“Không sao, đi theo sau tôi là được rồi.”
Ninh Vũ Phi bước tới, chẳng thèm nhìn mấy tên côn đồ xung quanh mà đi thẳng qua.
“Đứng lại.”
Đương nhiên là đám côn đồ này này lên tiếng gọi hai người, năm người bao vây hai người lại.
Tên cầm đầu của đám côn đồ lên tiếng: “Hai người tụi bay tới đây làm gì? Mà tụi bay không nhìn thấy tụi tao à?”
“Mấy người nghĩ là mấy người có tư cách khiến tôi phải để ý à?” Ninh Vũ Phi nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng.
“Mày nói cái gì?”
Tên côn đồ này ném đầu thuốc lá đi, muốn bóp cổ của Ninh Vũ Phi.
Tâm trạng hiện tại của Ninh Vũ Phi rất bực bội, anh nắm tay của tên đó, bẻ ngược lại, một tiếng rắc vang lên.
Tên cầm đầu ôm cánh tay của mình, hét lên một tiếng, mấy tên khác thấy vậy cũng xông lên.
Ninh Vũ Phi đá thẳng một cú khiến tên đó ngã xuống đất, kêu một tiếng đầy đau đớn.
“Đại ca, em sai rồi, em sai rồi, xin anh buông tay.” Tên cầm đầu cầu khẩn.
“Cút!” Ninh Vũ Phi thả tên đó ra.
Trần Thành Hạo cũng nhìn ra hôm nay Ninh Vũ Phi có vẻ hơi bực bội, nên cảm thấy hơi run, không thể không nhớ tới chuyện đêm hôm đó.
“Vũ Phi, có chuyện gì vậy? Hôm nay, tâm trạng của cậu dường như không vui vẻ gì lắm?”
“Không sao, đi thôi, đi tìm một người.”
Ninh Vũ Phi đi vào một tòa chung cư, vừa đi vào trong đã ngửi được một mùi vị gay gắt.
Trên vách tường có nhiều hình vẽ bằng sơn, góc tường thì đầy nước tiểu, gần giống như một cái nhà vệ sinh.
Trần Thành Hạo còn nhìn thấy một đống phân, nhìn rất mắc ói, cậu ta bịt mũi, theo Ninh Vũ Phi đi lên lầu.
Đi thẳng tới lầu năm, Ninh Vũ Phi dừng