Bây giờ tính mạng của cả vợ và con gái đều đang ở trong tay mình, có lẽ Giang Trấn Hải đã không thể nào để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ cần mẹ con hai người có thể sống sót được, thì ông không chung thủy cũng đâu có sao.
Fujita Keiko lắc đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên và nói: "Tôi sẽ không tin tưởng lời anh nữa.
"
"Đừng mà!" Hai mắt Giang Trấn Hải như muốn vỡ ra.
Đang khi cô gái mặc đồ bó sát kia muốn ra tay, thì một con ốc vít đập vào tay cô ta.
"A! "
Cô gái mặc đồ bó sát kia kêu lên thảm thiết, cây dao găm trong tay rơi ra.
Chỉ thấy một người đàn ông nhanh chóng nhảy xuống, đẩy lùi hai vệ sĩ phía sau Fujita Keiko ra, một tay nắm lấy cổ họng của Fujita Keiko.
"Buông bà chủ ra!"
"Mau mau buông bà chủ ra!"
Người chung quanh vội vàng xông tới, súng trong tay đều nhắm vào Ninh Vũ Phi.
"Ninh Vũ Phi?" Giang Trấn Hải kinh ngạc, không biết làm sao Ninh Vũ Phi lại tới được đây.
Ninh Vũ Phi nhìn mọi người, cười nói: "Ở đây hình như không có chuyện gì của tôi, nhưng nếu các người muốn làm tổn thương người vô tội thì không đúng rồi?”
"Đồ khốn kiếp, mau buông bà chủ ra!" Cô gái mặc đồ bó sát quát lên.
"Được rồi, chuyện cô đánh lén tôi còn chưa tính đâu, cô thả người ra trước cho tôi đã?" Ninh Vũ Phi chỉ vào Dương Tú Tú.
Fujita Keiko nói: "Không ngờ rằng một người trẻ tuổi như cậu lại vẫn rất có khả năng đó, trái lại là do tôi coi thường cậu rồi.
"
"Bà chủ!"
"Không được phép thả!"
Ninh Vũ Phi sa sầm mặt lại, hơi dùng sức một chút, nói: "Bà nói bà và Giang Trấn Hải của bà là người quen cũ, các người cứ tự mình giải quyết là được, tại sao còn phải ra tay với hai mẹ con Giang Vị Noãn chứ?”
Sau đó nhìn về phía cô gái mặc đồ bó sát nói: "Các người nghĩ rằng mạng sống của bọn họ quan trọng, hay là mạng của bà chủ các người quan trọng hơn?"
"Bà chủ, tôi xin lỗi, bà không thể chết được!"
Cô gái mặc đồ bó sát lập tức cởi dây thừng trói của Dương Tú Tú, để cho