Editor: littlesunflower05
Ôn Thụ Thần chỉ hẹn cô một bữa cơm, trước chín giờ tối, phong độ thân sĩ đưa cô gái trở về.
Đến cửa tiểu khu, hai người đi xuống xe, Hạ Thanh Trì đi trước ở phía trước, chưa được hai bước, cô đột nhiên xoay người.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông với thân hình cao dài đĩnh bạt (đứng thẳng) đứng tại chỗ, nhàn nhạt gật đầu cùng cô tạm biệt.
Hạ Thanh Trì từ phòng ăn ra liền thất thần, suýt chút nữa thuận tay đem sợi dây Phật châu mà Ôn Thụ Thần cho cô xem mang về nhà, may mắn kịp thời nhớ lại, dẫm giày cao gót đi qua: “Ngài Ôn, dây đeo tay của ngài.”
Ôn Thụ Thần đưa mắt nhìn sợi dây cô đưa qua, dây màu đỏ thẫm làm nổi bật bàn tay gầy rất đẹp của cô, đầu ngón tay non mịn.
Anh rũ mí mắt xuống, làm người khác khó đoán được suy nghĩ, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Thích sao?”
Ngữ điệu quen thuộc, lời nói cũng không sai biệt lắm.
Hạ Thanh Trì mơ hồ biết ý đồ của anh, cho dù thích cũng không dám nhận lấy.
Loại hạt châu dây đỏ này, nhìn có vẻ thực bình thường.
Nhưng cũng là vật đeo bên người của đàn ông, cô nếu là danh không chính ngôn không thuận nhận lấy, để mà nói đến mối quan hệ nam nữ sinh động giữa hai người, thì lại càng không không rõ ràng.
Hạ Thanh Trì cong môi trả lại anh, cũng không nói lời nào, tầm mắt đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông một chút, trong đầu hiện ra lời nói của Tần Xuyên, suy nghĩ vừa mới khơi dậy, thực mau lại bị cô đè ép xuống.
Cô đứng ở ven đường, trơ mắt mà nhìn Ôn Thụ Thần chậm rãi lên xe, biến mất trong tầm mắt.
Cũng không thể mở miệng ——
Lúc Hạ Thanh Trì mở cửa chung cư ra, liền thấy Tần Xuyên bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, thấy cô đã trở lại, nhướng mày: “Chậc chậc, Ôn Thụ Thần đem bà nguyên vẹn trả lại à?”
Hạ Thanh Trì đi qua, không biểu cảm cầm lấy ôm gối, muốn làm chuyện mưu sát.
Tần Xuyên cảm giác được tính mạng đang bị uy hiếp, không nhanh không chậm cầu xin: “Tôi biết rồi! Có phải bà không nghe lời tôi dặn cùng Ôn Thụ Thần buff quan hệ không hả…..tỷ tỷ giết người muốn ngồi tù?”
Hạ Thanh Trì: “……”
Tần Xuyên đoạt lấy gối ôm trong tay cô, chớp mắt vài cái: “Bà có biến nha, sẽ không phải là có mưu đồ gì đấy với sắc đẹp của danh lưu đứng đầu đi?”
Hạ Thanh Trì cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, chỉ vào chính mình nói: “Ông nói tôi á?”
“Không nói bà thì nói ai? Bà muốn thu phục người đầu tư, lại trùng hợp quen biết một người có thể giúp bà bắc cầu giật dây, người bình thường đều sẽ nhờ người ta hỗ trợ, liền chút chuyện này, bà cũng không dám nói?” Tần Xuyên dùng hoả nhãn kim tinh quét khắp người Hạ Thanh Trì toàn thân trên dưới một lượt.
Cuối cùng đưa ra kết luận, liền phun ra bốn chữ chém đinh chặt sắt (như đinh đóng cột): “Bà đang thẹn thùng à?”
“Tôi không có.”
Tần Xuyên cũng không tranh luận với cô về chuyện này, nói: “Vậy bà tìm Ôn Thụ Thần hỏi một chút xem sao, anh ta muốn cự tuyệt bà, cũng không làm mất một miếng thịt nào của bà, nhưng là anh em ta bỏ ra công phu rất lớn mới nghe được người đầu tư phim của bà là ai, con đường này nếu là đi không thông……”
Hắn liếc mắt xuống dáng người ăn mặc sườn xám của Hạ Thanh Trì, tiếc nuối mà thở dài: “Từ khi cha bà nghe nói bà ở Giang Thành lâm vào phong ba phải bồi thường tiền, hưng phấn đến độ đặt trước xong tiệc cưới ở khách sạn, rồi chờ bà đầu hàng ngoan ngoãn về nhà làm một đóa hoa phú quý trong nhân gian.”
Hạ Thanh Trì nghe không nổi nữa, xoay người đi về phòng ngủ.
“Này này, bà đừng thẹn thùng mà ——”
Phanh một tiếng, đáp lại Tần Xuyên chính là một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Phòng không bật đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.
Hạ Thanh Trì vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, nhìn vách tường màu trắng, đầu trống rỗng.
Thời gian an tĩnh trôi qua, thẳng đến khi Hạ Thanh Trì đột nhiên úp mặt mình trên gối, một lúc sau, duỗi tay lấy điện thoại.
Trên màn hình, bên trong cuộc trò chuyện của hai người vẫn còn tin nhắn trước đó.
——
Hạ Thanh Trì: [ Xin chào Ôn tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Trì, có thời gian ăn bữa cơm không? ]
Ôn Thụ Thần: [ Có.
]
Phía dưới hai tin nhắn này, liền một mảnh trống không.
Có đôi lời giáp mặt không nói được, tin nhắn có thể nói.
Hạ Thanh Trì nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ bấm, soạn một đoạn tin nhắn: [ Ôn tổng, ngài về đến nhà chưa? ]
Anh phong độ thân sĩ đích thân đưa mình về chung cư, mà cô lễ phép thăm hỏi một chút, từng chữ đều đường đường chính chính, cũng không có gì chứ nhỉ?
Hạ Thanh Trì cân nhắc như vậy, đem tin nhắn thật sự gửi đi.
Sau khi gửi đi thành công, cô lại hối hận.
Ngón tay dừng lại ở trên màn hình, qua hai phút, đinh một tiếng, có tin nhắn mới phát đến, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của cô, ở khoảng cách gần Hạ Thanh Trì đôi mắt chớp một cái, click mở xem.
Ôn Thụ Thần: [ Ừm.
]
Chỉ một cái “ừm”, tích chữ như vàng.
Như thế này thì làm sao lôi kéo người ta làm quen được? Hạ Thanh Trì nhẹ nhấp môi, cảm giác nếu cô phát cái emoji mỉm cười qua, hai ngườ cói khả năng liền kết thúc cuộc trò chuyện đêm nay.
Hết lần này đến lần khác cô có việc cầu người, cảm xúc ấp ủ nửa ngày, một lần nữa soạn một cái tin nhắn gửi qua: [ Cái kia, Phó tổng, cùng ngài rất quen sao? ]
Cô ám chỉ rất rõ ràng, Ôn Thụ Thần cũng không giấu: [ Mười mấy năm giao tình, là người chú quen biết đã lâu(*).
]
(*) Mấy chương trước mình để cách xưng hô giữa Phó tổng và Ôn Thụ Thần là anh-chú, cho mình xin lỗi ạ, sửa lại là chú-cháu nhé.
Giao tình nhiều năm như vậy, lại càng dễ nói chuyện!
Hạ Thanh Trì cắn môi dưới, hạ quyết tâm, rep anh: [ Ôn tổng, tôi đêm nay đến câu lạc bộ tìm Phó tổng là vì chuyện gì, ngài cũng biết, có thể làm ơn giúp tôi một cái khó khăn nho nhỏ được không? ]
Đêm nay vị Phó tổng kia thuận miệng liền đuổi cô rồi, có quá nhiều phim được đầu tư bởi những ông lớn như vậy, một hai cái tiểu nhân vật chạy đến trước mặt lăn lộn căn bản sẽ không để trong lòng.
Coi như đã có danh thiếp, cô hoài nghi chính mình cũng không hẹn trước đầu tư ba ba.
Hạ Thanh Trì không chắc Ôn Thụ Thần có thể đáp ứng hay không, dù sao hai người cũng không phải loại quan hệ đó, anh cự tuyệt thì cũng có thể hiểu.
Điện thoại bị nắm nóng lên, mười phút trôi qua, Ôn Thụ Thần phát tin nhắn mới, hai chữ: [ Có thể.
]
Hạ Thanh Trì lập tức