[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 35


trước sau

Theo định luật bảo toàn của tiểu thuyết, một khi ngươi đối nghịch với nữ chủ quản người là ai, kết quả chỉ một chính là có được vé du lịch đến địa phủ miễn phí!

Chẳng qua ngay lúc Mộ Chỉ Ly định một kiếm kết liễu Hồ Thụy Đào thì xuất hiện lẻ phá đám, Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy nam tử áo đen ra hiệu cho Hồ Thụy Đào chạy, tay nắm Trù Đái giải quyết xong một tên Lăng Thiên Cảnh cao cấp.

Cô Lăng Nguyệt nhíu mày, nhất là khi tên này ra mang giọng điệu chất vấn nói bọn họ ra tay độc ác!

Mặc dù nam tử áo đen ra tay ngăn cản, nhưng một khi đã ra tay Mộ Chỉ Ly làm sao có thể để cho Hồ Thụy Đào chạy được. 

 Nam tử nghĩ Mộ Chỉ Ly sẽ muốn cùng hắn động thủ, thế nhưng hắn không ngờ nàng ta công kích  đối tượng chính là Hồ Thụy Đào.

Cho nên khi hắn kịp phản ứng lại thì Hồ Thụy Đào liền xong đời, mà nam tử áo đen kia cũng không kịp bày tỏ tức giận với Mộ Chỉ Ly liền bị một dãy lụa quấn lấy.

Mộ Chỉ Ly nhìn nàng một cái liền bỏ qua nam tử áo đen mà lao vào nghênh chiến.

Hoàng Húc Lỗi nhìn Mộ Chỉ Ly một lần nữa gia nhập chiến đấu, trong lòng vô cùng phức tạp, chưa đầy ba phút đồng hồ, bọn họ đã tổn hại hai người.

Mà nam tử áo đen quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt khó chịu của Cô Lăng Nguyệt.

Cô Lăng Nguyệt khẽ dùng sức một cái, Trù Đài càng siết chặt nam tử áo đen: "Ngươi nói ta nên làm gì với một kẻ không biết phải trái như ngươi?"

Cũng không đợi nam tử áo đen nói lời gì, thiên lực màu trắngtrong nháy mắt bắt đầu khởi động, nhanh chóng hóa thành một làn sương mỏng theo tay của Cô Lăng Nguyệt hòa vào Trù Đái khiến nó trở nên huyền ảo mê người, nam tử áo đen biến sắc kinh hoàng chưa kịp vùng vẫy liền bị cắt làm đôi.

Vốn dĩ Cô Lăng Nguyệt giải quyết một tên Thiên Lăng cảnh cao cấp, Mộ Chỉ Ly lại giải quyết Hồ Thụy Đào cho nên chiến đấu hoàn toàn không gặp khó khăn. Sau Mộ Chỉ ly lại cùng Cao Chí Thanh liên thủ giải quyết tên Lăng Thiên Cảnh cao cấp.

Nguyễn Ngọc Hành cũng giải quyết xong đối thủ của mình, cả một người Hoàn Lăng quốc giờ chỉ còn Hoàng Húc Lỗi.

 Hoàng Húc Lỗi nhìn đám người Cô Lăng Nguyệt, vẻ mặt mang theo một chút hoảng hốt: "Các... Các ngươi tốt nhất không nên xuống tay đối với ta, Hoàn Lăng quốc chúng ta phụ thuộc vào Cuồng Khuynh quốc, nếu các ngươi động thủ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Lấy thực lực của các ngươi căn bản không thể chống đỡ cùng với bọn họ!"

Hoàng Húc Lỗi rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình vội vàng đem bối cảnh sau lưng nói ra.

Nghe được những lời đe dọa ngây thơ đó của Hoàng Húc Lỗi, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy hẳn do sợ chết nên đầu óc cũng quăng đi rồi. Muốn tìm cách giữ mạng cũng không nên dùng cách này, hiện tại đã biết cho dù có giết hắn hay không thì người của  Cuồng Khuynh quốc đều biết, cho nên cuộc đời của Hoàng Húc Lỗi đến đây là kết thúc!

Không quan tâm đến Hoàng Húc Lỗi chậm rãi ngã xuống, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, không cam lòng cùng cảm xúc phức tạp, Cô Lăng Nguyệt đưa đan dược cho  chữa thương cho Hiên Viên Dật: "Ăn đi, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng". Tình trạng hiện tại của Hiên Viên Dật không tốt thoát không khỏi ánh mắt của nàng.

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Dật hiện lên một tia biến hóa, bất quá cũng không thò tay lấy đan dược, khóe miệng kéo ra một tia tươi cười tái nhợt: "Ta cũng có mang đan dược".  

 Lần này đi ra tất nhiên, bọn họ đều phải chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn cũng chuẩn bị đan dược, dù sao ở trong này có thể gặp rất nhiều nguy hiểm, cho dù hắn không mang theo, Hiên Viên Long cũng nhất định bắt hắn mang theo!

Đang đưa đan dược cho Cao Chí Thanh, Cô Lăng Nguyệt quay đầu lại nói: "Đan dược của ta so với đan dược ngươi mang tốt hơn nhiều, nếu không muốn dùng thì cứ giữ lấy về sau sẽ có lúc cần."

Hiên Viên Dật cũng không từ chối, từ trong bình nhỏ lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, năng lượng ấm áp điên cuồng tràn ra khắp cơ thể hắn, nhờ tác dụng của đan dược, kinh mạch của hắn cũng thong thả khôi phục, Hiên Viên Dật cảm thán quả nhiên là thuốc này so với đan dược của hắn hiệu quả còn tốt hơn!

Cô Lăng Nguyệt đưa cho Cao Chí Thanh thêm vài bình đan dược, mặc dù trước đó nàng đã đưa không ít. Nhưng nghĩ đến tương lai tách ra, cho nên đưa nhiều một chút cho hắn. 

Nguyễn Ngọc Hành biết rõ nàng là dược sư, tất nhiên biết số lượng đan dược nàng tích trữ rất phong phú.

Duy chỉ có Mộ Chỉ Ly lúc này mới hay Cô Lăng Nguyệt dĩ nhiên cũng là một gã dược sư, hơn nữa quan sát đan dược kia nàng ta liền biết chất lượng của chúng có phần nhỉnh hơn đan dược của nàng ta. Đối với chuyện này, trong lòng Mộ Chỉ Ly rất kinh ngạc, phải biết phương pháp luyện chế nàng học từ Thiên Sát cổ giới cùng với phương pháp lưu truyền trong dân gian của đại lục Thiên Huyền có chút khác nhau, nhưng thông qua nghiên cứu lần trước nàng biết rõ chênh lệch của hai phương pháp, vậy nên đan dược nàng luyện chế ra tất nhiên phải có dược tính tốt hơn không ít!

Mộ Chỉ Ly nhìn Cô Lăng Nguyệt, trong lòng có chút khó chịu mạc danh kì diệu. Nếu là người khác thì nàng ta rất sẵn lòng bước tới học hỏi một phen, nhưng đối tượng là Cô Lăng Nguyệt thì nàng ta tuyệt không muốn!

Mộ Chỉ Ly là người khá lý trí cho nên che giấu tốt tia cảm xúc này của mình, làm như không có chuyện gì cùng đám người Cô Lăng Nguyệt trò chuyện một lát.

Sau đó bọn họ liền  thu lại túi Càn Khôn của đám Hoàng Húc Lỗi, Cao Chính Thanh dùng quả xích sắt đập mặt đất thành một cái địa đạo, đưa thi thể bọn hắn chôn xuống, nếu không đợi đến buổi tối, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành món ăn trong miệng yêu thú!

 Bởi vì Hiên Viên Dật bị thương, bọn họ liền quay lại thành lúc trước, ngày mai lại xuất phát một lần nữa.  

Có điều đêm nay là một đêm xui xẻo, trên bầu trời chính là  vầng trăng đỏ như máu, trải lên mặt đất chút màu sắc đỏ tươi, trong không khí tựa hồ hơi chút mùi vị tanh của máu, xung quanh tràn ngập yên tĩnh quỷ dị.

Cảnh tượng này làm Cô Lăng Nguyệt nhớ đến bộ phim kinh dị về dơi hút máu mà nàng xem từ rất lâu trước đây, cho nên nàng biết có thứ không hay ho sắp xuất hiện.

Không phụ linh cảm của Cô Lăng Nguyệt, ở trong Hỗn Huyền linh giới Tiểu Lang truyền âm cho nàng: "Chủ nhân, xung quanh có rất nhiều yêu thú đang tìm thức ăn"

Cô Lăng Nguyệt lăn đi lăn lại không nơi nổi tiếng yêu thú hoành hoàng, cũng không phải chưa gặp tình cảnh yêu thú hoạt động về đêm săn mồi. Cho nên nàng cảm giác được đám yêu thú này có phần là lạ, nàng hỏi Phụng Linh nhưng nó cũng không biết rõ dù sao nơi nó sống cũng không phải là Thiên Huyền lục địa, chỉ có thể khẳng định cùng trăng đỏ kia có liên quan.

Cô Lăng Nguyệt cũng nghĩ như vậy, đang lúc suy đoán thì một trận gõ cửa dồn dập vang lên.

Mở cửa phòng, toàn bộ đám Hiên Viên Dật cùng Mộ Chỉ Ly đều đứng trước cửa, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng, vừa thấy Cô Lăng Nguyệt, Cao Chính Thanh liền nói: "Lăng Nguyệt, nghiệp đoàn thổi kèn, làm cho tất cả chúng ta đều phải tập hợp".  

Cô Lăng Nguyệt nghe vậy trong lòng cũng đoán được lý do nghiệp đoàn gọi bọn họ tập hợp là để hợp tác bảo vệ thành, dù sao tường thành này tuy chắc chắn, nhưng nếu yêu thú không muốn sống mà công kích, thời gian kiên trì được cũng không dài, cho nên phải tập hợp lực lượng.

Đến  địa điểm tập hợp, Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy thần thái nghiêm trọng trên mặt của mỗi người, xem ra nhìn ra đêm nay rất nguy hiểm không chỉ có một mình nàng.

Mà lúc này người chủ trì nghiệp đoàn lên tiếng, thanh âm to, tràn ngập khí thế từ đỉnh tháp cao vút truyền đến: "Tối nay là lần đầu tiên tất cả mọi người cùng tác chiến, vì bảo vệ chính mình, bảo vệ chính đồng đội của mọi người, thu hoạch giá trị công huân của các ngươi, kiệt lực chiến đấu cùng yêu thú, bảo vệ thành này!"

Trong giọng nói tang thương nhưng lại mang theo mê lực cường đại, làm cho mọi người tinh thần phấn chấn lên, trong lòng nguyên bản còn lo lắng đã tự giác tan đi, còn lại chỉ là chiến ý nồng đậm.  

 "Yêu thú cũng không đáng sợ, bọn chúng chính là tấm bia cho các ngươi đi tới, dùng vũ khí của các ngươi đâm lấy đầu của bọn chúng, cho cuộc đời của các ngươi thêm một phần vinh quang!"  

 "Những người trẻ tuổi kia, nói cho ta biết, các ngươi có hay không tin tưởng?"

  "Có"  

  "Có"  

  "Có" Một tiếng như tuyên thệ phảng phất vang vọng khắp trời đất, nhìn thấy trên mặt mọi người xung quanh tràn đầy tình cảm mãnh liệt, bọn họ chỉ cảm thấy cả người sôi sục năng lượng không thể kiềm chế được.  

Không chỉ Mộ Chỉ Ly mà Cô Lăng Nguyệt cũng bị những lời này cuốn hút, cảm giác mọi người đồng tâm hiệp lực lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận lần nữa, cảm giác này cũng không tồi.

Kế tiếp mọi người đều thay đổi hành động, không giống như trước đây đều một mình tự làm, tất cả mọi người đều ngay ngắn đứng vào chỗ của mình, hình thành một tường người rậm rạp chắc chắn, nhìn qua đúng là tràn ngập khí thế.

Đứng trên tường thành nhìn xuống liền thấy dưới thành thấy yêu thú giống như thủy triều trong lòng Cô Lăng Nguyệt 'chậc, chậc' vài tiếng cảm thán, sau đó đưa mắt nhìn mọi người đều bị cảnh yêu thú, phảng phất dày đặc tràn ngập cả thế giới này âm thầm nuốt nước miếng, xem ra bị dọa không nhẹ.

Từ trong đoạn đối thoại của Mộ Chỉ Ly với đám người Hiên Viên Dật, Cô Lăng Nguyệt biết thêm được vài điều. Chỉ cần kiên trì đến sáng là ổn.

Cô Lăng Nguyệt nhìn trăng đỏ trên đầu, nói như vậy đây là giới hạn thời gian:  Nửa ngày, chỉ cần kiên trì đến sáng sớm khi ánh mặt trời

xuất hiện, những yêu thú này sẽ trực tiếp tản đi.

Cô Lăng Nguyệt nhìn  bầu không khí ngưng trọng như vậy, liền đề ra ý tưởng: " Chúng ta cá cược đi, xem ai hôm nay được nhiều giá trị công huân nhất".

  Nghe vậy, mọi người sinh ra chút hứng thú, cảm giác có trò vui này cũng không tồi: "Nếu thắng thì được cái gì, thua thì sao?"  

Nếu là đánh cược, không có tiền thưởng thì không vui.

  "Vẫn lấy yêu tinh làm phần thưởng đi, hai mươi cái yêu tinh, ai đạt được thứ nhất chúng ta mỗi người cho hắn hai mươi cái yêu tinh thì thế nào?"

"Được, cứ như vậy đi".

Năm người nhìn nhau cười, trong lòng cũng nhiều hơn một tia chờ mong, không biết hôm nay ai trong bọn họ có thể thắng. Ngay lúc năm người đang nói chuyện, yêu thú cũng bắt đầu công thành, dày đặc hướng tới bọn họ kiếm ăn, yêu thú trước mắt thực lực cũng gần với Tiên Thiên cảnh giới, đối phó với loại cấp bậc này đối với bọn họ không có vấn đề gì.  

Đến một cái giết một cái, đến một đôi giết một đôi, tất cả mọi người đều huy động vũ khí của mình, hơn nữa đều là một kích lấy mạng, một đám yêu thú cứ như vậy ngã xuống, dần dần thi thể yêu thú chất thành từng núi nhỏ.  

Cô Lăng Nguyệt nhìn mắt của yêu thú đều biến thành màu đỏ, lần lượt ngã xuống dưới Trù Đái mà vẫn không chút sợ hãi,  con trước hy sinh con sau tiếp bước vọt tới, đúng là không sợ chết, khiến cho mọi người không khỏi xúc động trước uy lực của mặt trăng máu.

 Tuy rằng những yêu thú này giải quyết thật dễ dàng, nhưng sắc mặt mọi người cũng không thoải mái, dù sao bọn họ ai cũng biết đây chỉ là mở màn thôi, phía sau mới chân chính là cùng nhau liều mạng.  

 Tình huống này cũng không kéo dài bao lâu, cấp bậc yêu thú đã dần dần tăng vọt, thời gian cứ càng ngày càng lâu, thực lực yêu thú đều đạt tới Toàn Thiên Cảnh, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, thời gian còn lại nhiều như vậy, ai cũng không thể tưởng tượng đến cuối cùng sẽ là yêu thú thực lực khủng bố như thế nào.

 Vẫn duy trì tư thế tác chiến, cánh tay mọi người đều có cảm giác nhức mỏi, bất quá chuyện này đối  với Cô Lăng Nguyệt và Mộ Chỉ Ly căn bản không phải là vấn đề, chỉ cần đâm một châm cảm giác nhức mỏi đã biến mất.

Tiểu Lang cũng  gia nhập chiến đấu, tốc độ của nó cũng không so với Cô Lăng Nguyệt chậm k như đậu phụng bị đập nát.

Nhưng đến lúc thực lực của yêu thú đạt tới Toàn Thiên Cảnh, tốc độ của Bụi Thái Lang liền chậm lại, phát hiện điểm này Cô Lăng Nguyệt  liền nghi hoặc, quay đầu lại đã thấy ngay nguyên nhân, mới nhớ đến yêu thú   bậc này đã có yêu tinh tồn tại, cho nên sau khi giết yêu thú Tiểu Lang trực tiếp khoét yêu tinh ra để ăn.

Nhìn thấy nó vừa lòng chặc lưỡi nhấm nháp, Cô Lăng Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, Tiểu Lang vẫn tham ăn như vậy, bất quá chính nàng cũng chú ý thu yêu tinh, dù sao yêu tinh này đối với nàng cũng có tác dụng không nhỏ, cho dù dùng để khôi phục thiên lực cũng không sai.

 Ngay sau đó, một quả yêu tinh rất nhanh xuất hiện trong tay Cô Lăng Nguyệt, trong thời gian ngắn yêu tinh đã đầy tay, do đó nàng để vào trong Càn Khôn túi.

Bốn người còn lại bao gồm Mộ Chỉ Ly nhìn thấy vậy cũng học theo , yêu tinh như này trước nay không có ai ngại nhiều, không cần thì chính là đồ ngốc! Lúc này nếu có người chú ý tới bọn họ, sẽ phát hiện thấy trong mắt bọn họ nhìn về phía yêu thú tràn ngập kim quang, giống như rất vui vẻ, tựa hồ chỉ hận tất cả các yêu thú đều không hướng về bọn họ công kích.

Cô Lăng Nguyệt  một bên thu yêu tinh, một bên hấp thụ năng lượng của yêu tinh, xem thời gian nàng tu luyện, đạt tới thành tựu hiện tại đã là rất nhanh, nhưng tại địa phương nhân tài hội tụ như thế này, thực lực của nàng có vẻ yếu hơn không ít, trong lòng nàng cũng rõ ràng nàng đối với thực lực khát vọng đến bao nhiêu.

Cực Thành Cảnh trung cấp đã được củng cố rất tốt, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy hiện tại có thể dùng những yêu tinh này trợ giúp nàng đột phá đến Cực Thành Cảnh cao cấp!

Không chỉ Cô Lăng Nguyệt có ý định này, mà Mộ Chỉ Ly cũng định dùng yêu tinh đột phá đến Lăng Thiên Cảnh cao cấp! Dù sao thông qua mấy ngày nàng ta tu luyện, cũng có chuyển biến, hôm nay đột phá cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Tiểu Lang nhìn hai người ra tay nhanh hơn nhiều so với nó, thậm chí Cô Lăng Nguyệt đem yêu tinh nó đối phó giết hết, trong lòng cũng buồn bực không ít.

  Đám Hiên Viên Dật điên cuồng hành động dẫn tới không ít người chú ý, mọi người không chú ý bọn họ cướp yêu tinh, chỉ thấy bọn họ giống như giết gà bình thường, điên cuồng chém giết yêu thú, đều không khỏi xúc động.  

  "Năm người kia cũng quá mạnh mẽ rồi, động thủ không dừng tay, giống như cùng với yêu thú có oán nặng thù sâu". Một người thì thào ra tiếng.  

 "Đúng vậy, so với bọn họ tốc độ của chúng ta chậm hơn nhiều, thật đúng là lợi hại" Đồng đội của hắn đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, trong mắt đối với bọn họ vài phần kính trọng. "Người ta đều như vậy, chúng ta cũng không thể chậm chân, nhanh lên nào!"  

Kết quả là, tất cả mọi người sau tiếp trước đều động thủ, ngay lập tức, chém giết yêu thú giống như là tranh đoạt thức ăn, tất cả những thú vật nguyên bản đáng sợ này trong nháy mắt đều biến thành bình thường...  

 Người chủ trì nghiệp đoàn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt lộ ra vẻ kích động, không ngờ tố chất của thanh niên lần này đều vượt qua những lần trước, tinh thần đồng đội mạnh như thế, làm cho hắn vui mừng cực điểm!  

 Nhất là năm người trẻ tuổi kia, hắn chú ý ngay từ đầu chính là năm người bọn họ ra sức cố gắng, chờ sau khi kết thúc hắn sẽ tìm bọn họ nói chuyện, thật sự là thiếu niên anh hùng!  

Đối với sự hiểu lầm hoa lệ này, Cô Lăng Nguyệt mà biết nhất định sẽ ôm bụng cười hô to: Nhầm to rồi, chẳng qua nhờ yêu tinh mà bọn họ mới có động lực như vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện