"Cậu Ninh, anh khách sáo rồi, tôi là luật sư của anh, đây là bổn phận của tôi!"
Đêm nay, Ninh Vũ Phi đến xem hiện trường, vẫn không có dấu vết gì, camera theo dõi ở quá xa, nguyên nhân dẫn đến tử vong không phải do dao hay hung khí giết người nào, cho nên dù có xem camera theo dõi cũng chỉ có thể nhìn thấy hiện trường cuộc cãi vã.
Cho đến bảy giờ ngày hôm sau đã có mấy số điện thoại gọi tới, đầu tiên là bà Ngô và Giang Vị Noãn, sau đó là Tần Minh Nguyệt.
Khi nhận được cuộc gọi cuối cùng, Ninh Vũ Phi lập tức quay lại cục công an.
Chỉ thấy Diêu Dư đã khóc không thành tiếng, luật sư Hà nói: "Cậu Ninh, đã có báo cáo của pháp y.
Nguyên nhân tử vong là do xuất huyết não sau khi não bị va chạm, có nghĩa là Trần Hào đã ngộ sát.
"
"Đi, vào xem!"
Ninh Vũ Phi bước vào tìm Lăng Bảo Châu nói: "Bây giờ tôi có thể vào nhìn xác chết không?"
"Không, anh không thể chạm vào xác chết nếu không có sự cho phép của người thân người chết, bên pháp y của chúng tôi cũng đã khám nghiệm ra kết luận rồi.
”
"Tôi không thừa nhận kết quả này!"
Lăng Bảo Châu bóp trán nói: "Anh nghĩ là tôi sẽ tin tưởng một sinh viên như anh hay là bác sĩ pháp y?"
"Đi đi!"
Rốt cuộc thì anh cũng không có thân phận gì, không thể ảnh hưởng đến việc tái thẩm vụ án.
Chỉ có thể nói với tam sư tỷ về chuyện này, mong chị ấy giúp đỡ: "Làm phiền tam sư tỷ rồi.
"
Lăng Bảo Châu cũng không vì vậy mà nhanh chóng kết thúc vụ án, vụ án vẫn còn đang được điều tra, chỉ có điều sẽ không tiếp tục dồn lực chú ý vào thi thể này nữa.
Tuy nhiên, theo ý kiến của Ninh Vũ Phi, vụ án này có thể bác bỏ được hay không thì còn phải xem thi thể tên côn đồ này đã.
Một lúc sau, cảnh sát trưởng của tổng cục công an đến.
"Cảnh sát trưởng Dương, sao anh lại ở đây?” Lăng Bảo Châu đứng lên.
"Nghe nói các cô có một án kiện có vẻ khá phiền toái, kết quả thế nào rồi?" Cảnh sát trưởng Dương bước vào hỏi.
Bởi vì Ninh Vũ Phi ra ngoài để gọi điện thoại