Vân Liên không nghe Vương Đại Hổ ngụy biện mà bất mãn nhìn Hàn Ngục: “Chuyện này anh tính giải quyết như thế nào?”
“Hội trưởng, là tôi không biết quản giáo.”
Máu tươi văng lên, Hàn Ngục nói xong thì không hề do dự lấy dao găm đâm vào vai, hít sâu một hơi, cau mày, sau đó chặt đứt cả cánh tay trái của mình, máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng Hàn Ngục không dám chớp mắt, nói: “Mong hội trưởng tha mạng cho tôi, sau này tôi sẽ tận trung với Thiên Hội.”
Vương Đại Hổ sợ tới mức run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ, ngây người nhìn cánh tay rơi trên mặt đất.
“Ọe!” Sắc mặt Chu Đống thay đổi, nôn mửa, Lưu Hà Đình cũng cảm thấy dạ dày quặn thắt.
“Ôi mẹ ơi! Độc ác quá!” Trần Thành Hạo run rẩy.
Đôi mắt Vân Liên bình thản, khẽ nhếch môi: “Hết thảy xử lý theo quy tắc.”
“Vâng!”
“Hội trưởng, tôi sai rồi, xin ngài đừng như vậy… Xin ngài…” Thấy van xin vô dụng, ánh mắt Vương Đại Hổ điên cuồng, chợt xông về phía Vân Liên.
“Hội trưởng cẩn thận!”
Bởi vì khoảng cách quá gần nên mọi người không kịp phản ứng.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại có động tác, giơ chân đá trúng bụng Vương Đại Hổ.
Vương Đại Hổ hét lên, đầu gối khuỵu xuống, ôm bụng, trong lòng tràn ngập căm thù Ninh Vũ Phi.
“Bắt Vương Đại Hổ về!” Hàn Ngục giận dữ hét.
Sau đó Vương Đại Hổ bị bắt mang về.
Còn kết cục của gã là gì thì không cần nói cũng biết, tập kích hội trưởng, đánh chém.
Vân Liên cười quyến rũ: “Em trai ngoan, làm tốt lắm.”
“Ờ.” Ninh Vũ Phi sờ mũi.
“Được rồi, giờ giải quyết chuyện của em đi.
Có chị bảo kê, không ai dám đụng vào em đâu.” Vân Liên liếc Chu Đống.
Sắc mặt Chu Đống như ăn phải thịt chuột cống, nhưng hắn ta biết mình không thể tránh được, ai biết Ninh Vũ Phi còn có bối cảnh như vậy.
Hắn ta chỉ còn cách chủ động đi tới: “Ninh Vũ Phi, là tôi có mắt không tròng, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi mù mắt chó, mong cậu đừng nhớ lỗi của tôi, buông tha cho tôi với.”
“Đúng đấy Ninh Vũ Phi, là lỗi của chúng