"Không sao đâu, tôi sẽ lập tức mở ra cho cậu!"
Ninh Vũ Phi tháo một thanh sắt ở hàng rào xuống sau đó quay lại chỗ để xe, bắt đầu mở khóa.
Không đến vài giây đồng hồ mà thực sự đã mở được khóa.
Tô Điềm vô cùng kinh ngạc, có thể dễ dàng mở khóa bằng một thanh sắt, rốt cuộc trước kia Ninh Vũ Phi làm gì vậy.
"Được rồi, khóa mở rồi!"
“Cảm ơn cậu.
” Ánh mắt của Tô Điềm có chút cảnh giác.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Tô Điềm, cậu tuyêt đối đừng hiểu lầm tôi, cái loại khóa này không khó mở, trước kia tôi từng bị khóa mấy lần rồi, cho nên thành thạo đó.
”
"Không! không phải đâu, cảm ơn cậu Ninh Vũ Phi.
"
Thật ra có thể có nguyên nhân khác khiến Tô Điềm luôn cảnh giác với người khác như vậy, nguyên nhân cũng có thể là cô ấy thường xuyên bị bắt nạt.
Ninh Vũ Phi cưỡi con xe điện của mình đuổi theo cô ấy hỏi: “Tô Điềm, nếu có gì khó khăn có thể nói với tôi một tiếng.
”
"Tôi không sao đâu, cảm ơn cậu.
”
"Sao cậu về muộn vậy? Không về giúp ba cậu sao?”
Tô Điềm lắc đầu: “Bây giờ ba tôi còn chưa ra quán, tôi chỉ muốn tranh thủ đi làm thêm một chút.
”
“Thì ra cậu còn đi làm thêm, buổi tối còn giúp ba phụ bán quán, cậu không mệt sao?” Ninh Vũ Phi tiếp tục hỏi.
"Không còn cách nào khác, trong nhà không có tiền, để tôi có thể học ở trường này nhà tôi đã vay nợ rất nhiều tiền, tôi muốn chia sẻ một chút áp lực với gia đình.
”
"Được rồi, hẹn gặp cậu sau.
’’
Ninh Vũ Phi xoay người rời đi, liền nghe thấy Tô Điềm nói: "Ninh Vũ Phi.
"
"Làm sao vậy?"
Lúc này Tô Điềm có chút ngượng ngùng, nhưng Ninh Vũ Phi đã giúp mình hai lần dù sao cũng phải cảm ơn người ta hẳn hoi, cô ấy nói: “Nếu cậu không phiền, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại của cậu được không, về sau tôi muốn mời cậu đi ăn đồ nướng?”
"Có thể.
”
Sau khi cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau liền tách ra.
Ninh Vũ Phi không biết vì sao sau khi có được số điện thoại tâm trạng liền tốt vô cùng, trên đường đi ngâm nga khẽ hát, chậm rãi trở về biệt thự.
Mười phút sau Ninh Vũ Phi nhận được một cuộc gọi, anh lấy điện thoại ra thì vô cùng ngạc