Tần Minh Nguyệt lập tức thu hồi ánh mắt lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô ấy nghĩ thầm sao Ninh Vũ Phi lại bạo gan như vậy.
Mình chỉ bảo anh đi ra ngoài lấy quần áo vào mặc thôi, vậy mà cũng không biết dùng một cái khăn tắm khoác lên người.
“Chị Minh Nguyệt, quần áo chị nói ở đâu vậy, tất cả ở trong này đều là đồ của chị hả?" Ninh Vũ Phi quay lại gãi gãi đầu.
Lúc này, Tần Minh Nguyệt lại quay đầu nhìn Ninh Vũ Phi, đúng là hết chỗ nói.
Mặc dù mình nói không cần ngại trước mặt mình, chẳng lẽ đối phương thật sự không biết che đi một chút sao.
“Vũ Phi, cậu có thể che lại một chút được không?” Tần Minh Nguyệt bảo bản thân không được nhìn tới.
"Hả...!không phải là chị Minh Nguyệt bảo em không cần ngại trước mặt chị sao?"
"Được rồi!"
Tần Minh Nguyệt là người từng trải, cũng không phải thiếu nữ nhỏ ngây thơ chưa từng thấy gì, bước tới mở tủ lấy ra bên trong chỗ treo quần áo một bộ quần áo nam sinh phương Tây.
Nhét thẳng vào trong lồng ngực Ninh Vũ Phi: "Nè, mặc quần áo vào trước đi, nhanh lên chút."
"Vâng!"
Ninh Vũ Phi nhếch miệng cười ngây ngô, thầm nghĩ phụ nữ trưởng thành đúng là khác biệt.
Nếu đổi lại là bọn Giang Vị Noãn, chắc sẽ nói mình là lưu manh.
Nhưng Tần Minh Nguyệt chỉ đỏ mặt mà thôi.
Sau khi nhanh chóng mặc quần áo vào, Tần Minh Nguyệt cũng sửa sang lại bản thân, nói: "Đi chứ?"
Vì lý do công việc, cô ấy mặc một chiếc váy đồng phục màu đỏ tía bằng lụa màu xám ghi, gương mặt xinh đẹp trang điểm lên một chút càng thêm quyến rũ.
Tuy rằng không xinh đẹp như sư tỷ của mình, nhưng Tần Minh Nguyệt thực sự không kém.
Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, cũng là nữ thần trong mắt không ít người rồi.
“Chị Minh Nguyệt, chỗ này hình như là một mình chị ở, sao lại có một bộ âu phục của đàn ông thế.
Hơn nữa trông có vẻ giá không rẻ nhỉ?" Ninh Vũ Phi chỉnh lại cổ áo.
Tần Minh Nguyệt trầm mặc một chút, đôi môi son anh đào khẽ hé mở: "Chồng cũ của tôi."
“Hả… Chị Minh Nguyệt, chị