Trầm Mặc Như trừng mắt nhìn Ninh Vũ Phi, sau đó đi vào bên trong phòng thay đồ.
Chờ sau khi cô ấy đi vào, Ninh Vũ Phi nhanh chóng ném hết những thứ không nên có trong đầu ra ngoài.
Chỉ nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, hình như Trầm Mặc Như đang thay quần áo.
“Không được, tuyệt đối không được, mình không thể làm ra loại chuyện đấy được.
” Ninh Vũ Phi uống một cốc nước lạnh.
Một lát sau, bên trong phòng thay đồ truyền ra tiếng nói: “Tiểu Phi, tóc chị bị kẹt vào khóa rồi, em vào giúp chị một chút.
”
“Vậy để em gọi nhân viên bán hàng đến!” Ninh Vũ Phi nói.
Bây giờ, nếu có người đàn ông khác ở đây, chắc chắn sẽ hung hăng cho Ninh Vũ Phi một cái tát, cơ hội ngàn năm có một, tốt như thế mà lại giao cho nhân viên bán hàng, thật đúng là…
Trầm Mặc Như nói: “Chị không yên tâm về người nhân viên bán hàng kia, em mau đây đi, đau quá.
”
“Được rồi!”
Ninh Vũ Phi nhắm tịt hai mắt đi vào trong phòng thay đồ.
Điều này khiến đầu Trầm Mặc Như hiện đầy vạch đen, nói: “Em nhắm mắt thì giúp chị kiểu gì?”
“Ừ, ừm!”
Ninh Vũ Phi mở tỏ mắt, bản thân đang đứng ở phía sau lưng Trầm Mặc Như, phía trước là một cái gương.
Chỉ thấy tóc của Trầm Mặc Như bị kẹt vào cái khóa phía sau, tay cô không với tới được.
“Tiểu Phi, ánh mắt này của em là sao thế?”
Lời của Trầm Mặc Như khiến Ninh Vũ Phi đi đến, cúi đầu xem xét, trên mặt khóa kéo có vài sợi tóc quấn quanh.
Bây giờ, Ninh Vũ Phi một lời cũng không dám nói, nghiêm túc cẩn thận gỡ tóc phía trên khóa kéo, hai mắt căn bản không dám nhìn lung tung.
“Tiểu Phi, chị có đẹp không?” Trầm Mặc Như quyến rũ hỏi.
“Đẹp lắm!”
Ninh Vũ Phi nhìn cũng chưa thèm nhìn, nói tiếp: “Chỉ cần là mỹ nữ thì đều đẹp hết.
”
“Hi hi”
Trầm Mặc Như cười khúc khích: “Quả nhiên mới chỉ là một cậu bé mới lớn mà thôi.
”
Một lát sau, Trầm Mặc Như đi đến, nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang giả vờ đọc báo như không có chuyện gì xảy ra, cười chúm chím hỏi: “Tiểu Phi, em không có việc gì thì chạy nhanh như thế để làm gì hả?”
“Không có việc gì cả, chỉ là ở lại sẽ có chút không được hay thôi.
”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.
”
Ninh Vũ Phi