“Ninh Vũ Phi, cậu mau dậy ngay, đừng ở đó giả chết nữa.” Tiêu Úc Tâm bước tới đánh một cái vào ngực Ninh Vũ Phi.
“Au...” Ninh Vũ Phi kêu lên.
Thực ra anh không hề có ý gì khác, mà thật sự quá mệt rồi.
Mọi người dành vài phút mặc niệm cho Ninh Vũ Phi rồi sau đó cũng lập tức lên lớp.
Ninh Vũ Phi bất lực đứng dậy, chầm chậm đi về phía trước.
Tiêu Úc Tâm thấy vậy hỏi: “Này, khi nãy không làm cậu đau đấy chứ?”
“Không đau, không đau.” Ninh Vũ Phi chạy mất rồi.
Dựa vào thể trạng của anh thì với sức của Tiêu Úc Tâm vẫn không làm anh cảm thấy gì, chỉ là cái mũi thật sự rất đau.
Nói gì thì nói cũng là anh tự chuốc hoạ vào thân, tự dưng đi ngửi mùi của Tiêu Úc Tâm làm gì không biết.
Trận bóng vẫn chưa đến lượt lớp của Ninh Vũ Phi nên anh mau chóng quay về nhà trước.
“Ninh Vũ Phi?”
“Hử?”
Ninh Vũ Phi quay đầu nhìn, nhất thời giật mình muốn nhanh rời khỏi đây.
Bởi người gọi anh chính là Tiêu Úc Tâm, chuyện sáng nay xảy ra anh vẫn nhớ như in trong đầu.
“Cậu sợ tôi thế làm gì.
Tôi nghĩ vẫn nên xin lỗi vì đã đập vào mũi cậu lúc sáng nay.” Tiêu Úc Tâm nói.
Ninh Vũ Phi xua xua tay, nói: “Không sao đâu, da của tôi khá dày, đề kháng cũng rất tốt.”
“Vậy thì được, cuối tuần này bọn tôi lại có buổi huấn luyện, cậu mà rảnh thì cũng tham gia đi.”
Nghe thấy vậy Ninh Vũ Phi vội lắc đầu: “Không được đâu, cuối tuần này tôi không rảnh lắm.”
“Hahaha, đùa cậu chút thôi.
Là như này, ông nội tôi mời cậu tới ăn cơm, mà tôi với cậu đều quen biết rồi nên đi nhé, nếu không ông nội tôi đích thân tới mời cậu ăn cơm đấy.” Tiêu Úc Tâm nói.
“Thôi, hậu bối như tôi sao lại để ông của cậu mời cơm chứ, hôm qua tôi đã đồng ý rồi nên không khách sáo nữa nhé.”
“Được, cứ vậy đi.” Tiêu Úc Tâm cười nói, thoải mái kéo Ninh Vũ Phi ra cổng trường, ngồi lên một chiếc xe rồi rời đi.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đường Tố Nga, Ninh Vũ