Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 243


trước sau



Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn đều lấy được đai xanh, Giang Vị Noãn vui mừng túm lấy người Ninh Vũ Phi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ninh Vũ Phi nhân cơ hội hôn lên đôi môi mềm mại của Giang Vị Noãn, sau đó cười gian nói: “Ngọt quá.”
“A… Vũ Phi muốn ăn đòn hả, tự nhiên lại hôn tôi......”
“…”
Khuôn mặt mềm mại của Giang vị Noãn đột nhiên ửng đỏ, liên tiếp đánh vào ngực Ninh Vũ Phi.
Mặc dù đây đã là lần thứ hai Ninh Vũ Phi hôn môi, lại còn chỉ dừng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mà...
“Haha, hôm nay cô đánh tôi thì đừng mong chạy thoát.”

“…”
Ninh Vũ Phi ôm lấy chiếc eo mềm mại của Giang Vị Noãn, khiến cho cô không thể thoát ra được, dù sao hiện tại cũng là giữa trưa, cũng chẳng có ai đến đây, nếu có thì phần nhiều cũng là những cặp tình nhân.
“Vũ Phi, bỏ tay ra, anh có bỏ tay ra không thì bảo?” Giang Vị Noãn hai tay chống lên bờ ngực rắn chắc của Ninh Vũ Phi, đôi gò má đỏ như máu, nóng hầm hập.
Ninh Vũ Phi cười cười nói: “Vậy cô hôn tôi một cái, tôi liền bỏ ra, thế nào?”
“Haizz, sao anh lại có thể như thế được chứ......” Giang Vị Noãn mặt càng đỏ hơn.
“Nếu cô không đồng ý, vậy chúng ta cứ tiếp tục thôi, dù sao trên người cô cũng thơm như vậy, tôi cũng không để ý mà ôm thêm một chút đâu, cô đường đường là hoa khôi nổi tiếng của trường, tôi dù sao cũng chỉ là một thằng học sinh bình thường, bị người khác phát hiện cũng chẳng có gì thiệt thòi.” Ninh Vũ Phi vô lại, bất chấp đạo lí nói.
Giang Vị Noãn đỏ mặt nhìn xung quanh, sau đó nhắm mắt lại hôn Ninh Vũ Phi một cái, ngại ngùng nói: “Được rồi, mau bỏ tôi ra đi?”
“Hì hì, nhanh quá, tôi chưa cảm nhận được gì.”
“Anh chơi bẩn!”
“Nếu cô không tình nguyện, thì để tôi tự mình làm vậy?” Vừa nói, Ninh Vũ Phi liền áp sát mặt lại, khóa luôn đôi môi mềm mại, đỏ mọng của Giang Vị Noãn.
“Ưm ưm ưm!”
“…”
Giang Vị Noãn đập liên tiếp vào bắp tay rắn chắc của Ninh Vũ Phi, càng đập càng nhẹ dần, cuối cùng chỉ còn cách vô lực áp đôi tay mềm mại lên bờ ngực vạm vỡ của anh.


Có vẻ như nụ hôn này mang đến cảm giác rất tuyệt, khiến cho Giang

Vị Noãn trở nên mê man, như lạc vào trong sương mù, cả người lâng lâng.

Hôn được ba mươi giây, Ninh Vũ Phi liền nghe thấy tiếng người đi về phía mình,
Anh liền nhanh tay ôm Giang Vị Noãn, xoay người trốn đằng sau cái rèm.
Cùng lúc Giang Vị Noãn nghe thấy có người đến phía này, mặt đỏ hồng véo vào tay Ninh Vũ Phi một cái, vẻ mặt phẫn uất, trừng mắt, phồng má nhìn Ninh Vũ Phi.

“Haha!”
“…”
Ninh Vũ Phi ngây ngô cười, vừa rồi suýt nữa là cậy mở được răng của Vị Noãn ra rồi, tiếc quá!
Đợi hai bạn học kia đi ra ngoài, Giang Vị Noãn đẩy Ninh Vũ Phi ra phàn nàn nói: “Vũ Phi, đều do anh cả đấy, quần áo của tôi bị dính rất nhiều lá cây, bụi bẩn hết rồi?”
“Không sao, tôi giúp cô sửa sang lại một chút là được.”
“…”
Giang Vị Noãn có vẻ như thực sự tức giận rồi, nụ hôn đầu đã bị Ninh Vũ Phi lấy mất.
Sau khi sửa sang lại váy, cô liền chống tay đứng dậy, rời đi, đương nhiên đây không phải là thực sự tức giận.


Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, rồi quay lại lớp học, hôm nay Trần Thành Hạo cũng không thấy mặt, chắc là lại trốn trong phòng ngủ một giấc rồi.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi trở về, Trần Thành Hạo lập tức kinh ngạc nói: “Được đấy Vũ Phi, tên nhóc nhà cậu vừa đi ăn vụng cái gì về?”
Ninh Vũ Phi sững người, nói: “Ăn vụng, tôi ăn vụng cái gì?”
“Hừ, Vũ Phi trên mồm cậu có vệt son màu đỏ, cậu cùng con gái nhà ai hôn nhau đúng không?” Diêu Dư nói.
“…”
Nghe họ nói xong, Ninh Vũ Phi nhanh chóng cầm điện thoại lên soi, thực sự là có vết son môi nhàn nhạt của Giang Vị Noãn dính trên khóe miệng.

Mặc dù chỉ là một vệt hồng hồng rất nhạt, nhưng nếu để ý một chút là có thể phát hiện ra.
Trần Thành Hạo cười cười nói: “Vũ Phi, vết son môi kia là của vị hoa khôi nào vậy, cái tên nhóc nhà câu sao lại ra tay nhanh vậy?”
“…”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện