Cũng may những dụng cụ này cũng không phải đặc biệt quý,
nếu không thì Mộ Chỉ Ly sẽ đau lòng túi tiền của mình đến chết
mất.
Lúc Mộ Chỉ Ly trở lại tiểu viện của mình nhìn trái nhìn
phải một lúc, lại phát hiện một người cũng không có, nguyên bản than thể Mộ Tài
té trên mặt đất cũng đã biến mất: "Không có ai." Cảm thán một câu, liền nghênh
ngang trở về phòng của mình.
Nhưng mà Mộ Chỉ Ly vừa mở cửa, khuôn mặt sung vù giống
như đầu heo của Mộ Tài cũng xuất hiện ở trước mặt nàng, đồng thời một nhóm người
cũng từ trong phòng dũng mãnh đi ra, đem Mộ Chỉ Ly vây quanh bên
trong.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, Mộ Tài kia nghiến răng nghiến lợi
nói: "Ngươi còn dám trở về?" Lúc trước bị đánh giống như một con chó, bởi vì nửa
ngày không trở về nên người bên ngoài tìm đến mới đưa hắn cấp cứu trở về, nhưng
mà dọc theo đường đi ánh mắt mọi người đều cười nhạo làm cho hắn đối với Mộ Chỉ
Ly hận gần chết.
"Đây là phòng ở của ta, vì sao ta không dám trở về?"
Nàng không thèm để ý đáp lại, đột nhiên, Mộ Chỉ Ly tiến sát tới Mộ Tài một chút,
mở to hai mắt tỏ vẻ kinh ngạc: "Ai nha, mặt heo hình dạng chó này hại ta nửa
ngày không nhận ra được, thì ra là quản gia Mộ Tài a, như thế nào một hồi không
gặp ngươi liền biến thành không còn hình người rồi?"
Nghe Mộ Chỉ Ly không chút nào che giấu trào phúng, Mộ
Tài nhìn tới hạ nhân chung quanh nói "Đem nàng đánh chết cho ta, một cái phế vật
vậy mà cũng dám diễu võ dương oai với ta."
Ra lệnh một tiếng, bọn hạ nhân một đám liền tới gần Mộ
Chỉ Ly, càng có mấy tên muốn ở trước mặt Mộ Tài biểu hiện chính mình, tức giận
nói: "Ngươi là phế vật không có mắt, cũng dám đắc tội với Mộ Tài tổng quản, chết
cũng không đủ."
"Loại tiện nhân này không nên sinh ra
đời."
"Người xấu xí, ta muốn nàng ta cũng không còn mặt mũi mà
còn sống."
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly dần dần âm trầm xuống, nàng cảm giác
được sự khuất nhục trong thân thể này, đó là khuất nhục khắc sâu nhất đã tích
lũy nhiều năm ở trong khối thân thể này của Mộ Chỉ Ly.
Bởi vì không thể tu luyện, bởi vì xấu nhan, bởi vì cha
mẹ không còn, nên mọi người đều vũ nhục nàng.
"Mộ Tài, ta tốt xấu cũng là Mộ gia tam tiểu thư chi
trưởng, ngươi chỉ là một cái hạ nhân cũng dám đánh ta?" Mộ Chỉ Ly quát to, toàn
thân đều tản ra khí thế cùng với sự cao ngạo không thể địch
nổi.
Đúng vậy, Mộ Chỉ Ly là cao ngạo, nhiều năm làm thiên tài
như vậy, cùng với danh tiếng thần y đều được người ta đem đặt lên đầu, nàng cũng
không phải là người thường, nàng có kiêu ngạo của chính mình, một tên hạ nhân
làm sao có thể so sánh với nàng?
Nhìn Mộ Chỉ Ly cả người tràn ngập tự tin, bộ dáng trên
cao nhìn xuống, Mộ Tài bỗng nhiên bị dọa một chút, từ trên người Mộ Chỉ Ly hắn
giống như thấy được Mộ Thiên Tĩnh trước kia, bộ dáng tràn ngập tự tin không ai
bì nổi, làm cho người ta không dám nhìn lên, làm cho người ta không dám khinh
thường.
"Ta dù không phải là người gì, cũng không phải để cho
một hạ nhân như ngươi có thể kêu đánh kêu giết, cho dù ta là sỉ nhục của Mộ gia,
cho dù Mộ gia không có người để ý sống chết của ta, nhưng nếu như ngươi động ta,
cũng là hủy mặt mũi Mộ gia, ngươi cho rằng Mộ gia sẽ dễ dàng buông tha ngươi
sao?"
Lời nói của Mộ Chỉ Ly giống như châu ngọc, nói đến băn
khoăn trong lòng Mộ Tài, xác thực, Mộ Chỉ Ly ở trong gia tộc không có địa vị gì,
là sỉ nhục của gia tộc, nhưng mà vì sao nàng còn có thể ở trong Mộ gia sống đến
bây giờ?
Bởi vì nàng là người của Mộ gia, nếu không phải là người
trực hệ, ngại cho thân phận này, nàng mới không sống được đến bây giờ, nếu như
giết nàng hoặc là có chuyện náo động lớn xảy ra, vậy thì chắc chắn sẽ đánh mất
thể diện của Mộ gia, người của Mộ gia lại bị một cái hạ nhân khi dễ thành như
vậy, vậy thì mặt mũi của Mộ gia bọn họ ở đâu?
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Mộ Tài càng nghĩ
càng sợ không thôi, vừa rồi nếu như xuống tay, thì đầu của mình phỏng chừng cũng
xong rồi.
"Đều dừng tay!" Mộ Tài lập tức nói
Mộ Chỉ Ly nhìn người chung quanh đều lui trở về, trên
mặt lộ vẻ trào phúng, đợi sau khi nàng có thực lực, những người này nàng sẽ để
cho bọn họ trả giá thật lớn.
"Ngươi thấy được, nếu như không có thực lực, bọn họ lấy
mạng của ngươi xem ra rất đơn giản, cho nên ngươi đối với địch nhân, hay bất
luận đối phương có phải phi thường đáng giận hay không, ngươi cũng không có
thể
mềm lòng, trừ cỏ không trừ tận gốc, một trận gió xuân lại sinh sôi, vì không để
cho tương lai của mình phải hối hận, làm việc liền nhất định phải độc ác!" Thiên
nhi hợp thời nói.
Trong thế giới tàn khốc này, thiện lương dư thừa là
không cần thiết.
Ở tình huống như vậy, Mộ Chỉ Ly đối với lời này hiểu
được càng thêm sâu, cho tới bây giờ nàng đều không có đắc tội với những người
này, nhưng mà bọn hắn mỗi lần đều nghĩ biện pháp khi dễ nàng, có lẽ là đem những
tức giận của bọn họ đối với thiếu gia tiểu thư trong gia tộc đẩy hết lên người
nàng, làm dịu những khó chịu trong lòng bọn họ.
Nhưng mà cho tới nay, nàng làm sai cái gì? Nàng ngoan
ngoãn ở trong phòng của mình, không cùng những người khác tranh cãi, dù bị khi
dễ, mật vàng cũng nuốt vào trong bụng của mình, nàng cho tới bây giờ đều không
có trả thù ai.
Nhưng mà, người khác lại cho rằng nàng dễ khi dễ, cho
nên bọn họ liền càng thêm khi dễ nàng hay sao? Đây là một hiện thực tàn khốc,
làm cho Mộ Chỉ Ly rõ ràng nhận thức đến chỗ nàng ở hiện tại không phải thế kỷ
hai mươi mốt hòa bình, mà là Thiên Huyền Đại Lục dựa vào nắm đấm giải quyết vấn
đề.
Một cái vô ý liền phải đem sinh mệnh trả giá
đắt.
Cứ như vậy thu tay lại, Mộ Tài hiển nhiên không có khả
năng cam tâm, nhìn Mộ Chỉ Ly tuy rằng gầy gò nhưng dáng người cũng bắt đầu phát
dục, hắn liếm liếm môi của mình: "Không đánh ngươi cũng có thể, nhưng mà ngươi
phải đi theo ta đêm nay, cái này cũng không có chứng cớ có thể chứng minh, lấy
địa vị của ngươi, nói ra lại có ai tin tưởng? Đấu với ta, ngươi lấy cái gì theo
ta đấu?"
Mộ Tài có vẻ rất đắc ý, hắn nhìn ra Mộ Chỉ Ly không có
đường sống phản kháng.
"Tuy rằng bộ dạng xấu một chút, nhưng mà lấy khăn đem
mặt che cũng miễn cưỡng thông qua." Mộ Tài làm càn cười, ánh mắt không chút nào
thu liễm qua lại đánh giá ở trên người Mộ Chỉ Ly.
Những người khác đang nghe đến lời nói của Mộ Tài, một
đám đều là ngầm hiểu cười to, không ai đồng tình với Mộ Chỉ
Ly.
Cảm thụ được ánh mắt của Mộ Tài, nhìn người chung quanh
lộ ra bản mặt ghê tởm, Mộ Chỉ Ly nở nụ cười, cười rất là lớn tiếng, cười khiến
cho mọi người trên mặt tràn ngập kinh ngạc, Mộ Chỉ Ly nàng đến bây giờ mới hiểu
rõ hiện tại nàng bị vây vào tình huống gì.
"Ngươi cảm thấy khi dễ ta dễ dàng như vậy sao? Ta nói
cho ngươi biết, hôm nay ngươi sẽ hối hận tất cả những việc ngươi đã làm đối với
ta, mà trả giá đại giới là sẽ mạng của các ngươi." Nói xong, từ trong tay của Mộ
Chỉ Ly, bột phấn màu vàng bay lả tả lên trên những người bao vây quanh
nàng.
"Chỉ bằng ngươi?" Mộ Tài cười to, cho dù nhìn ra đến bột
phấn màu vàng có chút quỷ dị, hắn vẫn là không có chút lo lắng, đối với Mộ Chỉ
Ly hắn có thể nói là hiểu rất rõ ràng, nếu nàng có bản lĩnh lấy mạng của bọn họ
mà nói, đã sớm làm, cần gì phải đợi cho tới hôm nay?
Người chung quanh cũng giống nhau không chút nào lo
lắng, giống như nhìn Mộ Chỉ Ly đang nói một truyện cười.
Mà Mộ Chỉ Ly đứng ở giữa nhìn độc phấn màu vàng kia rơi
xuống trên người bọn họ, độ cong khóe miệng cũng càng ngày càng cao, khiến cho
vết bớt bên má trái càng đáng sợ, ánh mắt nhìn những người chung quanh rất là
trào phúng, trào phúng vì mạng của bọn họ rất nhanh sẽ không
còn.