“Lần trước anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh đâu.” Giang Vị Noãn nói.
“Ninh Vũ Phi.
Còn mỹ nữ?”
“Giang Vị Noãn.
Được gặp lại anh thật tốt quá.
Lần trước anh cứu ông nội tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp cho anh đâu.”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Thật sự cảm ơn anh.”
“Không cần.”
Giang Vị Noãn gắp một cái đùi vịt trong bát của mình cho Ninh Vũ Phi, nói: “Anh ăn nhiều một chút, muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”
“Tốt thế cơ à?”
Trái tim của các nam sinh sắp tan vỡ.
Nữ thần Giang luôn luôn lạnh nhạt lại chủ động gắp chân vịt cho một nam sinh.
Ngay cả các hot boy cũng không được đãi ngộ như thế! Với lại thằng nhóc kia là ai mà được hoa khôi ưu ái như thế?
Trần Thành Hạo không dám nói một câu, chỉ có thể âm thầm đau buồn.
Đều là nông dân, sao Ninh Vũ Phi lại may mắn như vậy? Chẳng những quen biết với Lưu Hà Đình mà ngay cả hoa khôi đứng đầu Giang Vị Noãn cũng quen biết, đúng là không có thiên lý.
Ninh Vũ Phi nhìn chung quanh, nhất thời cảm thấy không ổn, đều là ánh mắt muốn giết mình.
“Ninh Vũ Phi, đừng để ý tới họ, chúng ta ăn đi.” Giang Vị Noãn nói.
“Ừ.”
Sau đó cô lại nói: “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé? Sau này có thể liên lạc với nhau.”
“Tôi rất sẵn lòng.”
Hai người trao đổi số điện thoại, Trần Thành Hạo rất hâm mộ.
Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, Giang Vị Noãn rời đi.
Trần Thành Hạo giơ ngón cái lên nói: “Người anh em giỏi lắm, thế mà cũng được à?”
“Thôi đi, một cô gái mà thôi, có gì mà kinh ngạc chứ.”
“Ê này… Giang Vị Noãn chính là hoa khôi đứng đầu trong bốn hoa khôi của trường, người muốn theo đuổi cô ấy chưa kể người ngoài trường, chỉ riêng là sinh viên trong trường cũng có thể tạo thành một ngành.” Trần Thành Hạo nói.
Ninh Vũ Phi cười khẽ: “Cậu cũng là một trong số đó hả?”
“Không phải, nữ sinh trong lòng tôi không phải là Giang Vị Noãn, mà là người có xuất thân như chúng ta.”
“Đi thôi, về lớp nghỉ ngơi.”
Trên đường hai người về lớp, một thiếu nữ mặc váy đầm chạy tới, kêu: “Ninh Vũ Phi!”
Trần Thành Hạo nói: “Cậu không phải là Chu Hân Tĩnh của ngành mỹ thuật sao?”
Đó chính là Chu Hân Tĩnh.
Cô ta khóc sướt mướt nói: “Ninh Vũ Phi, xin lỗi anh, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em đi.”
“Người anh em, thế này là thế nào vậy?” Trần Thành Hạo hoàn toàn ngây người.
Sao cậu ta cứ có cảm giác như tất cả những nữ sinh nổi tiếng trong trường đều quen biết Ninh Vũ Phi nhỉ?
Ninh Vũ Phi không để ý tới cô ta: “Trần Thành Hạo, chúng ta đi thôi.”
“Ninh Vũ Phi, anh đừng như vậy, van anh tha cho em đi, em thật sự sai rồi.” Chu Hân Tĩnh khóc thương tâm.
Trần Thành Hạo cũng mềm lòng, nhưng đó là vì cậu ta không biết rõ chuyện này, nếu biết hành vi của gia đình Chu Hân Tĩnh thì cũng sẽ có thái độ như Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi càng đi càng xa, Trần Thành Hạo đành phải đi theo, mặc dù cậu ta không nỡ thấy Chu Hân Tĩnh khóc lóc.
“Người anh em, có chuyện gì vậy?”
“Cậu mà biết chuyện này thì cũng sẽ như tôi, biết cũng chẳng có ích gì cho cậu đâu.” Ninh Vũ Phi thản nhiên nói.
Thấy Ninh Vũ Phi thật sự không mềm lòng, Chu Hân Tĩnh lập tức lau nước mắt, ánh mắt ác độc nghiến răng nghiến lợi: “Đồ khốn! Anh sẽ hối hận!”
Chỉ trong buổi chiều, chuyện Ninh Vũ Phi ăn cơm với Giang Vị Noãn ở căn tin đã lan truyền khắp nơi.
Một số con nhà giàu không bình tĩnh, Giang Vị Noãn lại ăn cơm với một thằng sinh viên đặc chiêu đến từ nông thôn, còn gắp đùi vịt cho nó, khiến họ cảm thấy rất nguy cơ.
Sau khi tan học, Ninh Vũ Phi với Trần Thành Hạo đi về.
Một chiếc BMW mui trần đỗ trước mặt hai người, trên xe là Lưu Hà Đình cùng một thanh niên nhuộm tóc vàng, đeo dây xích vàng trên cổ, còn đeo kính râm.
“Ái chà, đây chẳng phải là Ninh Vũ Phi sao?” Lưu Hà Đình cố ý nói.
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, chứ không có cảm xúc dư thừa.
“Lưu Hà Đình, cậu với bạn trai cậu đi trước đi, có cần thiết phải làm thế không?” Trần Thành Hạo biết Lưu Hà Đình