“Ha ha ha, anh bạn nhỏ nói vậy là ý gì, lẽ nào bạn của cậu xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Ông Long Ngũ gật đầu và hỏi Mã Văn Bưu: “Cậu từng gặp qua bạn của anh bạn nhỏ này chưa?”
“Báo cáo Ngũ gia, vẫn chưa ạ!”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, không có!” Ông Long Ngũ trực tiếp xua tay.
Ninh Vũ Phi gật đầu: “Vậy được, làm phiền rồi!”
“Tiễn khách!”
Thật ra ông Long Ngũ biết Ninh Vũ Phi và nhà họ Ninh không có quan hệ gì, nên thái độ của ông ta rất coi thường Ninh Vũ Phi.
Đây là một sự coi thường của người ở vị trí cao dành cho kẻ yếu.
“Người phụ nữ đó không chịu nói gì sao?” Ông Long Ngũ hỏi.
“Không có.
Tối nay chuẩn bị dùng hình với cô ta.
Tới lúc đó tôi không tin cô ta không nói.
”
“Sau khi hỏi ra thì trực tiếp giết ngay, ném xuống đường cái, để tên Ninh Vũ Phi kia xem kết cục đắc tội với tôi.
”
“Dạ!”
Lúc này, Ninh Vũ Phi quả thật đã ra khỏi biệt thự, nhưng vốn không trực tiếp rời khỏi mà là nhìn vào lối đi khác ở phía sau biệt thự.
Lần này ánh mắt của ông Long Ngũ nhìn anh rõ ràng không giống trước, cho nên anh chắc chắn Tần Minh Nguyệt bị nhốt trong biệt thự.
Ninh Vũ Phi đưa tay khoẻ mạnh, với sự trợ giúp của bầu trời đêm đen, anh từng bước tiến nhanh vào trong, nhưng đối mặt một vấn đề, biệt thự này lớn như vậy thì tìm tới lúc nào đây.
Chỉ có thể bắt một người tới hỏi thăm tình hình, cơ hội tới rồi.
Một tên bảo vệ vốn dĩ đang đi tuần, nhưng sau khi nhìn thấy có bóng đen thì anh ta bước tới, còn Ninh Vũ Phi đã trốn sang một bên.
Vốn tưởng tên này phát hiện chỗ này có gì đó không đúng, nhưng lúc tên này kéo khoá quần, thì ra là do sợ sệt.
“Haiz, biết vậy thì không uống nhiều rồi, thật là …”
Ninh Vũ Phi trực tiếp đi ra, một tay che miệng người đàn ông và đè anh ta vào tường.
“Ưm …”
Tên bảo vệ này muốn giãy giụa, nhưng hành động của anh ta trước mặt Ninh Vũ Phi thì cũng uổng cong.
Anh lấy con dao