“Được thôi!”
Người của Hàn Ngũ cũng sớm rời khỏi, chuyện cũng coi như kết thúc.
Ninh Vũ Phi không sợ ông chủ Lý sau này tới tìm Tô Điềm gây chuyện nữa.
Cho dù ông ta không sợ mình thì cũng phải nể mặt Thiên Hội.
Sau đó anh đi tới trước mặt của Tô Điềm và nói: “Chú à, căn nhà này tổng cộng phải lấy khoản đền bù là 2.1 tỷ.
Nếu cảm thấy được thì chú nhận tiền đi ạ.”
“Haiz, căn nhà này chú cũng định bán 1.2 – 1.5 tỷ thôi.
Nếu như vậy thì nhà chú đã hài lòng lắm rồi.” Tô Kiến Dân cảm kích lên tiếng.
Mẹ Tô nói: “Tối nay đúng là vất vả cho Vũ Phi rồi, mau đi ăn cơm đi, thím đi hâm nóng lại là được.”
“Được thôi!”
Sau khi trở về nhà, mẹ Tô dọn dẹp phòng khách, nhưng bà ấy cũng không nói nhiều.
Có lẽ là vì đoán được Ninh Vũ Phi rất có thể là nguyên nhân của bọn xã hội đen nên bà ấy tỏ ra mất tự nhiên.
Tô Kiến Dân không kiềm được mà hỏi anh: “Vũ Phi à, lúc nãy đám người kia là sao vậy.
Lẽ nào cháu thật sự là…”
Hình như sợ Ninh Vũ Phi hiểu lầm, Tô Kiến Dân lập tức nói: “Chú không phải có ý đó, dù gì cháu cũng là người tốt mà.”
“Chuyện là vậy, thật ra thế lực giúp cháu, là một người chị làm ăn với cháu, vì cháu biết chút y thuật nên giúp chị ấy.
Sau đó thì có qua lại với nhau như vậy, thật ra Thiên Hội cũng ổn, khu phía Đông không phải rất lộn xộn.
Nếu là mấy khu khác thì rất lộn xộn.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm! Vậy thì tốt.
Chuyện tối nay đúng là cảm ơn cháu.
Nếu không phải có cháu thì chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào nữa cũng không biết bán buôn, cơ bản không kiếm được tiền.”
Ninh Vũ Phi nói: “Làm ăn không kiếm được tiền, đó là vì chú làm ăn chân thật.”
“Haiz, không có gì, cả nhà sống chung là tốt rồi, chỉ cần Tô Điềm sau này có thể tìm được một công việc tốt, tìm được một người tốt có thể chăm sóc cho con bé cả đời là được.” Tô Kiến Dân nói.
Bây giờ chuyện mà ba mẹ vẫn lo lắng nhất là chuyện hôn nhân đại sự của con gái mình.
Mẹ Tô hỏi: “Vũ Phi, chúng ta đều quên hỏi về ba mẹ của con, sức khoẻ của họ chắc là còn