Y Thủ Che Thiên

Thân Phận Biến Đổi


trước sau

Hai người đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì đều mỉm cười. Ba người rất ăn ý đứng ở một bên, nhìn Mộ Hàn Mặc cùng với Hàn Như Liệt giao thủ với nhau.

Căn cứ bí mật tập trung thiên lực vô cùng hùng hồn, cộng thêm việc sử dụng vô số tinh thạch, nên sau khi Mộ Hàn Mặc đi đến Chủ Thế Giới thì tu vi tăng lên cực nhanh. Sự tăng tiến trong khoảng thời gian hơn nữa năm này đủ để so sánh với mấy năm hắn tu luyện ở Thiên Huyền Đại Lục.

Đúng vào lúc này, một cổ Thiên Lực dao động mạnh mẽ bỗng nhiên truyền ra. Trong ánh mắt của Mộ Hàn Mặc thoáng xuất hiện vẻ ngưng trọng, thân hình chợt động một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân hình hắn bỗng hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng bắn về phía Hàn Như Liệt!

Năng lượng Mộc Thuộc Tính nồng đậm mạnh mẽ bao lấy quả đấm, hung hăng đánh úp về phía gương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt. Không hề nghi ngờ, nếu như bị một quyền này đánh trúng thì chỉ sợ là gương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt chắc chắn sẽ bị phá hủy mất.

Quả đấm của Mộ Hàn Mặc dần dần phóng đại trong mắt của Hàn Như Liệt, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ xứng với danh hiệu yêu nghiệt kia vẫn bĩnh tĩnh không có chút dao động, cũng không có gì gọi là lo lắng.

Sau một khắc, thân hình của Hàn Như Liệt cũng đột nhiên lấy tốc độ vô cùng nhanh vụt về phía Mộ Hàn Mặc, hai đạo thân ảnh như gió gặp nhau giữa đường, chợt xẹt qua sát người nhau.

Một khắc kia, phảng phất như tất cả mọi thứ đều dừng lại.

Hàn Như Liệt dừng động tác lại, chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh mà thản nhiên, một cổ phong độ của cao thủ từ trên người hắn khuếch tán ra.

Mộ Hàn Mặc đứng im bất động, đưa lưng về phía mọi người, khiến mọi người nhìn không ra tình huống cùng với cảm xúc của hắn. Song, đây chỉ là sự yên lặng trong chốc lát mà thôi, khi Mộ Hàn Mặc xoay người lại, mọi người kinh ngạc phát hiện nơi khóe miệng của hắn tràn ra một dòng máu tươi, sắc mặt của hắn cũng có thêm vài phần thảm hại.

Chỗ quần áo trên lòng ngực hắn hiện lên một quyền ấn rất rõ ràng. Trước đây, hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt thì Mộ Hàn Mặc đã bị công kích thành ra như vậy.

Bởi vì là người trong nhà nên Hàn Như Liệt tất nhiên sẽ hạ thủ lưu tình, nếu như hắn không có lưu tình thì lúc này Mộ Hàn Mặc đã biến thành một cổ thi thể rồi.

- Tỷ phu à! Huynh thật lợi hại, luyện tập với huynh lâu như vậy, nhưng đệ chưa bao giờ đỡ được hơn ba chiêu của huynh cả.

Mộ Hàn Mặc mỉm cười nói, trong đối mắt thâm thúy như ánh sao tràn đầy sự bội phục.

Nghe Mộ Hàn Mặc nói vậy, trên gương mặt yêu nghiệt kia của Hàn Như Liệt nở một nụ cười vô cùng tà mị, nói:

- Đệ đã tiến bộ rất nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục tiến bộ như vậy thì có lẽ không bao lâu nữa, đệ có thể một mình đảm đương một phía rồi.

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, nói:

- Hàn Mặc à! Trước tiên để tỷ chữa thương cho đệ.

Mộ Hàn Mặc gật đầu, khóe miệng vẫn tươi cười xán lạng như cũ:

- Vân, tỷ tỷ cùng với tỷ phu đối xử với đệ thật tốt, khiến cho đệ không có chút âu lo nào cả.

Mộ Chỉ Ly chìa tay hướng phía sau ót của Mộ Hàn Mặc điểm một cái, đầu Mộ Hàn Mặc không kềm được có chút ngửa ra phía sau. Mộ Chỉ Ly mỉm cười mắng:

- Đã bị thương mà miệng vẫn không chịu nhàn rỗi, nói cho tỷ nghe, đệ có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?

Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền lôi kéo Mộ Hàn Mặc đi đến một bên chữa thương. Hàn Dĩnh Nhi vội vàng đi theo, dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn thuật trị liệu của Mộ Chỉ Ly. Tuy rằng nàng đã học Thuật Châm Cứu rất lâu, nhưng thứ này quả thật bác đại tinh thâm, thực sự không phải là thứ mà chỉ trong khoảng thời gian một sớm một chiều có thể học được.

Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trước kia, lúc nàng mới nhận thức Mộ Chỉ Ly, lúc ấy thuật chữa bệnh của tẩu ấy cũng đã không ai có thể sánh được rồi. Lúc đó, tuổi của tẩu ấy còn nhỏ như vậy mà đã tinh thông Thuật Châm Cứu phức tạp như vậy, quả thật quá kinh khủng!

Bạch Thừa Duẫn luôn cười nàng ngu đần, nói muội muội của hắn học chút liền tinh thông, mà nàng thì tựa như một đứa bé ngu ngốc, học nửa ngày mà vẫn không học ra được, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, chả biết phải làm sao. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, mình quả thực không bằng Chỉ Ly tẩu.

Tuy nhiên những điều này đều không quan trọng, nàng vốn là người không có tâm chí mạnh mẽ, cũng không hề nghĩ đến việc vượt qua tẩu tử. Dù sao tẩu tử cũng là người thân của mình, nếu như bị thương, có thể giúp đỡ tẩu tử một tay, như thế đã là đủ lắm rồi!

Mấy ngày nay, mỗi lần Mộ Hàn Mặc cùng với Hàn Như Liệt giao thủ cơ bản đều thụ thương, mà lúc nào Mộ Chỉ Ly cũng sẽ lập tức xuất hiện, đến giúp đỡ Mộ Hàn Mặc trị liệu vết thương.

Lúc này, Tề Ngộ đang cung kính đứng trước mặt chưởng môn Bách Thảo Viên - Diệu Thừa Ninh, báo cáo kết quả thẩm tra dược điền Bách Thảo Viên lần này.

- Bẩm chưởng môn, thuộc hạ cảm thấy Đồng Mẫn Nhi chấp sự dường như có vấn đề rất lớn.

Tề Ngộ chậm rãi nói, thái độ đối nhân xử thế của hắn luôn luôn chính trực, dĩ nhiên là thấy cái gì nói cái đó. Cho dù Đồng Mẫn Nhi có làm bất cứ việc gì lấy lòng hắn cũng không hề có bất cứ tác dụng nào.

Nghe lời nói của Tề Ngộ, Diệu Thừa Ninh không khỏi nhíu chặt mày, nói:

- Đồng Mẫn Nhi lại xảy ra vấn đề gì?

Trước đây, bởi vì chuyện Mộ Chỉ Ly, hắn cũng đã từng khiển trách Đồng Mẫn Nhi, nếu không phải niệm tình nàng ta đã lập được nhiều công lao trước kia thì hắn chắc chắn đã dạy bảo nàng ta một phen rồi.

Tình thế lúc đó chỉ là chuyện nhỏ không nghiêm trọng, tùy tiện có thể bỏ qua, thế nhưng nếu là chuyện quá nghiêm trọng, lại không cách nào che giấu. Hơn nữa, nếu để cho tin tức chấp sự hành sự không công bằng này truyền đến tai người khác, lại không ngừng thêu phồng lên, đối với Bách Thảo Viên sẽ có ảnh hưởng không hề nhỏ.

- Đồng Mẫn Nhi làm việc dường như quá thiên vị, tựa hồ chỉ cần đệ tử nào nịnh hót nàng, khiến nàng hài lòng thì nàng ta sẽ đối xử rất tốt với đệ tử đó. Còn đệ tử nào khiến nàng không vừa lòng, bất kể có thành tích tốt thế nào đi nữa thì nàng ta cũng sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để chèn ép. Cứ mãi như vậy thì chỉ sợ là những đệ tử ưu tú của Bách Thảo Viên chúng ta sẽ càng ngày càng ít. Nếu như chỉ cần a dua, nịnh hót một chút liền có thể giành được đãi ngộ tốt, vậy còn người nào nỗ lực trồng trọt nữa chứ? Thuộc hạ thấy những năm gần đây, nguyên nhân Bách Thảo Viên chúng ta thu hoạch càng ngày càng thấp chính là vì lý do này.

Sắc mặt Tề Ngộ vô cùng chăm chú, trên trán tràn đầy sự lo âu.

Sắc mặt Diệu Thừa Ninh nhất thời có vài phần khó coi, nói:

- Ngươi đem tất cả sự việc chứng kiến hôm nay, kể cặn kẽ cho ta biết.

Nghe chưởng môn nói vậy, Tề Ngộ lập tức đem những chuyện người thật việc thật nói cho Diệu Thừa Ninh biết:

- ....... Chưởng môn, như vậy có thể thấy được mấy ngày nay, Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di vẫn luôn bị Đồng chấp sự chèn ép, chuyện này quả thật là đả kích rất lớn đối với những đệ tử có thành tích tốt.

- Mộ Chỉ Ly?

Diệu Thừa Ninh lại nhíu chặt lông mày lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không ngờ từ trong miệng Tề Ngộ, hắn lần thứ hai có thể nghe được cái tên Mộ Chỉ Ly này.

Trước đây, lúc Mộ Chỉ Ly vừa tiến vào Lưu Ly Viện, hắn cũng đã từng khuyên bảo Đồng Mẫn Nhi, bất luận thế nào cũng không được tìm Mộ Chỉ Ly gây sự. Hiện tại, xem ra Đồng Mẫn Nhi căn bản chỉ xem lời dặn dò của hắn như gió thoảng bên tai, thực là đáng giận mà!

- Mộ Chỉ Ly rất am hiểu kỹ thuật trồng trọt dược thảo sao?

- Đúng vậy ạ! Băng Tâm Thảo do nàng trồng tuyệt đối là loại tốt nhất trong tất cả đệ tử, cho dù đích thân thuộc hạ đi trồng cũng tuyệt đối không thể so sánh với nàng được.

Tề Ngộ chậm rãi nói, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng.

Diệu Thừa Ninh trầm mặt trong chốc lát, tựa hồ đang suy tư việc gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mặt Tề Ngộ, nói:

- Ngươi cảm thấy đứa đệ tử Mộ Chỉ Ly này thế nào?

Xem ra, tất cả đệ tử thông qua Vô Tận Thí Luyện tiến nhập Thiên Âm Môn đều là những người có bản lĩnh.

Không ngờ kỹ thuật trồng trọt của Mộ Chỉ Ly lại khiến người ta kinh hãi như thế, tuy rằng hắn chưa tận mắt thấy qua, nhưng chỉ cần nghe cách nói của Tề Ngộ thì hắn liền có thể tưởng tượng được. Hắn biết rất rõ tính cách của Tề Ngộ, có sao nói vậy, thấy hai nhất định sẽ nói hai, tuyệt đối sẽ không thổi phồng sự thật, cũng sẽ không để cho người khác chịu oan uổng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn phái Tề Ngộ đi thẩm tra dược điền, đổi thành những người khác thì chưa chắc hắn đã tin tưởng.

- Kỹ thuật trồng trọt của nàng rất tốt, điều này không cần phải nói, hơn nữa thái độ làm người của nàng cũng rất khiêm tốn, không kiêu căng ngạo mạng. Điều thuộc hạ xem trọng nhất chính là nàng ta đối mặt với Đồng Mẫn Nhi lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế gây khó khăn cho mình, mà nàng không bao giờ có nữa điểm lười biếng hay oán niệm gì cả, điểm này có rất nhiều người không làm được.

Tề Ngộ mỉm cười nói.

Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Tề Ngộ, khóe miệng Diệu Thừa Ninh chậm rãi nhấc lên một độ cong mơ hồ, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ ngoan tuyệt, nói:

- Tề trưởng lão, ngươi thay ta tuyên bố khắp nơi, phế bỏ chức vị chấp sự của Đồng Mẫn Nhi, để nàng ta đến Lưu Ly Viện. Còn về chấp sự mới chính là Mộ Chỉ Ly!

Tề Ngộ ngẩn ra, không ngờ Diệu Thừa Ninh sẽ ra quyết định này. Đợi đến khi hắn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt của Diệu Thừa Ninh thì tâm hắn cũng buông xuống. Tề Ngộ lập tức hướng Diệu Thừa Ninh thi lễ, sau đó nói:

- Thuộc hạ sẽ đi ngay!

Tại căn cứ bí mật, Mộ Chỉ Ly vừa mới giúp Mộ Hàn Mặc trị liệu thương thế xong, đột nhiên nàng phát hiện bên ngoài phòng mình có người đang gõ cửa, vội vàng rời khỏi căn cứ bí mật, thong thả mở cửa phòng ra.

Vừa mới mở cửa phòng, Mộ Chỉ Ly liền nhìn thấy Tử Di đang đứng ngoài cửa. Lúc này, trên mặt Tử Di đang lộ ra vẻ sốt sắn nhè nhẹ, tuy nhiên vẻ vui sướng lại nhiều hơn vẻ sốt ruột.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, Tử Di lập tức kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly lại, vội vàng nói:

- Chỉ Ly, vừa rồi có đệ tử đến thông truyền, bảo tỷ thay thế chức vụ của Đồng Mẫn Nhi. Muội đã lén hỏi thăm rồi, nghe nói Tề Ngộ trưởng lão cũng đã đến đây, hơn nữa bầu không khí bên trong cũng rất căng thẳng. Muội đoán chừng đây chính là cơ hội của tỷ, trước kia không phải là Tề trưởng lão đối với tỷ rất hài lòng sao? Hôm nay, đoán chừng Đồng Mẫn Nhi sẽ rất thê thảm, tỷ mau đến xem đi!

Nhìn bộ sáng đắc ý kia của Tử Di, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không kềm được nở một nụ cười rực rỡ, nói:

- Tỷ lập tức qua đó.

Nàng biết chuyện lần này sẽ tạo thành một vài ảnh hưởng nho nhỏ đến Đồng Mẫn Nhi, nhưng đến tột cùng là dạng kết quả gì thì nàng cũng không biết.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi rời khỏi, trong lòng lại âm thầm suy đoán kết quả đến tột cùng là dạng gì. Lần này, nàng chỉ là tương kế tựu kế, nàng cũng nghĩ sau khi mình trở về từ Huyết Sắc Địa Ngục thì Đồng Mẫn Nhi đã không còn có thể uy hiếp gì đến nàng nữa rồi.

Dù sao thì tại Bách Thảo Viên này, muốn đem một người có địa vị cao hơn mình kéo xuống cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Một mai khi địa vị của nàng tăng cao, muốn giải quyết Đồng Mẫn Nhi chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Hiện tại, xem ra đã bớt đi một chuyện xấu rồi, có lẽ trước khi tiến vào Huyết Sắc Địa Ngục, nàng có thể giải quyết tất cả những chuyện rắc rối này rồi.

Nhìn bộ dáng ung dung, không chút hoang mang của Mộ Chỉ Ly, Tử Di không kềm được mà lôi kéo tay nàng nhanh chóng về đến phía trước:

- Tề trưởng lão đang chờ đợi tỷ đấy, vậy mà tỷ còn thong thả như thế, quả thật là hoàng đế không vội thái giám đã vội mà.

- Ha ha.

Nghe Tử Di dùng thành ngữ để ví, Mộ Chỉ Ly không nén được mà bật cười, nói:

- Muội ví như vậy là không đúng, tỷ quả thực không vội.

- Được được, muội là thái giám,
được chưa?

Tử Di mỉm cười trách cứ, cũng không vì thế mà cảm thấy tức giận.

Tử Di cùng Mộ Chỉ Ly đi đến trước cửa, lúc này nàng mới lên tiếng:

- Được rồi, tỷ mau chóng vào đi, muội không thể ở đây quá lâu được, muội đi về trước đây. Sau khi trở về nhớ nói cho muội biết kết quả!

- Tỷ biết rồi, muội mau trở về đi.

Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ nói, dọc đường đi, Chỉ Ly đã nói là nàng không cần phải tiễn mình, thế nhưng nha đầu kia lại giống như rất quyết tâm, bất luận thế nào cũng không chịu dừng chân, quả thực khiến nàng cảm thấy chả biết làm sao.

Trong khoảnh khắc Mộ Chỉ Ly bước vào bên trong đại sảnh, nàng liền phát giác ra bầu không khí bên trong đang rất căng thẳng. Mà sau khi nàng bước vào thì bầu không khí vốn đã rất căng thẳng lại càng nặng nề thêm vài phần, giống như triệt để đông cứng lại vậy.

Thấy Mộ Chỉ Ly đến, Tề Ngộ nở một nụ cười hòa nhã, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi không ít, hắn nói:

- Mộ Chỉ Ly! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Nhìn dáng vẻ thân thiết đó của Tề Ngộ, vẻ lạnh nhạt như băng trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng thu bớt vài phần, chợt mỉm cười đạm nhạt hướng Tề Ngộ thi lễ một cái, sau đó mới nói:

- Bái kiến trưởng lão, bái kiến chấp sự.

Nghe vậy, Tề Ngộ hài lòng gật đầu, còn Đồng Mẫn Nhi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang hướng khác không thèm nhìn Mộ Chỉ Ly.

- Hôm nay, ta gọi hai người đến đây là để tuyên bố mệnh lệnh của chưởng môn.

Tề Ngộ chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt đảo qua đảo lại quan sát hai người Mộ Chỉ Ly cùng với Đồng Mẫn Nhi.

Tề Ngộ vừa nói xong, hai người đều không cầm lòng được mà nhìn về phía Tề Ngộ, không biết quyết định của chưởng môn đến cuối cùng là dạng gì. So với vẻ hiếu kỳ của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng Đồng Mẫn Nhi lại vô cùng khẩn trương.

Cũng không biết lúc trước Tề Ngộ đã nói những gì với chưởng môn, nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng bên cạnh cùng với thái độ của Tề Ngộ, trong lòng Đồng Mẫn Nhi dâng lên một loại dự cảm xấu.

- Chưởng môn truyền lệnh bãi miễn chức vụ chấp sự của Đồng Mẫn Nhi, về sau ngươi sẽ đến sống ở Lưu Ly Viện, nhận đãi ngộ tương tự như những đệ tử bình thường khác.

Giọng nói khàn khàn của Tề Ngộ truyền vào trong tai hai người.

Hai mắt Đồng Mẫn Nhi đột nhiên trợn to, lời của Tề Ngộ như một tia sấm sét nổ vang dội trong lòng nàng ta, khiến đầu óc nàng trống rỗng.

Ngay sau đó, Tề Ngộ tiếp tục nói:

- Sau này sẽ do Mộ Chỉ Ly tiếp nhận chức vụ chấp sự, đây chính là sự tín nhiệm của chưởng môn đối với ngươi, ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của chưởng môn.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ chưởng môn lại trực tiếp phế đi chức vụ chấp sự của Đồng Mẫn Nhi, đây quả thật là một việc ngoài dự liệu của nàng. Lúc trước, nàng tố giác Đồng Mẫn Nhi là muốn kéo Đồng Mẫn Nhi khỏi vị trí chấp sự, nhưng không ngờ lại nhanh như thế!

Nếu như nói vừa rồi Đồng Mẫn Nhi là rơi vào một phiến không gian trống rỗng thì bây giờ chính là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đợi đến khi nàng phản ứng kịp thì trên gương mặt xinh đẹp kia đã tràn đầy vẻ khó tin, giọng nói không tự chủ được mà tăng cao mấy tông, nói:

- Điều này sao có thể chứ? Làm sao chưởng môn lại hạ quyết định như vậy?

Tề Ngộ có chút không vui, cau mày nói:

- Ý của ngươi là ta nói bậy bạ phải không?

Nhận thấy cơn tức giận trong giọng điệu của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi nhất thời kinh hãi, nhưng nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định:

- Không thể nào, chưởng môn không thể đưa ra quyết định như vậy. Ta cũng không làm gì sai, tại sao lại muốn bãi miễn chức vụ chấp sự của ta? Ta không phục!

- Đồng Mẫn Nhi, ngươi làm việc không phân công tư, dung túng người khác làm bậy. Trước đây, chưởng môn đã từng nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại không chịu sửa đổi. Hiện tại, bãi miễn chức vụ chấp sự của ngươi, ngươi vẫn còn ý kiến gì sao?

Giọng nói của Tề Ngộ tăng thêm vài phần lạnh lùng, vài phần khí thế.

Sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi dần dần trắng bệch, vội vàng hỏi:

- Không thể nào! Ta muốn tìm chưởng môn, ta muốn nghe chính miệng người nói cho ta biết!

Tề Ngộ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chưởng môn đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy, nên người đã hạ lệnh thông báo khắp Bách Thảo Viên. Ta chẳng qua chỉ đến thông báo cho hai người các ngươi một tiếng thôi, đến lúc đó ngươi liền biết lời lão phu nói là thật hay giả!

Đồng Mẫn Nhi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người phảng phất như mất đi tất cả sức lực, lui về phía sau mấy bước. Nàng nhìn Tề Ngộ đang đứng trước mặt, lại nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, chợt hung tợn la to với Mộ Chỉ Ly:

- Coi như ta xui xẻo thì ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi sống yên ổn!

Thanh âm vừa rơi xuống, Đồng Mẫn Nhi liền điên cuồng chạy ra bên ngoài. Vào thời điểm này, nàng căn bản là bất chấp hết tất cả lễ nghi, chỉ hy vọng tất cả những thứ này đều là giả.

Từ đầu tới cuối, Mộ Chỉ Ly đều đứng im lặng một bên, sắc mặt không vui không buồn. Nàng đối với chức vụ chấp sự này không hề có bất kỳ tâm tư gì, nàng chỉ muốn kéo Đồng Mẫn Nhi khỏi vị trí này, bản thân mình không cần phải nhìn sắc mặt người khác.

Tuy nhiên kết quả như thế cũng không tệ, tự mình làm chấp sự cũng là chuyện tốt, sau này không còn người nào dám bày ra dáng vẻ tự cao tự đại với mình. Một năm qua, nàng sinh sống ở Thiên Âm Môn, nàng đã sớm nhận ra được tầm quan trọng của địa vị.

Tề Ngộ bước thong thả đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, miệng nở nụ cười hài lòng, vỗ vỗ vai Mộ Chỉ Ly, nói:

- Sau này biểu hiện tốt một chút, chúng ta đều tin tưởng ngươi.

Mộ Chỉ Ly khom lưng hành lễ, cung kính nói:

- Vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không để cho chưởng môn cùng trưởng lão thất vọng.

- Vậy ngươi đi về trước đi, thu xếp dọn đến viện dành cho chấp sự.

Tề Ngộ căn dặn.

Một mạch trở về, Mộ Chỉ Ly không kềm được cảm xúc, nàng bùi ngùi yên lặng nửa năm, nhưng ngược lại xảy ra biến hóa rất lớn. Vừa mới vào ở trong Lưu Ly Viện không bao lâu đã được làm chấp sự, cảm giác này quả thực là không tệ.

Nửa đường, Mộ Chỉ Ly lại gặp được hai thân ảnh quen thuộc. Tử Di cùng với Trầm Hướng Thiên đang đứng cùng một chỗ bàn luận việc gì đó, sắc mặt bọn họ có chút kích động.

- Tử Di.

Mộ Chỉ Ly cầm lòng không đậu mà lớn tiếng gọi.

Nghe giọng nói quen thuộc, Tử Di vội vàng xoay người lại, trên mặt xuất hiện một nụ cười ấm áp. Ngay sau đó nàng chợt quay sang trợn mắt với Trầm Hướng Thiên, nói:

- Hừ, Chỉ Ly tỷ tới rất đúng lúc, muội sẽ đi hỏi tỷ ấy.

Trầm Hướng Thiên nhún nhún vai một cái, cũng không nói gì, ra hiệu bảo Tử Di tự mình đi hỏi.

Tử Di nhanh chóng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, lôi kéo cánh tay phải của Mộ Chỉ Ly, nói:

- Chỉ Ly tỷ à! Muội nghe Hướng Thiên nói tỷ bây giờ là chấp sự của Bách Thảo Viên? Đó là sự thật hả?

Tuy rằng nàng cảm thấy lần này Chỉ Ly nhất định sẽ được thưởng và Đồng Mẫn Nhi cũng sẽ bị trách phạt, thế nhưng bãi miễn chức vụ có phần quá đáng!

Mộ Chỉ Ly không khỏi nhìn sang Hướng Thiên, nói:

- Tin tức của ngươi quả thật rất nhanh nhẹn, ta chỉ vừa mới biết thôi mà ngươi cũng đã biết rồi sao!

Nghe vậy, Trầm Hướng Thiên cười khẽ, nói:

- Lúc ta tới, vừa vặn đụng phải người truyền tin này, cho nên ta mới biết, nếu không thì làm sao biết được nhanh như vậy!

Mộ Chỉ Ly chẳng ừ hử gì cả, không cần phải bàn về thủ đoạn của Trầm Hướng Thiên, từ việc chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa ngày mà hắn có thể tra ra người hãm hại Tử Di, từ đó có thể nhìn ra năng lực của hắn thế nào rồi.

Tử Di nghe hai người trò chuyện, không cầm được mà trợn to mắt, ngay cả bàn tay đang lôi kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly cũng tăng thêm vài phần lực đạo, nói:

- Chỉ Ly tỷ, chẳng lẽ những lời Hướng Thiên nói là sự thật? Tỷ trở thành chấp sự của Bách Thảo Viên sao?

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, vừa rồi Tề trưởng lão đã đến thông báo tin này.

- Thực? Tỷ không có gạt muội chứ?

Tử Di gặng hỏi lần thứ hai.

- Không có!

- Ha ha, thật là quá vui sướng! Cuối cùng Đồng Mẫn Nhi cũng không thể tiếp tục lớn lối nữa rồi, muội có thể trở mình rồi. Lúc trước bị chấp sự hãm hại, bây giờ chắc chắn sẽ được chấp sự chiếu cố nha! Chỉ Ly tỷ à! Tỷ phải chiếu cố muội nhiều hơn đó!

- Thôi đi cô nương!

Mộ Chỉ Ly liếc Tử Di một cái, cười nói:

- Nếu như muội phạm phải lỗi lầm nào đó thì tỷ nhất định sẽ nghiêm trị không tha, ha ha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện