Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Cùng Phát Thập Tải Phiếm Qui Hàng


trước sau

Thắm thoát mười năm qua,

Tha hương nay về nhà.

Oán ân đâu đà dứt,

Huynh đệ nay đành xa.

Tạ Tốn chậm rãi nói:

- Tình cảnh buổi tối hôm đó, đến nay ta vẫn còn nhớ thật rõ ràng. Ta ngồi trên giường trong khách điếm ám vận chân khí, đem pho Thất Thương Quyền ôn lại trong lòng một lượt. Ngũ đệ, người từ trước tới nay chưa biết đến Thất Thương Quyền, có muốn xem thử hay không?

Trương Thúy Sơn chưa kịp trả lời, Ân Tố Tố đã chen vào:

- Chắc hẳn là thần diệu vô song, uy mãnh tuyệt luân. Đại ca, sao lúc đó đại ca không đi kiếm Tống Viễn Kiều?

Tạ Tốn mỉm cười, nói:

- Cô sợ ta thử quyền pháp sẽ làm bị thương ông chồng của cô ư? Nếu như quyền lực không thu phát tùy ý được, thì sao còn được gọi là Thất Thương Quyền?

Nói xong y đứng dậy, đi đến cạnh một cây lớn, quát lên một tiếng như tiếng sấm, nghe bùng một tiếng, một quyền đã đánh ngay vào thân cây.

Cứ như công lực của y, quyền đó nếu không đánh gãy đôi thân cây, thì quyền đầu cũng ngập vào trong gỗ, nào ngờ khi y thu quyền lại, cây đó tuyệt nhiên không tổn hại chút nào, ngay cả cành cây cũng không gãy. Ân Tố Tố trong lòng nhủ thầm:?Đại ca ở trên đảo luôn chín năm, võ công tất cả đều mất hết. Từ trước tới nay không thấy đại ca luyện công, việc đó cũng không có gì làm lạ?. Sợ Tạ Tốn thương tâm, nàng vẫn lớn tiếng khen ngợi.

Tạ Tốn nói:

- Ngũ muội, tiếng khen của cô nghe gượng gạo lắm. Cô nghĩ võ công của ta không còn bằng trước, có phải không?

Ân Tố Tố nói:

- Tại nơi đảo hoang cực bắc này, đi qua đi lại cũng chỉ có bốn người thân, luyện võ để làm gì?

Tạ Tốn hỏi:

- Ngũ đệ, ngươi có nhìn thấy gì áo diệu không?

Trương Thúy Sơn nói:

- Tiểu đệ thấy thế quyền của đại ca mười phần cương mãnh, thế nhưng khi đánh vào thân cây, đến cái lá cũng không lay động, điểm đó tiểu đệ không sao hiểu được. Đến như Vô Kỵ đánh một quyền, cành cây cũng còn rung chuyển nữa là.

Vô Kỵ kêu lên:

- Con làm được.

Y chạy tới đấm bình một cái vào thân cây, quả nhiên cành cây rung rinh, dưới ánh trăng chiếu vào, bóng cây dưới đất lay động không ngừng. Vợ chồng Trương Thúy Sơn thấy con mình đánh ra hơi có sức, trong lòng mừng rỡ, cùng nhìn Tạ Tốn, đợi y giảng giải đạo lý bên trong.

Tạ Tốn nói:

- Ba ngày nữa, lá cây sẽ vàng và từ từ rụng xuống, nửa tháng sau, cả cây sẽ khô héo. Quyền của ta đã đánh đứt tất cả các thớ gỗ bên trong thân cây rồi.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố không khỏi kinh hãi, biết rằng y không phải kẻ đại ngôn, những lời đó ắt không phải giả dối. Tạ Tốn cầm thanh đao Đồ Long ở bên cạnh lên, rút ra khỏi vỏ, nghe soẹt một tiếng, chém xéo vào thân cây một nhát, chỉ nghe ầm một tiếng, nửa trên của đại thụ đã đổ xuống. Tạ Tốn thu đao về nói:

- Các ngươi nhìn thử xem uy lực Thất Thương Quyền của ta có còn như xưa không?

Ba người đến nhìn vết đao cắt ngang thân cây, thấy lõi cây quá nửa thớ gỗ đứt đoạn, thớ thì xoắn lại, thớ thì nát nhừ, có thớ đứt thành mấy khúc, có thớ chỗ đứt chỗ không, hiển nhiên trong một quyền đó bao hàm nhiều kình lực khác nhau. Trương Ân hai người hết sức thán phục.

Trương Thúy Sơn nói:

- Đại ca, hôm nay quả thực khiến cho tiểu đệ mở mắt.

Tạ Tốn không khỏi đắc ý, nói:

- Trong quyền của ta bao gồm bảy kình lực không đồng đều, cương mãnh có, âm nhu có, cương trung hữu nhu có, nhu trung hữu cương có, chém ngang có, đánh thẳng có, ép vào bên trong có. Địch nhân đỡ được kình lực thứ nhất, không đỡ được kình lực thứ hai, nếu đỡ được kình lực thứ hai, đến kình lực thứ ba làm sao đối phó? Ha ha, Thất Thương Quyền do đó mà thành tên. Ngũ đệ, hôm ngươi cùng ta đấu chưởng lực, nếu như ta đánh Thất Thương Quyền ra, ngươi không sao đỡ nổi.

Trương Thúy Sơn đáp:

- Đúng vậy.

Vô Kỵ định hỏi xem tại sao cha nó lại đấu chưởng với nghĩa phụ, thấy Tố Tố liên tiếp xua tay, nên không dám hỏi, chỉ nói:

- Nghĩa phụ, cha dạy cho con Thất Thương Quyền được không?

Tạ Tốn lắc đầu:

- Không được.

Vô Kỵ có vẻ thất vọng, toan nhõng nhẽo năn nỉ, Ân Tố Tố cười nói:

- Vô Kỵ, sao con ngốc thế? Môn võ công tinh diệu của nghĩa phụ con, nếu như không có nội công thượng thừa, làm sao luyện nổi?

Vô Kỵ đáp:

- Phải rồi, vậy để khi nào con có nội công thượng thừa rồi sẽ tính sau.

Tạ Tốn vẫn lắc đầu:

- Môn Thất Thương Quyền này không luyện là hơn. Thân thể chúng ta ai ai cũng âm dương nhị khí, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành. Tim thuộc hỏa, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy, tì thuộc thổ, gan thuộc mộc, một khi luyện Thất Thương Quyền thì bảy bộ phận đó cũng đều bị tổn thương. Pho quyền đó mỗi lần luyện công, nội tạng trong người lại tổn hại thêm một chút, nên mới gọi là Thất Thương, đúng là tổn thương mình trước, tổn thương địch sau. Nếu không phải vì luyện quyền pháp này mà bị thương tâm mạch, ta đâu có thỉnh thoảng nổi cơn điên, không cách gì chế ngự.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố bây giờ mới biết, tại sao y tài sức hơn người, võ công cao cường, nhưng khi phát điên rồi thì tâm trí đều mất hết. Tạ Tốn nói tiếp:

- Giá như nếu nội lực của ta thực là hồn hậu chắc chắn, được bằng Không Kiến đại sư, hoặc Võ Đương Trương chân nhân, rồi hãy luyện môn Thất Thương Quyền này, thì có lẽ không bị tổn thương, hoặc tổn hại chút ít, cũng không đáng ngại. Chỉ vì hồi đó ta quá nóng lòng báo thù, phải mất bao nhiêu tâm lực mới đoạt được trong tay phái Không Động một bản sao Thất Thương Quyền Phổ, quyền phổ vừa đến tay, lập tức ra tay luyện ngay, chỉ sợ quyền công chưa thành mà sư phụ ta đã chết, không báo thù được. Đến khi phát giác nội tạng đã bị tổn thương nặng thì không còn cách nào cứu chữa được nữa. Lúc đó ta không nghĩ ra, phái Không Động đời đời tương truyền bản quyền phổ, nhưng sao lại không có ai danh dương thiên hạ về môn công phu này. Ta cũng thích lộ quyền pháp này vì khi xuất quyền, hình thức cương mãnh, ồn ào rất có lợi thế. Ngũ muội, cô có hiểu được cái nguyên do trong đó không?

Ân Tố Tố trầm ngâm, đáp:

- Hừ, phải chăng quyền pháp này với công phu tích lịch gì đó của sư phụ đại ca không khác nhau bao nhiêu?

Tạ Tốn nói:

- Đúng thế. Sư phụ ta có ngoại hiệu là Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ, chưởng lực chẳng khác gì sấm sét, uy lực cực kỳ ghê gớm kinh người. Nếu ta kiếm được ông ta, nếu dùng môn quyền Thất Thương này đối địch, ông ta sẽ cho rằng đây là quyền pháp chính ông dạy cho ta, đợi đến khi trúng đòn, ông ta biết là không phải thì cũng đã muộn. Ngũ đệ, ngươi đừng trách là ta dụng tâm hiểm độc, sư phụ ta bề ngoài trông có vẻ quê mùa, nhưng lại là người lắm mưu nhiều kế. Nếu không dĩ độc công độc, cái đại cừu này không cách gì báo được? ôi, nói đến chi tiết thì thật quá nhiều mà vẫn chưa nói đến Không Kiến đại sư. Trở lại hôm đó ta ngồi vận khí ôn lại ba lượt Thất Thương Quyền công, rồi vượt tường ra ngoài, định đi kiếm Tống Viễn Kiều.

Ta vừa nhảy qua tường, thân hình chưa rơi tới đất, bỗng thấy đầu vai bị ai vỗ nhẹ một cái. Ta giật mình kinh hãi, cứ như võ công của ta lúc đó, một người nào giơ tay đập vào người mà không đỡ được, là điều khó mà tưởng tượng. Vô Kỵ, con nghĩ xem cái vỗ đó nhẹ thôi, nếu như người đó đem kình lực vào chưởng, có phải ta đã bị thương nặng rồi ư? Ta vội vàng quay lại giơ tay chộp, nhưng chỉ chộp vào quãng không, lại phản kích một quyền, quyền đó cũng không trúng ai cả, chân trái vừa chạm đất, lập tức quay lại, thì ngay lúc đó, lưng ta lại bị vỗ nhẹ một chưởng nữa, rồi người sau lưng ta thở dài nói:?Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn?.[1]

Vô Kỵ thấy câu chuyện thật thú vị, bật cười, nói:

- Nghĩa phụ, người đó định đùa chơi với cha hả?

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng đã nghĩ ngay, người đó hẳn phải là Không Kiến đại sư. Tạ Tốn kể tiếp:

- Lúc đó ta sợ đến lạnh cả người, chẳng khác gì rơi xuống vực sâu. Người đó võ công như thế, muốn giết ta thật dễ như trở bàn tay. Ông ta chỉ nói có tám chữ?Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn? chỉ trong một giây thôi, nhưng trong giọng nói đầy lòng từ bi, từng chữ một lọt vào tai ta thật rõ ràng. Thế nhưng lúc đó trong bụng ta chỉ toàn là kinh hoàng phẫn nộ, quay đầu nhìn lại, thấy một nhà sư mặc áo trắng đứng đằng xa khoảng bốn trượng. Khi ta quay mình, nghĩ bụng ông ta chắc chỉ cách ta chừng ba thước, nào ngờ vừa vỗ vai ta xong, đã bay vút ra bốn trượng, thân pháp nhanh như thế, bộ pháp nhẹ như thế, thực không ai ngờ nổi.

Lúc đó trong đầu ta chỉ có một ý niệm?Chắc là oan hồn nào bị ta giết hiện ra đòi mạng đây?, còn nếu là người sống, làm sao có ai thân pháp nhanh như thế. Ta nghĩ đó là ma, trong lòng thấy can đảm trở lại, quát:?Yêu ma quỉ quái, cút ra cho xa, trời ông không sợ, đất ông không sợ, đâu có lẽ lại sợ cô hồn dã quỉ??. Nhà sư áo trắng chắp tay chào, nói:

- Tạ cư sĩ, lão tăng Không Kiến xin chào ngài.

Ta nghe hai chữ Không Kiến, nghĩ đến trên giang hồ vẫn nói đến hai câu?Thiếu Lâm thần tăng, Kiến Văn Trí Tính?. Ông ta đứng đầu tứ đại thần tăng, hèn gì võ công cao siêu đến thế.

Trương Thúy Sơn nghĩ đến vị Không Kiến đại sư này về sau bị y đánh mười ba quyền mà chết, trong lòng cảm thấy áy náy không an. Tạ Tốn nói tiếp:

- Ta mới hỏi:?Có phải là Không Kiến thần tăng của chùa Thiếu Lâm đấy chăng?? Nhà sư đáp:?Hai chữ thần tăng, quả không dám nhận. Lão nạp[2] chính là Không Kiến ở chùa Thiếu Lâm đây?. Ta nói:?Tại hạ vốn không quen biết đại sư, sao lại đùa rỡn như thế?? Không Kiến nói:?Lão nạp nào có dám đùa rỡn với cư sĩ đâu? Xin hỏi cư sĩ, giờ này đang định đi đâu?? Ta đáp:?Tôi đi đâu, có can hệ gì đến đại sư??. Không Kiến nói:?Tối nay cư sĩ định đi giết đại hiệp Tống Viễn Kiều của phái Võ Đương, phải không??.

Ta nghe ông nói đúng việc ta đang định làm, lấy làm lạ lùng, lại thêm sợ hãi. Ông ta lại nói:?Cư sĩ muốn có một vụ đại án chấn động võ lâm, khiêu khích Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn ra mặt, để báo thù việc y giết hại toàn gia?? Ta nghe ông ấy nói đúng tên sư phụ ta, lại càng sợ hãi. Nên biết việc sư phụ ta giết hại cả nhà, ta chưa hề hé răng nói với một ai. Việc xấu xa đó sư phụ ta dĩ nhiên dấu kín, còn bản thân ta cũng không nói ra, làm sao vị hòa thượng Không Kiến này lại biết được?

Lúc đó ta bị khích động mạnh, nói:?Nếu như đại sư cho biết y ở đâu, Tạ Tốn này xin cam nguyện một đời làm trâu làm ngựa cho ngài?. Không Kiến thở dài nói:?Chuyện Thành Côn làm quả thật tội nghiệt quá lớn, nhưng cư sĩ vì cơn giận, làm hại bao nhiêu là nhân vật võ lâm, cũng thực là sai lầm?. Lúc đó ta định nói:?Việc đó có liên can gì đến ông?? nhưng nghĩ lại ông ta vừa hiển thị võ công, ta không phải là địch thủ. Huống chi ta đang muốn cầu xin ông, nên đành cố dằn cơn giận, nói:?Tại hạ quả thực thế chẳng đặng đừng, vì Thành Côn lẩn trốn vô ảnh vô tung, bốn bể mênh mông, khiến tôi không sao tìm y được?. Không Kiến gật đầu nói:?Ta cũng hiểu trong lòng cư sĩ chứa đầy oán độc, không có cách nào phát tiết. Thế nhưng Tống đại hiệp là thủ đồ của Trương chân nhân phái Võ Đương, nếu cư sĩ định giết ông ta, họa đó to lớn không biết đâu mà lường?. Ta nói:?Lòng tôi muốn gây ra họa, họa càng lớn, càng sớm bức bách Thành Côn ra mặt?.

Không Kiến nói:?Tạ cư sĩ, nếu như ông giết hại Tống Viễn Kiều, thì Thành Côn quả thực không ra mặt không được. Thế nhưng Thành Côn hôm nay không còn là Thành Côn ngày trước, võ công của ông còn kém y xa lắm, mối huyết hải oan cừu đó chưa báo được đâu?. Ta nói:?Thành Côn là sư phụ của tôi, võ công của ông ta đến đâu, tôi chắc biết rõ hơn đại sư nhiều?.

Không Kiến lắc đầu:?Y đã được một minh sư nhận làm học trò, ba năm qua tiến bộ không ngờ, cư sĩ tuy đã luyện được Thất Thương Quyền của phái Không Động, nhưng cũng không đả thương được y đâu?. Ta kinh ngạc vô cùng, vị Không Kiến hòa thượng này ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng nhất cử nhất động, ông ta biết chẳng khác gì chính mắt trông thấy. Ta lặng người hồi lâu, hỏi lại:?Sao đại sư lại biết?? Ông ta đáp:?Chính Thành Côn nói cho lão nạp nghe?.

Khi nghe y nói tới đây, hai vợ chồng Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố lẫn Vô Kỵ đều cùng?A? lên một tiếng. Tạ Tốn nói:

- Các ngươi lúc này nghe tới còn kinh ngạc, lúc đó ta nghe câu này, nhảy dựng lên, quát hỏi:?Làm sao y lại biết được thế?? Ông ta chậm rãi nói:?Trong mấy năm qua, y lúc nào cũng ở bên cạnh cư sĩ, có điều y luôn luôn cải trang, nên cư sĩ không nhận ra y đấy thôi?. Ta nói:?Hừ, tôi không nhận ra ông ta ư? Dù ông ta có biến thành tro, tôi cũng vẫn nhận ra?. Không Kiến nói:?Tạ cư sĩ, ông không phải là người sơ xuất, vô tâm, thế nhưng trong mấy năm qua, ông chỉ lo việc luyện võ báo thù, những việc chung quanh không để ý tới. Ông ở ngoài sáng, y ở trong bóng tối. Cư sĩ không nhận ra y, mà dù có gặp cũng không nhận ra y đâu?.

Câu nói đó ta không thể không tin, huống chi Không Kiến đại sư là một cao tăng nổi danh trong thiên hạ, lẽ đâu đến để nói láo ta làm chi. Ta nói:?Nếu như thế, sao ông ta không giết tôi đi, cho khỏi rắc rối?? Không Kiến nói:?Nếu y có bụng hại cư sĩ, thì thật chỉ giơ tay là xong. Tạ cư sĩ, ông đã hai lần tìm y báo thù, hai lần đều thua cả, nếu y muốn sát hại ông, sao lúc đó không hạ thủ cho được việc? Hãy nói việc đi lấy Thất Thương Quyền Phổ, cư sĩ đã đấu nội lực với ba đại cao thủ của phái Không Động, thế còn hai người trong Không Động ngũ lão kia đi đâu? Sao họ không ra vây đánh cư sĩ? Nếu như cả ngũ lão đều xông lên, liệu cư sĩ có toàn tính mạng không?

Hôm đó khi ta đả thương Không Động tam lão rồi, mới phát giác ra hai người kia cũng bị trọng thương, việc lạ đó ta vẫn giữ trong lòng, là một nghi vấn chưa giải thích được. Hay là phái Không Động có tranh chấp lẫn nhau? Hay là có cao thủ nào ta chưa biết tên ở bên trong bí mật giúp ta? Khi ta nghe Không Kiến đại sư nói, trong bụng bàng hoàng, hỏi lại:?Không lẽ nhị lão do Thành Côn đả thương sao??

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố nghe y nói càng lúc càng thấy lạ kỳ, tuy tên chốn giang hồ có biết bao nhiêu chuyện khúc mắc, nhưng hai người kiến văn đều quảng bác, chuyện gì cổ quái mấy cũng đã từng nghe qua, nhưng câu chuyện Tạ Tốn đang kể cho nghe thì không sao tưởng tượng được. Hai người đều ngầm hiểu rằng, Tạ Tốn là một người kỳ tài, nhưng sư phụ của y là Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn, về võ công cững như mưu trí lại còn hơn y một bậc.

Ân Tố Tố nói:

- Đại ca, vậy Không Động nhị lão quả thực do sư phụ của đại ca đứng ngầm bên trong đả thương ư?

Tạ Tốn nói:

- Lúc đó ta cũng đã mở miệng hỏi, Không Kiến đại sư nói:?Không Động nhị lão bị thương ra sao, Tạ cư sĩ có chính mắt thấy không? Sắc mặt hai người như thế nào?? Ta chỉ đứng yên không trả lời, một lúc sau, nói:?Nếu như thế, quả thực Không Động nhị lão đã bị sư phụ tôi đả thương rồi?. Nguyên lai khi ta thấy hai người trong phái Không Động nằm dưới đất, mặt đầy máu lấm chấm, hiển nhiên hai người đó dùng âm kình đánh người ta, bị cao thủ dùng Hỗn Nguyên Công đẩy trở lại. Cái kiểu mặt đầy ban điểm đó, theo như ta biết, nếu không phải bị Hỗn Nguyên Công đẩy ngược âm kình trở lại, thì chỉ có bị bệnh thương hàn thôi, nhưng hôm đó khi ta mới gặp Không Động ngũ lão, cả năm người đều bình thường mạnh khỏe, không thể nào đột khởi bạo bệnh được. Đương thời trong võ lâm, trừ hai thầy trò ta ra, không người thứ ba nào có luyện qua Hỗn Nguyên Công cả.

Không Kiến đại sư gật đầu, thở dài nói:?Sư phụ ngươi uống rượu rồi làm chuyện vô đức, giết hại lớn bé toàn gia cư sĩ, khi tỉnh lại, xấu hổ vô cùng, nên hai lần cư sĩ tìm y báo thù, y không sát hại. Y thậm chí cũng không muốn đả thương cư sĩ, nhưng cả hai lần cư sĩ đều nổi điên toan thí mạng với y, nếu không đả thương ông, y không thể nào thoát thân được. Sau đó y bí mật theo dõi cư sĩ, ba lần ông bị nguy nan, y đều ám trung giải cứu?. Ta thầm tính trong lòng, ngoài vụ Không Động ngũ lão ra, quả nhiên có ba lần đang cực kỳ khó khăn, trong cơn nguy cấp, công thế của địch nhân tự nhiên mở ra. Không Kiến đại sư nói tiếp:?Y biết rằng tội lỗi quá nhiều, không thể nào xin cư sĩ tha thứ được, chỉ mong sau một thời gian, cư sĩ sẽ dần dần nguôi ngoai. Nào ngờ cư sĩ càng ngày càng làm dữ, giết người mỗi ngày một nhiều. Hôm nay cư sĩ lại định đi giết Tống Viễn Kiều Tống đại hiệp, trường đại họa đó không thể nào để yên được.?

Ta nói:?Nếu đã như thế, xin đại sư gọi sư phụ tôi ra gặp tôi, chúng tôi thanh toán với nhau, không liên quan gì đến người ngoài cả?. Không Kiến đại sư nói:?Sư phụ ông không mặt mũi nào gặp ông cả, cũng không dám gặp ông. Hơn nữa, Tạ cư sĩ, không phải lão nạp dám coi thường ông, dù ông có gặp y thì cũng uổng công thôi?. Ta nói:?Đại sư là hữu đạo cao tăng, phải trái đen trắng, chắc biết rõ ràng. Không lẽ cái huyết cừu toàn gia của tôi, đành bỏ qua không lý đến hay sao?? Ông ta nói:?Thảm họa mà Tạ cư sĩ gặp phải, lão nạp cũng thấy thương tâm giùm. Thế nhưng tôn sư vì say rượu mà làm bậy, không phải do bản ý, huống chi y đã thành tâm sám hối, chỉ mong Tạ cư sĩ nghĩ đến tình thầy trò xưa, mở cho một lối đi?. Ta giận như điên cuồng, nói:?Nếu tôi có đánh không lại, thì cùng lắm ông ta một chưởng đánh tôi chết mà thôi. Còn mối thù này không báo được, tôi cũng không muốn sống làm gì?.

Không Kiến đại sư trầm ngâm hồi lâu, nói:?Tạ cư sĩ, tôn sư võ công ngày nay khác xưa nhiều lắm, dù ông luyện xong Thất Thương Quyền rồi, cũng không đả thương được y đâu. Nếu cư sĩ không tin, cứ đánh lão nạp vài quyền thì biết?. Ta nói:?Tại hạ với đại sư không thù không oán, lẽ nào lại làm đại sư bị thương. Mặc dù võ công tại hạ kém cỏi thật, nhưng Thất Thương Quyền này không phải dễ dàng đối phó đâu?. Ông ta nói:?Tạ cư sĩ, ta cùng với cư sĩ đánh cuộc. Tôn sư giết cả nhà cư sĩ tổng cộng mười ba mạng người, vậy cư sĩ đánh ta mười ba quyền. Nếu như đả thương được ta, lão nạp sẽ sõng tay không can thiệp vào chuyện này nữa, tôn sư sẽ tự ý ra gặp cư sĩ. Nếu không thì mối oan cừu này coi như chấm dứt, được không??

Ta trầm ngâm không đáp, biết rằng vị cao tăng này võ công cực kỳ cao thâm, Thất Thương Quyền tuy lợi hại thật, nhưng chưa chắc gì đả thương được ông ta, chẳng lẽ mối thù này không trả hay sao?

Không Kiến đại sư lại nói:?Nói thực với cư sĩ, lão nạp đã nhúng tay vào giải quyết việc này, nhất quyết không để cư sĩ giết thêm những đồng đạo võ lâm vô tội nữa đâu. Nếu ông có ý hướng thiện, thì nên phủi tay, những chuyện đã qua coi như xong hẳn. Nếu không cư sĩ tìm người báo thù, không lẽ gia nhân đệ tử những người bị cư sĩ giết, không biết đi tìm cư sĩ báo thù hay sao??

Ta nghe ông ta giọng nói có vẻ nghiêm nghị, cuồng tính nổi lên, quát lớn:?Được rồi, để tôi đánh đại sư mười ba quyền, nếu khi nào ông chịu không nổi thì cứ nói tôi sẽ ngừng tay. Đại trượng phu nói ra một lời nặng như núi, lúc đó ông phải gọi sư phụ tôi ra gặp nhau.? Không Kiến đại sư mỉm cười nói:?Mời cư sĩ phát quyền đi?.

Ta thấy ông ấy thân hình gầy gò, nhỏ bé, râu mi trắng xóa, khuôn mặt từ bi trang nghiêm, không nỡ đả thương, quyền thứ nhất chỉ dùng có ba thành sức lực, nghe bình một tiếng đánh trúng ngực nhà sư.

Vô Kỵ kêu lên:

- Chao ôi, nghĩa phụ, cha sử dụng pho Thất Thương Quyền đánh đứt gân mạch cái cây ấy ư?

Tạ Tốn nói:

- Không đâu. Quyền đầu tiên ta đánh ra là môn quyền sư phụ ta Thành Côn truyền thụ, tức Tích Lịch Quyền. Quyền của ta đánh ra, thân hình ông ta lảo đảo, lùi lại một bước. Ta nghĩ thầm quyền này mới có ba thành sức lực, ông ta đã lùi một bước, nếu như thi triển Thất Thương Quyền thì chỉ ba quả đấm đã đánh chết ông ta rồi. Thành thử, quyền thứ hai ta gia tăng kình lực, nhưng ông ta cũng chỉ loạng choạng, lùi lại một bước. Quyền thứ ba ta dùng đến bảy thành lực, ông ta cũng lắc lư một cái, lùi lại một bước. Ta hơi lấy làm lạ, quyền lực của ta đã gia tăng gấp bội, nhưng đánh trúng cũng chỉ có thế. Cứ cái thân hình gầy gò của nhà sư, một quyền của ta cũng đã đánh ông ta đứt gân gãy xương, nhưng thân thể ông ta cũng không phát sinh sức lực phản kích nào, chỉ chịu ba quyền mà dường như không có gì xảy ra.

Ta nghĩ, nếu muốn đánh ngã ông ta, không thể không đem hết toàn lực, nhưng nếu ta dùng hết sức, nhà sư không chết cũng bị thương. Ta tuy tác ác đã nhiều, nhưng đối với vị cao tăng xả thân mình cứu người khác, đầy lòng từ bi này bỗng thấy trong lòng kính trọng, nên nói:?Đại sư không trả đòn, tôi không nỡ nào đánh tiếp. Tại hạ đánh ba quyền rồi, bằng lòng không đi kiếm Tống Viễn Kiều nữa?. Ông ta nói:?Còn mối oán thù với Thành Côn thì sao??. Ta nói:?Mối thù này không đội trời chung, ông ta không chết, thì tôi phải chết?. Ta ngừng lại một lát, nói tiếp:?Nhưng đại sư đã ra mặt, Tạ mỗ kính trọng đại sư, từ giờ trở đi, chỉ đi kiếm Thành Côn hay người nhà y, quyết không kiếm người ngoài không liên quan đến việc này nữa?.

Không Kiến đại sư chắp tay đáp:?Thiện tai, thiện tai. Tạ cư sĩ có ý như thế, lão nạp thay mặt võ lâm đồng đạo xin cảm tạ. Có điều lão nạp phát tâm hóa giải trường oan nghiệt này, nay còn lại mười quyền, xin đánh nốt cho?.

Ta trong bụng tính toán, chỉ còn cách dùng Thất Thương Quyền đánh cho ông ta bị thương, có thế sư phụ ta mới xuất hiện. Được cái là quyền kình của Thất Thương Quyền có thể thu phát theo ý muốn, ra tay có chuẩn mức, nên nói:?Như thế thì đành đắc tội vậy?. Quyền thứ tư ta đánh ra, lần này dùng quyền kình Thất Thương Quyền. Quyền đánh trúng ngực, ngực ông ta hơi lõm vào, nhưng lại tiến lên trước một bước.

Vô Kỵ nói:

- Cái đó lạ thật, lần này vị lão hòa thượng không lùi lại mà lại tiến lên.

Trương Thúy Sơn nói:

- Cái đó có phải là thần công Kim Cương Bất Hoại Thể của phái Thiếu Lâm chăng?

Tạ Tốn gật đầu:

- Ngũ đệ kiến đa thức quảng, đoán không sai chút nào. Quyền đó ta đánh ra, so với ba quyền trước khác nhau xa, trên thân thể ông ta sinh ra một lực phản kích, khiến ta chấn động trên ngực dưới bụng, tưởng như ruột gan đều đảo lộn hết. Ta biết rằng ông ta cực chẳng đã phải sử dụng đến thần công đó, nếu không sẽ không đỡ nổi Thất Thương Quyền của ta. Ta đã nghe danh Kim Cương Bất Hoại Thể thần công của phái Thiếu Lâm là một trong năm đại thần công, lúc đó chính bản thân mình được lãnh giáo, quả thực thật là ghê gớm. Vì thế quyền thứ năm ta hơi chuyển qua âm nhu, ông ta chỉ tiến lên trước một bước, và luồng âm kình phản kích lại ta cũng dễ dàng hóa giải à

Vô Kỵ hỏi:

- Nghĩa phụ, vị lão hòa thượng nói là sẽ không trả đòn, nhưng sao còn đưa
quyền kình của cha phản kích trở lại?

Tạ Tốn xoa đầu thằng bé, nói:

- Ta đánh đến quyền thứ năm, Không Kiến đại sư mới nói:?Tạ cư sĩ, lão không ngờ uy lực của Thất Thương Quyền lại ghê gớm đến thế, nếu như không vận nội công phản hồi chấn động, thì chắc hẳn không thể nào chịu nổi?. Ta nói:?Đại sư không ra tay đánh trả, tôi thật cảm kích cái thịnh tình sâu xa đó?. Tiếp theo ta ra quyền như gió, quyền thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín một hơi đánh bốn cái liền. Nhưng vị Không Kiến đại sư này quả thực bản lãnh hơn người, cả bốn quyền đó đánh trúng vào người ông ta đều bị dội lại, cương nhu phân minh, từng lớp từng lớp cái nào ra cái nấy.

Ta trong bụng quả thực kinh sợ, quát lên:?Cẩn thận nhé!? Quyền thứ mười ta nhẹ nhàng đánh ra. Ông ta hơi gật đầu, không để cho quyền trúng vào người, tiến lên hai bước, chỉ trong chớp mắt đó đã đi trước một nước.

Vô Kỵ dĩ nhiên không hiểu hai bước đó có cái gì trong đó nhưng Trương Thúy Sơn biết rõ khi cao thủ đối địch, chỉ cần biết trước đối thủ xuất chiêu, thì quả thực rất là lợi thế, thông thường chỉ cần biết trước một chiêu cũng đã có thể thắng rồi, nên gật đầu nói:

- Không xong rồi, không xong rồi.

Tạ Tốn kể tiếp:

- Quyền thứ mười đó ta chưa sử hết toàn lực, ông ta tiến lên nên kình lực dội ngược lại trước, khiến ta phải lùi về hai bước. Tuy ta không nhìn được sắc mặt mình thế nào, nhưng cũng tưởng tượng ra, chắc lúc đó mặt ta phải trắng như tờ giấy, không còn một chút máu. Không Kiến đại sư từ từ thở ra một hơi, nói:?Quyền thứ mười một cư sĩ đừng đánh vội, hãy nghỉ một chút rồi hãy ra tay?.

Ta tuy vạn phần yêu cường hiếu thắng, nhưng trong người trộn trạo, quyền thứ mười một quả không thể nào đánh ra được.

Trương Thúy Sơn nghe tới đoạn này, trong lòng bồn chồn. Vô Kỵ đột nhiên nói:

- Nghĩa phụ, tất cả còn ba quyền nữa, cha không đánh nữa thì hơn.

Tạ Tốn hỏi:

- Sao vậy?

Vô Kỵ đáp:

- Vị lão hòa thượng đối xử thật tốt bụng, nếu cha đánh được ông ta, trong lòng sẽ không yên, còn nếu để cho chính mình bị thương, thì cũng không thích.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người nhìn nhau, trong bụng nghĩ thầm con mình tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có kiến thức như thế, có thể nói không phải dễ. Trương Thúy Sơn lại càng yên tâm, thấy Vô Kỵ tâm địa nhân hậu, đã biết phân biệt đâu là phải đâu là trái.

Chỉ nghe Tạ Tốn thở dài một tiếng, nói:

- Uổng cho ta sống đến mấy mươi tuổi, lúc đó trí tuệ không bằng được đứa bé con. Lúc đó trong lòng ta đầy những ý tưởng báo thù rửa hận, không tìm được sư phụ của ta, thì không chịu thôi, nên biết rằng có đánh thêm nữa, một trong hai người phải có một người chết, nhưng đâu có chịu suy nghĩ cho thấu đáo. Ta vận đủ kình lực, quyền thứ mười một lại đánh ra. Kỳ đó ông ta khi tiến lên lại ưỡn người, quyền đó thay vì đánh trúng ngực, nhưng vì ông ta ưỡn người nên quyền đánh trúng ngay phía bụng trên. Ông ta chau mày, hiển nhiên rất là đau đớn. Ta hiểu ngay ý của nhà sư, nếu như dùng ngực để đỡ quyền của ta, lực phản hồi quá lớn, sợ ta chịu không nổi, còn bụng tuy phản lực nhẹ hơn, nhưng bản thân ông ta chịu lại đau nhiều hơn.

Ta đứng ngơ ngẩn một hồi, nói:?Sư phụ của tôi tội nghiệt thâm trọng, có chết cũng đáng, thân thể vàng ngọc của đại sư việc gì mà phải khổ sở chịu thay ông ta tai ách này??. Chỉ thấy Không Kiến đại sư điều quân hô hấp, cười gượng nói:?Chỉ mong chịu thêm hai quyền nữa, thế? thế là hóa giải được cái kiếp nạn này?. Ta nghe ông ta nói hơi thở không được liên tục, đột nhiên nghĩ ra một điều:?Xem ra khi ông ta vận Kim Cương Bất Hoại Thể thần công thì không thể mở miệng nói năng, sao ta không dụ cho ông ta nói, đột nhiên đánh ra một quyền? nên nói:?Nếu như trong mười ba quyền tôi đả thương được đại sư, đại sư có bảo đảm là sư phụ tôi sẽ ra cho tôi gặp hay không?? Ông ta nói:?Chính miệng ông ta nói với ta như thế?? Ngay lúc đó, ta không đợi ông ta nói xong, vù một tiếng đánh ngay một quyền vào bụng Không Kiến đại sư. Quyền đó thế đi thật nhanh, chỗ đánh lại thấp, cốt để ông ta không kịp vận thần công hộ thể.

Nào ngờ Phật môn thần công, tùy tâm mà phát ra, quyền kình của ta tuy trúng vào bụng, nhưng thần công của ông ta đã trải ra khắp mọi nơi. Ta chỉ thấy trời xoay đất chuyển, tim phổi dường như vỡ nát, bị đẩy lui đến bảy tám bước, lưng đụng vào một cái cây, mới đứng lại được.

Ta thấy thật thất vọng, ác niệm nảy sinh, nói:?Thôi rồi, thôi rồi. Mối thù này thực khó mà trả được, Tạ Tốn này đâu còn gì mà sống trên thế gian này nữa?. Giơ tay lên, một chưởng nhằm ngay thiên linh cái đánh xuống.

Ân Tố Tố kêu lên:

- Diệu kế, diệu kế.

Trương Thúy Sơn hỏi lại:

- Vì sao?

Lập tức hiểu ngay, nói:

- Ồ, dùng cách đó đối phó với một vị hữu đạo cao tăng, chẳng độc ác quá ư?

Hóa ra chàng đã nghĩ đến, Tạ Tốn đánh xuống đỉnh đầu chính mình, Không Kiến đại sư thể nào chẳng kêu ngừng lại, chạy tới cứu. Tạ Tốn thừa cơ nhà sư không phòng bị, ra tay tấn công. Trương Thúy Sơn thông minh cơ cảnh chẳng kém gì vợ, nhưng bình thời không bao giờ nghĩ tới những ý nghĩ gian trá, nên suy nghĩ vì thế chậm hơn một bước.

Tạ Tốn buồn bã thở dài:

- Ta đã lợi dụng tấm lòng tốt thương người của vị lão hòa thượng, các em nghĩ không sai, ta giơ chưởng đánh ngay đỉnh đầu mình, tuy có dấu ngụy kế bên trong nhưng cũng hết sức nguy hiểm. Nếu chưởng đó đánh xuống xem không đủ mạnh, ông ta có thể thấy ngay chuyện giả trá, sẽ không chạy tới ngăn lại. Mười ba quyền nay chỉ còn lại một quyền sau cùng, Thất Thương Quyền tuy lợi hại, nhưng cũng đâu có phá nổi hộ thể thần công của nhà sư? Nếu thế việc tìm kiếm sư phụ ta để báo thù coi như chấm dứt. Do đó chưởng của ta xuống đầu quả thực dùng toàn lực đánh xuống, nếu như ông ta không lại cứu, ta sẽ chính mình đánh vỡ sọ mình chết ngay, vì nếu không trả được thù, cũng chẳng muốn sống làm gì.

Không Kiến đại sư thấy việc bất ngờ xảy ra, kêu lên:?Chớ có đánh, sao ngươi lại?? lập tức lao mình tới, giơ tay chặn hữu chưởng của ta. Ngay lúc đó, tay trái ta đánh ra, nghe bình một tiếng, đánh trúng ngay bụng của vị hòa thượng. Quả nhiên lần này ông ta không một chút đề phòng, ngay cả ý nghĩ vận thần công cũng không có. Cái thân thể máu thịt con người, làm sao chịu nổi một quyền như thế? Lập tức nội tạng nát nhừ, ngã lăn xuống đất.

Ta đánh quyền đó xong, trước mắt thấy ông ấy không sao sống được, trong lòng thiên lương nổi dậy, nằm phục xuống bên cạnh nhà sư khóc lóc, kêu lên:?Không Kiến đại sư, Tạ Tốn này vong ân phụ nghĩa, thật không bằng con chó con heo?.

Trương Thúy Sơn cả nhà ba người lặng yên, nghĩ đến việc Tạ Tốn dùng ngụy kế đánh chết một cao tăng hữu đức, trong lòng ai nấy đều không vui. Tạ Tốn nói:

- Không Kiến đại sư thấy ta khóc lóc, mỉm cười, an ủi ta rằng::Có ai không chết đâu? Cư sĩ việc gì phải sầu đau như thế? Sư phụ của ngươi sắp đến đây bây giờ, ngươi nên trấn định lại, đừng nên lỗ mãng?. Một lời của ông ấy khiến ta tỉnh ngộ, mười ba quyền vừa rồi hao phí biết bao chân lực, trước mắt kẻ địch tới nơi, đâu có thể khóc lóc làm tổn thương đến tinh thần? Thế là ta ngồi xuống xếp bằng tọa công, quân điều nội tức. Nào ngờ sau một hồi lâu, vẫn không thấy sư phụ ta đến. Ta trong lòng lạ lùng, nhìn Không Kiến đại sư dò hỏi.

Khi đó hơi thở nhà sư đã yếu lắm rồi, thều thào nói:?Đâu? đâu có ngờ y? y không giữ lời? không lẽ? không lẽ có ai ngăn trở y sao??. Ta nổi giận, quát lên:?Ông lừa tôi, ông lừa tôi đánh chết ông, mà sư phụ tôi không chịu ra cho tôi gặp?. Ông ta lắc đầu:?Ta không lừa dối ngươi đâu, đối với ngươi quả thật không phải?. Ta trong cơn cuồng nộ, toan chửi mắng, bất chợt nghĩ ra:?Ông ta lừa ta đánh ông ta chết thì đâu có lợi gì? Ta đánh chết ông ấy mà ông ấy còn ngỏ lời xin lỗi?. Trong lòng thật hối hận, ta quỳ xuống bên cạnh vị hòa thượng khóc nói:?Đại sư, ngài có tâm nguyện gì, tôi xin hết sức làm tròn?. Ông ta lại mỉm cười, nói:?Chỉ mong từ nay về sau, mỗi khi cư sĩ sắp sửa ra tay giết người, nghĩ tới lão nạp một chút?.

Vị cao tăng đó không những võ công tinh thâm, mà còn đại trí đại tuệ, biết rõ con người ta lắm. Ông ta biết ta không thể nào dứt được lòng thù hận, thay đổi để thành người tốt được, nên không có thể khuyên giải điều gì, chỉ còn cách nói trắng ra là khi sắp giết người thì nghĩ đến ông ta. Ngũ đệ, hôm đó ở trên thuyền ta cùng ngươi tỉ thí chưởng lực, sở dĩ ta không lấy mạng của ngươi, cũng chính vì bất chợt nghĩ đến Không Kiến đại sư.

Trương Thúy Sơn không sao ngờ được tính mạng của mình lại do Không Kiến đại sư cứu, trong lòng lại càng kính ngưỡng vị cao tăng này. Tạ Tốn thở dài:

- Hơi thở ông ta mỗi lúc một thêm yếu dần, tay ta để trên Linh Đài huyệt của nhà sư, cố gắng dùng nội lực kéo dài tính mệnh lúc nào hay lúc nấy. Đột nhiên ông hít mạnh một hơi, hỏi lại:?Sư phụ ngươi chưa đến ư??. Ta đáp:?Chưa đến?. Ông ta nói:?Vậy thì y không đến rồi?. Ta nói:?Đại sư, xin ngài yên tâm, tôi từ nay không giết người bừa bãi nữa, gọi ông ta ra đi. Dù tôi có phải đi khắp chân trời góc biển, cũng sẽ tìm ông ta cho bằng được?. Ông ta nói:?Ôi, thế nhưng, võ công của ngươi chưa bằng được y đâu? trừ phi? trừ phi??. Nói đến đây, tiếng của ông ta mỗi lúc một nhỏ, ta để sát tai vào miệng ông ấy, mới nghe mấp máy:?Trừ phi? kiếm được thanh đao Đồ Long, tìm ra? trong thanh đao có gì bí??. Ông ta nói đến chữ bí, hơi thở dứt luôn, không còn sống được nữa rồi.

Đến giờ phút này, vợ chồng Trương Thúy Sơn mới hiểu tại sao Tạ Tốn cố gắng suy nghĩ để tìm cho ra cái bí mật trong thanh đao Đồ Long, vì sao bình thời mềm mỏng lễ mạo, nhưng khi nổi cơn điên thì chẳng khác gì dã thú, vì sao trên người mang tuyệt thế võ công, nhưng lúc nào cũng buồn rầu khổ sở? Tạ Tốn nói:

- Về sau ta nghe được tin tức của thanh đao Đồ Long, lên đảo Vương Bàn Sơn đoạt lấy. Ngũ muội, lệnh tôn trước kia là bạn tri giao của ta, thân thiết không biết chừng nào. Ưng Vương, Sư Vương tên tuổi cùng hàng trên đời, đến sau lại trở mặt thành thù nghịch. Chuyện đó có những đầu dây mối nhợ liên quan đến nhiều người khác, ta không thể nói cho hai em biết được. Trước khi ta có được thanh đao, trăm phương nghìn kế đi kiếm cho bằng được Thành Côn, thế nhưng sau khi được đao rồi lại sợ y kiếm được mình, cho nên phải đi tìm một nơi thật kín đáo để từ từ kiếm cho ra bí mật trong thanh đao. Vì sợ các ngươi tiết lộ hành tàng, nên mới phải cùng nhau đến đây. Không ngờ thấm thoát đã mười năm, Tạ Tốn ơi là Tạ Tốn, mọi sự ngươi vẫn chưa làm được gì?.

Trương Thúy Sơn nói:

- Không Kiến đại sư khi sắp chết, có thể nói chưa hết câu, ông ta nói:?Trừ phi kiếm được thanh đao Đồ Long, tìm ra trong thanh đao có gì bí?? có thể có ý nghĩa khác không chừng.

Tạ Tốn nói:

- Trong mười năm qua, mọi sự, mọi điều ta đã nghĩ đến cả rồi, nhưng không có chuyện gì phù hợp với lời ông ta cả. Trong thanh đao nhất định phải có cái gì bí mật, không còn nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng ta đã hết tâm hết sức, vẫn không tìm ra đầu mối.

Từ sau cuộc nói chuyện này, Tạ Tốn không đề cập gì đến việc đó nữa, nhưng càng thúc ép Vô Kỵ luyện công, trở nên nghiêm nhặt dị thường. Vô Kỵ lúc này bất quá mới chín tuổi đầu, tuy thông minh, nhưng trong một thời gian ngắn làm sao lãnh hội được võ công trên đời hiếm có của Tạ Tốn được? Tạ Tốn lại dạy cho nó cách chuyển hoán huyệt đạo, giải trừ các huyệt đạo bị đóng, là công phu rất cao thâm trong võ học. Vô Kỵ đến huyệt đạo còn chưa nhận ra được, lại không có căn cơ nội công, sao học cho nổi? Tạ Tốn vừa đánh vừa la mắng, không cho thằng bé được nghỉ ngơi giây phút nào.

Ân Tố Tố thấy trên người con chỗ thì xanh, chỗ thì tím, thương thằng bé vô hạn, nói với Tạ Tốn:

- Đại ca, thần công của đại ca cái thế, trong vòng vài ba năm, làm sao Vô Kỵ luyện thành cho được? Trên hoang đảo này thời giờ vô hạn, sao đại ca không từ từ dạy cho cháu?

Tạ Tốn nói:

- Hừ, từng chiêu từng thức một mà luyện thì biết bao giờ cho kịp? Ta chỉ cần nó nhớ, sao nhớ kỹ được trong đầu là đủ.

Ân Tố Tố không hiểu nguyên do, nhưng biết vị đại ca này hành sự khác người, mọi sự tùy mình mà làm. Thế nhưng khi thấy trên mình thằng bé lằn ngang lằn dọc, chỉ còn nước ôm con vỗ về một hồi. Thế nhưng Vô Kỵ hiểu rõ nguyên do, nói:

- Mẹ ơi, nghĩa phụ muốn con giỏi, càng đánh nhiều thì càng nhớ kỹ đó.

Cứ như thế độ già nửa năm. Một buổi sáng sớm, Tạ Tốn bỗng nói:

- Ngũ đệ, ngũ muội, chỉ còn bốn tháng nữa gió sẽ chuyển sang hướng nam, bây giờ mình chuẩn bị đóng bè là vừa.

Trương Thúy Sơn vừa mừng vừa sợ, hỏi lại:

- Đại ca nói là đóng bè để về Trung Thổ đấy ư?

Tạ Tốn lạnh lùng đáp:

- Cái đó cũng còn để xem trời già có tốt bụng không, vì?mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên?. Thành công thì về được, còn không thì vùi thây nơi biển cả.

Cứ như bản tâm Ân Tố Tố, ba người cứ ở trên cái hoang đảo này, tiêu dao tự tại, việc gì phải mạo hiểm quay về làm gì, thế nhưng khi nghĩ đến Vô Kỵ lớn lên làm sao lấy vợ sinh con, một đời mai một, nàng lại vui vẻ khởi công làm bè. Trên đảo không thiếu gì cây cao cổ thụ, vì ở chốn lạnh lẽo, thớ gỗ thật bền chắc, cứng như sắt đá. Tạ Tốn và Trương Thúy Sơn hì hục chặt cây, còn Ân Tố Tố thì tết dây, dùng da thú may buồm, còn Vô Kỵ chạy qua chạy lại đưa tin.

Cũng may Tạ Tốn và Trương Thúy Sơn võ công tinh thâm, Ân Tố Tố cũng không phải là loại phụ nữ chân yếu tay mềm, nhưng có điều không có dụng cụ đầy đủ, thành thử việc làm bè mất nhiều công lao mà thành tựu không được mấy.

Đến khi làm bè gần xong, Tạ Tốn bắt Vô Kỵ ở bên cạnh mình, tra hỏi sở học võ công. Bấy giờ Trương Ân không còn tị hiềm mà phải tránh ra chỗ khác nữa, nghe nghĩa phụ, nghĩa tử hai người một hỏi một đáp, toàn là khẩu quyết mà thôi. Tạ Tốn thậm chí còn dạy cả đao pháp, kiếm pháp, nhưng cũng toàn bắt Vô Kỵ nhớ thuộc lòng như kiểu đọc sách. Cái phương pháp?dạy võ mà như học văn? này thật là lạ kỳ, không nửa lời giải thích, chẳng khác gì một ông thầy đồ dở mùa dạy trẻ, bắt trẻ con đọc tụng?thi vân, tử viết? như cháo chảy. Ân Tố Tố đứng bên nghe thấy, không khỏi thương thằng bé, nghĩ bụng không cứ gì trẻ con, dù cho người lớn tinh thông võ học, cũng chưa chắc đã nhớ nổi biết bao nhiêu chiêu thức, khẩu quyết, lại không thi diễn, chỉ nhớ xuông trong đầu thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ chỉ đọc vài câu khẩu quyết đã có thể thắng địch hay sao? Huống chi Vô Kỵ chỉ đọc sai một chữ, lập tức Tạ Tốn giáng cho một bạt tai ngay. Tuy y không sử nội kình, nhưng cũng đủ cho thằng bé sưng một bên má cả nửa ngày trời.

Cái bè đó làm mất hơn hai tháng mới xong, dựng thêm cột buồm lớn, cột buồm nhỏ lại mất thêm hơn nửa tháng nữa. Tiếp theo đi săn bắn, muối thịt, may bao da chứa nước uống. Đến khi mọi việc đầy đủ thì ngày đã thật ngắn, đêm lại thật dài, vậy mà gió vẫn chưa chuyển hướng.

Ba người làm một cái lều tranh ngay bên cạnh bờ bể để che cho cái bè, đợi gió thổi về nam, là cho bè xuống nước. Lúc đó Tạ Tốn không rời Vô Kỵ một bước, đến đêm ngủ, cũng bắt thằng bé ngủ với mình. Vợ chồng Trương Thúy Sơn thấy đối với con mình vừa nghiêm khắc vừa thân thiết như thế, chỉ còn cách nhìn nhau cười gượng.

Một đêm khuya, Trương Thúy Sơn nửa đêm tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió có chiều khác lạ. Chàng ngồi dậy, thấy quả nhiên gió đã từ phương bắc thổi xuống, vội lay Ân Tố Tố dậy, vui mừng nói:

- Em nghe kìa!

Ân Tố Tố còn đang nửa tỉnh nửa mê chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng Tạ Tốn từ ngoài động nói vọng vào:

- Chuyển sang gió bắc rồi, chuyển sang gió bắc rồi.

Trong giọng nói dường như có tiếng nghẹn ngào, thổn thức, trong đêm khuya nghe thật thê lương, sầu khổ. Sáng hôm sau, vợ chồng Trương Thúy Sơn vui vẻ không biết chừng nào, thu thập hành trang. Thế nhưng đã ở trên đảo này mười năm trời, nay phải ra đi, lòng không khỏi bùi ngùi quyến luyến. Cho đến khi mọi thứ đều chuyển lên trên bè xong thì đã chính ngọ, ba người hợp lực đẩy bè xuống nước. Vô Kỵ là người nhảy lên bè trước tiên, kế đó là Ân Tố Tố.

Trương Thúy Sơn nắm tay Tạ Tốn, nói:

- Đại ca, cái bè cách đây sáu thước, hai người mình cùng nhảy lên nào.

Tạ Tốn nói:

- Ngũ đệ, anh em mình từ nay vĩnh biệt, mong các em bảo trọng lấy thân.

Trương Thúy Sơn bất giác giật mình, chẳng khác gì bị ai đánh một quyền trúng ngực, kêu lên:

- - Đại ca.... anh?

Tạ Tốn nói:

- Ngũ đệ tâm địa nhân hậu, mong rằng phúc trạch thật dày, có điều trái phải, thiện ác hơi cố chấp, nên cẩn thận. Vô Kỵ bụng dạ rộng rãi, xem ra sau này hành sự xử thế, so với em sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngũ muội tuy là phận nữ nhi, nhưng không chịu kém ai. Người mà ta lo hơn cả, chính là hiền đệ đó.

Trương Thúy Sơn càng nghe càng kinh hoảng không tin nổi, run run nói:

- Đại ca nói sao? Đại ca không cùng? không cùng đi với gia đình tiểu đệ ư?

Tạ Tốn nói:

- Mấy năm trước đây, ta đã từng nói với hiền đệ rồi, không lẽ ngươi quên rồi ư?

Mấy câu đó lọt vào tai Trương Thúy Sơn chẳng khác gì tiếng sấm, bấy giờ mới nhớ lại, hồi đó Tạ Tốn đã từng nói sẽ không rời hòn đảo này, nhưng về sau không đề cập đến, Trương Ân hai người vì thế không để tâm. Ngay cả khi đóng bè, Tạ Tốn cũng không hề lộ ra một tí gì dự định sẽ một mình ở lại, nào ngờ đến phút khởi hành, bấy giờ mới nói ra. Trương Thúy Sơn vội nói:

- Đại ca, một mình đại ca ở đây tịch mịch thê lương có gì là vui thú, mau nhảy xuống bè đi.

Nói rồi tay sử kình, dùng sức lôi y lên. Nhưng thân hình Tạ Tốn chẳng khác gì một cây đại thụ mọc rễ xuống đất, không hề lay chuyển. Trương Thúy Sơn kêu lên:

- Tố Tố, Vô Kỵ, mau lên trở lại đi. Đại ca nói là không đi với mình đâu.

Ân Tố Tố và Vô Kỵ nghe nói thế đều giật mình kinh hãi, cùng nhảy lên bờ. Vô Kỵ nói:

- Nghĩa phụ, sao cha không đi? Cha không đi con cũng không đi.

Tuy trong lòng Tạ Tốn không muốn rời ba người chút nào, vì đã ra đi là quyết không bao giờ có dịp gặp lại, còn y sẽ lênh đênh cô khổ trên hoang đảo, thực là sống mà như chết. Thế nhưng y với Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố ba người kết nghĩa kim lan, y lo lắng cho hai người còn hơn đối với bản thân nữa. Đối với đứa con nuôi Vô Kỵ, y yêu nó còn hơn con ruột. Tạ Tốn suy nghĩ lâu nay, biết mình có nợ máu với nhiều người, trên giang hồ bất luận là danh môn chính phái hay lục lâm hắc đạo, không biết bao nhiêu người muốn giết y, huống chi thanh đao Đồ Long lại ở trong tay, việc đó khó mà không tiết lộ ra ngoài. Giá như ngày xưa, y hiên ngang nào có sợ gì ai, nhưng bây giờ hai mắt đã mù, quyết không sao chống đỡ nổi một số đông kẻ thù cùng vi công, mà Trương Ân hai người ắt chẳng có thể thõng tay không can thiệp, cho nên nếu như tranh chấp xảy ra, dù mình chết đi thì cả bọn cũng không một ai sống sót. Nếu như trở về đại lục, e rằng bốn người không sống được quá nửa năm, một năm. Thế nhưng những suy nghĩ đó y không thể nói trước cho hai người biết, nên đành đợi đến phút cuối cùng mới nói ra cái ý định sẽ ở lại.

Y nghe Vô Kỵ nói mấy lời thật chân tình, nên bồng nó lên, dịu dàng nói:

- Vô Kỵ, con ơi, con nghe nghĩa phụ nói. Nghĩa phụ năm nay tuổi đã cao rồi, mắt lại mù, ở đây thật là sung sướng, về lại Trung Nguyên e rằng mọi nơi mọi chốn đều không quen, hóa ra lại không khoái hoạt.

Vô Kỵ nói:

- Về đến Trung Nguyên rồi, hài nhi ngày ngày hầu hạ cha, không rời cha nửa bước. Cha muốn ăn gì uống gì, con đem tới ngay, thì cũng chẳng khác gì ở đây sao?

Tạ Tốn lắc đầu đáp:

- Không được đâu. Ta thích ở đây hơn.

Vô Kỵ nói:

- Con cũng thích ở đây nữa. Cha, mẹ, hay tất cả đừng đi nữa, ở đây tốt hơn.

Ân Tố Tố nói:

- Đại ca có điều gì lo lắng, xin nói rõ ra. Tất cả bọn mình cùng thương lượng tính toán. Còn để đại ca một mình ở đây thì không thể được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện