Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày, lão già này thế mà lại quen biết sư phụ của mình.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không cảm thấy kỳ quái.
Sư phụ của anh năm ấy du ngoạn khắp nơi trên thế giới, đương nhiên cũng kết bạn giao du với không ít kiểu người.
"Tên thật của sư phụ cậu là Lý Thương Cát, biệt hiệu là Tiêu Dao đạo nhân, mười năm trước đã gặp gỡ và quen biết tôi ở thành phố Ngọc Trai.
Kể từ lúc chân khí của cậu bị rò rỉ, tôi đã để ý tới cậu rồi.
Quả nhiên là đệ tử của Lý đạo nhân!"
Ninh Vũ Phi hỏi: "Nhưng làm sao ông biết tôi là đệ tử thứ sáu của sư phụ?"
"Ha ha, lão già này đã nói từng gặp cậu rồi mà!"
“Lý do này có phải hơi chút gượng ép không?" Ninh Vũ Phi nói.
Chuyện Lý Thương Cát là sư phụ của anh, chỉ cần là người có ý định điều tra anh đều có thể phát hiện, bởi vì đó không phải chuyện đáng đển giấu diếm.
Mà lý do ông Long Ngũ biết được chuyện này chẳng qua chỉ bằng hai cách thôi.
Long Ngũ thản nhiên nói: "Thế nào? Những lời lão già này nói đều là thật.
Đương nhiên, cậu cũng có thể gọi cho sư phụ mình để kiểm tra."
"Được rồi, coi như ông quen biết với sự phụ tôi, thế thì ông đến đây tìm tôi để làm gì?"
“Chỉ vì muốn gặp cậu, thế thôi.
Tôi vẫn luôn tò mò với cấu tạo cơ thể cậu." Ông Long Ngũ tiếp tục nói.
“Tiếc là cậu không phải, thế nên chẳng có chuyện gì ở đây cả."
"Chỉ thế thôi?"
Ninh Vũ Phi cảm thấy trong lời nói của lão già có cái gì đó, vẫn luôn nói ông Long Ngũ này chính là người biết nhiều chuyện nhất trong nhà họ Ninh.
Nhưng bây giờ chưa thể hỏi, ông Long Ngũ này không biết là địch hay bạn, trước tiên cứ giữ bí mật cho mình trước đã rồi nói sau.
“Người trẻ tuổi không ở lại dùng bữa sao?" Ông Long Ngũ hỏi.
"Không cần, tôi còn có chuyện khác, xin phép đi về trước."
"Được rồi, vậy hãy để họ tiễn cậu rời đi."
Khi Ninh Vũ Phi quay ra bên ngoài, lập tức có một vệ sĩ mặc đồ đen hộ tống anh trở lại trung tâm thành phố.
Mà người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh ông Long Ngũ, hỏi: "Ông Ngũ, Ninh