảm xúc bị kìm hãm liền giống như phá áp vỡ đê.
Cánh cửa trong phòng bao này, ngăn cách tất cả những gì ở bên ngoài.
Dưới bầu không khí an tĩnh đến mức hít thở không thông, Hạ Thanh Trì từ nhịp tim đập rộn lên cũng chậm rãi trở nên bình tĩnh trở lại.
Qua năm sáu phút, cô mang giày cao gót dẫm trên mặt đất đứng mệt mỏi, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Ôn Thụ Thần đang ngồi rất thư thái, cũng hồi lâu không nói lời nào.
Ngay lúc cô không chịu đựng được nữa……
Ôn Thụ Thần ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người cô, nhiệt độ dường như có thể thiêu đốt người.
Hạ Thanh Trì theo bản năng muốn lui về phía sau, sống lưng thẳng tắp cũng đã áp vào bức tường, cô luôn có cảm giác tầm mắt của người đàn ông phảng phất như quét khắp mỗi một tấc toàn thân trên dưới của mình mấy lần, cuối cùng, dừng lại ở chỗ cổ tay trống trơn của cô.
Không có màu đỏ thắm của Phật châu tô điểm, một đoạn da thịt trắng trẻo sạch sẽ.
Im lặng một giây, Hạ Thanh Trì trong nháy mắt liền mất bình tĩnh.
Cho dù cô lại lí do lí trấu đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận sự thật là cô làm mất chuỗi Phật châu của người ta.
“Tối nay tôi……” Hạ Thanh Trì chủ động mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí làm người ta hít thở không thông.
Cô cố ý muốn giải thích chuyện tới đó tìm Thư Đồng Dĩ để hỏi về sợi dây bị mất, lời nói đến bên miệng, chạm phải ánh mắt cực kì thâm trầm của người đàn ông, lại một chữ cũng không phun ra.
Trước đó muốn nói những gì, còn chưa phá vỡ tầng quan hệ nam nữ này, nhưng hành động vừa tối nay của Ôn Thụ Thần, ý tứ quá mức rõ ràng.
Cho dù muốn giả ngu, cũng không thể lờ đi bầu không khí ái muội giữa hai người.
Hạ Thanh Trì không nói tiếp.
Ôn Thụ Thần thay cô nói: “Em không muốn dính líu quan hệ với tôi ở đoàn phim, cho nên làm bộ không quen biết tôi, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, tiệc rượu cũng không muốn tới.”
Mặt Hạ Thanh Trì nhăn lại, lời này vừa lọt vào tai, sao lại giống như kiểu, hành động mà cô làm là “Phụ lòng chồng”, cô phụ anh?
Đừng lý luận với người uống say, đặc biệt là nam nhân.
Đạo lý này Hạ Thanh Trì vẫn hiểu, cô cảm thấy Ôn Thụ Thần đêm nay hoàn toàn không lạnh nhạt trước sau như một như lúc trước, có thể là do bị cồn ảnh hưởng, có một số việc, cũng không thích hợp để nói rõ ràng tại thời điểm này.
Cô áp xuống cảm xúc phức tạp trong lồng ngực, làm cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh hơn chút: “Chúng ta vẫn luôn đơn độc ở trong ghế lô, bị người khác gặp được sẽ rất kỳ quái, anh có thể đẩy ghế ra được không?”
Hạ Thanh Trì giống như đang dỗ dành một đứa trẻ buồn bực, hiếm khi ôn tồn như vậy.
Ôn Thụ Thần mím môi mỏng, tầm mắt nhìn cô chưa từng dời đi nửa tấc.
Hạ Thanh Trì lại hỏi: “Tối nay ở bữa tiệc anh bị người ta chuốc bao nhiêu rượu vậy?”
Phòng bao im lặng một lát, Ôn Thụ Thần không nói chuyện.
Hạ Thanh Trì nhịn không được nhăn mi lại, cảm thấy người đàn ông này thật khó hầu hạ.
Chẳng lẽ lại bởi vì lúc bắt cóc cô vào trong phòng bao, không để anh hôn…… Nên muốn nhốt cô như vậy cả đêm?
Lúc này Ôn Thụ Thần đứng lên, tay thon dài lãnh bạch còn vịn trên ghế, dường như cũng ý thức được nơi này không phải chỗ phù hợp để nói chuyện.
Tiếng nói của anh ép tới cực thấp, thỏa hiệp nhượng bộ với cô: “Đổi chỗ khác nói chuyện?”
Hạ Thanh Trì trước tiên không nói chuyện, rồi lại hỏi: “Đổi chỗ nào?”
Lông mày tuấn tú của Ôn Thụ Thần nhẹ nhăn, rất ghét bỏ một thân mùi rượu của chính mình: “Tôi cần tỉnh rượu.”
Nếu không lại có thể sẽ làm ra…… Chuyện càng hoang đường hơn.
Buổi tối 10 giờ, rời khỏi hội sở.
Dưới màn đêm với đèn đường chiếu sáng, cái bóng của hai người in xuống trên đường, quấn vào một chỗ.
Trước đó Hạ Thanh Trì cho rằng tỉnh rượu là đi mua thuốc, tâm tư đơn giản nên đi cùng, ai ngờ Ôn Thụ Thần bình tĩnh lấy ra một bộ tây trang sạch sẽ ngăn nắp từ trong cốp xe, nói muốn đến khách sạn thay.
Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh có thói ở sạch nghiêm trọng, một tia mùi rượu cũng không thể nhịn được.
Cùng anh đến khách sạn khác thuê phòng, thông tin nhận phòng nếu như bị người ‘có lòng’ tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, huống chi mấy khách sạn xa hoa gần chỗ này đều chứa các diễn viên tai to mặt lớn của các đoàn làm phim, khó tránh