Ninh Vũ Phi trả tiền xong rồi đi về nhà Tô Điềm.
Đây là khu chung cư cũ nhưng trông khá sạch sẽ, vì ở khu phía đông nên không loạn lắm.
“Nhà tôi ở tầng hai, hơi bừa bộn, cậu không phiền chứ Ninh Vũ Phi?” Tô Điềm cúi đầu nói.
“Sao lại thế!”
“Ừm!”
Đến tầng hai, Tô Điềm lấy chìa khóa mở cửa và gọi: “Mẹ ơi, con về rồi.
”
“Ai da, con gái về rồi, bạn con có tới không?”
Mẹ Tô đi ra, dù vấn đề đi đứng bất tiện nhưng vẫn có thể hoạt động.
Vừa trông thấy Ninh Vũ Phi thì bà ấy mỉm cười nói: “Ai da, chàng trai mau vào nhà đi.
”
Mẹ Tô vội vã kéo Ninh Vũ Phi đi vào nhà.
“Con chào thím, con không biết mọi người thích gì nên mua một ít đồ ạ, mong hai chú thím nhận cho.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Ai da, đứa nhỏ con sao khách sáo thế, gọi con tới ăn cơm mà con còn mua đồ cho chú thím nữa.
”
Mẹ Tô quở trách Tô Điềm: “Con gái à, sao con không khuyên, để nó tốn tiền mua đồ.
”
“Không sao đâu thím, đây là chuyện con nên làm, cũng không tốn bao nhiêu, thím nhận nhé?”
“Haiz, vậy cũng được, đã làm con tốn tiền thì chú thím cũng chỉ biết nhận.
” Mẹ Tô nhận quà.
Sau đó lại nói: “Tô Điềm, đêm nay con khỏi làm gì cả, con dẫn bạn vào phòng ngủ chơi đi.
”
“Đừng ạ, chúng con ở phòng khách là được rồi.
” Ninh Vũ Phi từ chối.
“Ây da, phòng khách nhỏ và bẩn lắm.
”
“Không sao ạ!”
Mẹ Tô không biết làm thế nào bèn nói: “Vậy được rồi, các con nghỉ ngơi trước đã, để mẹ đi làm đồ ăn cho.
”
“Làm phiền thím.
”
“Không có gì, không có gì.
”
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ, nhà họ Tô vỏn vẹn 80m2, hai căn phòng nhưng vẫn vừa tất cả mọi người.
“Xin lỗi Vũ